Chương 07: Phía Trên Bầu Trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng người qua lại huyên náo, tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường, tiếng mẹ gọi con, tiếng lanh canh của thìa và cốc va chạm, tiếng lào xào của những dây đèn lồng đỏ treo cao,... tất cả những âm thanh ấy dồn dập bên tai Serena tạo thành một "bản nhạc" lộn xộn không đầu không đuôi. Khi còn nhỏ, cô từng nghĩ rằng giá như thế giới này có thể tĩnh lặng hơn thì có lẽ sẽ tốt biết bao. Nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra với bản thân, cô mới hiểu rằng việc được sống ở một nơi náo nhiệt hoá ra cũng không tệ đến thế.

Serena quay lại khu nhà nghỉ do Học viện đã gấp rút chuẩn bị cho những học viên vào buổi chiều. Về phần những người bị thương, họ đã được chuyển tới một khu vực chăm sóc riêng cách xa khu phố ồn ào này. Bây giờ cả khu nhà nghỉ chỉ gồm có những học viên và Kỵ sĩ vẫn bình an vô sự.

Serena đi thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng. Con mèo vẫn ở tại đó chờ cô, cô liếc nhìn chén súp trống không, rồi lại đảo mắt xuống tấm ván đã hư hại nặng cùng những mảnh thủy tinh vương vãi xung quanh. Bỗng Serena nhớ lại cảm giác sởn gai ốc khi đối diện với ánh mắt đầy hăm doạ của Fey. Tuy không sợ hãi cô ấy nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài bình thường kia, có điều gì đó khiến cô phải dè chừng. Cậu thực ra là ai, tôi chưa từng thấy qua thứ gì như cậu cả. Cậu có giá trị gì với Eldoria và bảy Đấng Tsiyyon? Nếu như tôi tìm ra chân tướng, liệu sẽ có lối thoát không?

Serena cứ nhìn như thế một lát. Rồi như mọi lần, cô nhanh chóng dọn dẹp tất cả các vết tích lộn xộn ở đây, đảm bảo sàn nhà sẽ không đổ sụp. Sau khi xong việc, cô nhẹ giọng gọi. "Ariel, sắp đến giờ rồi."

Con mèo tên Ariel đang nhàn nhã liếm lông trên bệ cửa sổ lập tức ưỡn người nhảy vọt đến chỗ cô sau khi nghe tiếng gọi. Serena đứng dậy, nhân cơ hội đó Ariel liền nhanh nhảu phóng lên vai cô và yên vị bên trên. Serena cũng chẳng thấy phiền phức, cô lần nữa rảo bước, hướng xuống phố Luminastra đẹp đến mê người.

Chỉ vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, cô nhận ra có một Kỵ sĩ đang tiếp cận cô. Kỵ sĩ có vẻ do dự, nhưng im lặng khi bản thân là người chủ động tìm tới chắc chắn là một việc làm bất lịch sự, thế nên cậu ta ngay lập tức hắng giọng. "Lúc nãy tôi có nghe thấy phòng ngài có tiếng động lớn bất thường, có chuyện gì xảy ra à? Nghiêm trọng không thưa ngài?"

"Không có gì, chỉ là con mèo này nghịch ngợm làm đổ đồ lung tung thôi." Cô giơ tay xoa đầu Ariel, thản nhiên đáp.

Kỵ sĩ thở phào. "Làm tôi sợ chết khiếp."

"Sau chuyện lúc sáng thì cậu nhạy cảm như vậy cũng dễ hiểu." Serena xua tay. "Nếu chỉ có thế thì tôi đi trước đây, cậu và mọi người cứ thả lỏng hết đêm nay đi, chuyện đó sẽ không lặp lại đâu."

Ít nhất bây giờ thì không.

Kỵ sĩ nọ liền cúi chào cô. Serena lướt nhanh qua cậu ta, lẩm nhẩm vẽ một lộ trình cụ thể trong đầu, bỏ qua phố trung tâm và những con đường chính, cô tới một khu phố ít người hơn nhưng không đến mức quá hoang vắng. Ariel thừ người ra trên vai Serena, lười biếng ngáp một cái rồi đảo mắt nhìn quanh con phố. Chừng năm phút sau, nó khẽ khịt mũi rồi hoàn toàn mất hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Lúc rẽ vào một con ngõ nhỏ không người, Ariel dùng móng vuốt cào nhẹ vai cô. Serena nhìn quanh, sau khi đảm bảo không có ai đáng ngờ ở gần, cô mới gật đầu. "Em muốn nói gì?"

"Ban nãy, cô ta tránh được em." Ariel càu nhàu, đó là giọng của một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nói xong, tai Ariel không vui xụ xuống.

"Tôi thấy được." Trong đôi mắt xanh như biển cả của Serena không có lấy chút ngạc nhiên nào. Cô ngẩng đầu lên trời, nơi những ngôi sao toả sáng lấp lánh dưới màn trời đen kịt. Đêm nay là đêm không trăng, điều đó làm các ngôi sao trở thành điểm thu hút của bầu trời bấy giờ. Serena lại cúi xuống nhìn đăm đăm về phía trước. "Nhưng tôi đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần em không được chọc phá người khác rồi. Em cứ lì lợm như vậy, lỡ như tai vạ tìm tới tận cửa thì đừng có gọi tôi giải quyết hậu quả."

"Ai mà rỗi hơi quan tâm sâu bọ chứ." Ariel nâng cằm lên cao, khinh thường đáp.

"Ariel." Serena nghiêm khắc nhắc nhở.

"Nhưng Tiến sĩ đã nói ngoài Gaia thì mọi chủng tộc khác đều không đáng để vào mắt mà."

"Cả Eldoria không thiếu người cho em học theo đâu." Rời khỏi con ngõ, đi vào đường lớn của khu phố phía Tây, Serena đè thấp thanh âm của bản thân. "Một con rồng cũng đủ đập chết mười con mèo như em rồi. Kinh nghiệm sống của em trên thế giới này mới bao nhiêu năm? Mười bốn?"

"Là mười lăm." Ariel không vui phe phẩy đuôi. Chợt cô ưỡn người lên đầy tự hào. "Hơn nữa đừng hòng lừa em, em có thể thắng một con rồng."

"Vậy em có thắng được Sylvia không?"

"Đừng có nhắc Sylvia trước mặt em!" Ariel gầm gừ, cái đuôi thậm chí còn đung đưa mạnh hơn trước. "Chuyện này thì có liên quan gì tới Sylvia chứ? Còn nữa, giờ thì em chưa thể nhưng chị cứ chờ đi."

"Thế thì vẫn còn rất nhiều điều cần học." Serena thẳng thừng nhận xét. "Tôi nói em đấy."

"..." Ariel một lần nữa buông đuôi thả xuống rũ rượi. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định rẽ hướng câu chuyện sang một nhánh khác. Ariel chợt nghĩ về gương mặt của Fey, lúc trên tàu và kể cả lần tiếp xúc vừa diễn ra vài phút trước, cô liền ghé sát tai Serena gọi hai lần. "Nè Raphael, Raphael."

Hơi thở mỏng manh từ cái mũi hồng nhỏ xíu phả lên má Serena, cô đáp ngắn gọn. "Làm sao?"

"Cô ta khiến em cảm thấy không thoải mái. Chị nhìn đi, chỉ mới nghĩ tới thôi mà lông em dựng ngược lên cả." Ariel tự chỉ vào bản thân, nơi những sợi lông không định ép xuống, rồi cô ỉu xìu đề nghị. "Lần sau chị đừng bảo em đến gần cô ta nữa."

Serena nhẹ liếc Ariel. "Tôi cứ tưởng em lớn mật lắm, hoá ra vẫn chỉ là mật của một con mèo." Sau đó mới bổ sung. "Tôi sẽ xem xét."

Ariel không nói gì thêm. Kế tiếp cả hai băng qua khu phố Tây. Khi đến góc phố, nơi có một chiếc ghế vừa đủ cho hai người, Serena ngồi xuống. Cô kiểm tra thời gian, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đúng tám giờ tối, không sớm cũng không muộn hơn giờ hẹn.

Góc phố này là một ngã tư đường nên vẫn có số lượng người qua lại nhất định. Chớp lấy một khoảnh khắc không ai chú ý đến bọn họ, Serena ra hiệu cho Ariel. "Đến phần em, làm đi."

Ariel gật đầu, ngay lập tức phát động năng lực của bản thân. Bây giờ, khi người đi đường nhìn vào, họ sẽ chỉ thấy cây cột gỗ và vách tường cũ mèm, và cái ghế đã biến mất không thấy tăm hơi. Có một bé trai, tay cầm thanh kẹo nhỏ đi ngang qua đó, nó tỏ ra nghi ngờ khi tình cờ lướt mắt vào góc phố nọ vì cảm giác của trẻ con thường nhanh nhạy hơn người lớn ở một số chuyện. Tuy nhiên, sự nghi ngờ đó không tồn tại lâu, chỉ ít giây sau, thằng bé đã nhìn sang nơi khác hấp dẫn mắt nó hơn là một góc phố chán ngắt.

Ariel cảm thấy hài lòng trước chuyện này, năng lực che mắt này bình thường rất khó phát hiện, song như vậy không có đồng nghĩa rằng nó an toàn tuyệt đối. Chỉ mới sáng nay, có một người gần như có thể nhìn xuyên qua lớp che mắt của cô. Thế nên, bây giờ Ariel quyết tâm hành động cẩn trọng, đảm bảo rằng sai lầm kia sẽ không tái diễn lần thứ hai.

"Rồi đấy ạ." Ariel thông báo, rồi mở miệng ngáp dài một cái.

"Cậu có thể tháo bỏ lớp ngụy trang rồi Camael." Serena nói cho kẻ đang đứng cạnh ngã rẽ nghe thấy. "Đồ tôi nhờ đã mang tới chưa?"

Không khí bỗng gợn lên những đường sóng tạo thành một khối không khí kì lạ, hệt như ánh mặt trời đang chiếu qua một cái lọ thủy tinh vậy. Ngay giây kế tiếp, một người trông như đang mặc giáp phủ kín thân thể dần hiện rõ từ khối không khí ấy. Hắn đeo một khẩu súng dài sau vai, chính là khẩu súng có thể dễ dàng xuyên thấu cái khiên chắc chắn của Hiệp Sĩ. Camael chẳng nói chẳng rằng, hắn đặt chiếc hộp lớn hình chữ nhật đang giữ trong tay xuống ghế.

Serena sờ chiếc hộp thép, sau khi kiểm tra thông tin trên nhãn hộp, cô lại hỏi. "Còn thứ kia?"

Nghe vậy, một ngăn chứa nhỏ bên cánh tay phải Camael hé mở, hắn rút ra một tấm thẻ nhớ nhỏ chứa thông tin đã cất công thu thập và đưa nó cho Serena. Chất giọng cứng nhắc và khô khốc của hắn chợt vang lên. "Đây là tất cả những gì còn sót lại."

"Chuyện đó không quan trọng." Vừa nói cô vừa mở chiếc thẻ bằng một thiết bị chuyên dụng. "Cơ sở nghiên cứu thành Tây đã bị đóng cửa mười lăm năm trước nên tôi cũng không trông chờ quá nhiều."

Serena mở bảng điều khiển, đó là một màn hình xanh lơ lửng trong không trung, trên màn hình có vô số hàng chữ xếp san sát nhau và những thông số khó hiểu khác. Cô lướt ngón trỏ trên màn hình, tỉ mỉ tìm kiếm thông tin có ích. Nhưng hầu như những dữ liệu đều vô dụng hoặc tài liệu ghi chép quá chung chung khiến cô chẳng buồn chú ý.

"Cơ sở thành Tây chủ yếu nghiên cứu về thể sinh học đúng không?" Ngón tay vẫn không ngừng trượt dài trên màn hình, cô hỏi Camael.

"Đúng vậy." Ánh sáng trong mắt Camael loé lên.

"Người quản lý là ai?"

"Tiến sĩ Castiel."

"Ý tôi là người đảm nhiệm quản lý cơ sở đó chứ không phải tổng quản lý." Serena nheo mắt. Castiel, đó là cái tên cô không muốn nghe nhất lúc này.

"Kiel." Camael lật lại bộ nhớ. "Đã mất mười lăm năm, hai tháng, ba ngày và hai giờ trước."

Cùng thời điểm cơ sở đóng cửa. Serena nhớ rằng lý do cơ sở thành Tây không còn hoạt động nữa là do những thể sinh học ở đó đã bạo loạn. Sau sự kiện này, cơ cở bị phá hủy nặng đến mức không thể tái thiết, dữ liệu nghiên cứu giá trị cũng theo đó tan thành mây khói. Nhưng cô biết với cách làm việc của Castiel thì chút tổn thất kia chẳng đáng cho hắn bận lòng.

Còn về Tiến sĩ Kiel, ông ta là một kẻ dù có năng lực nhưng lại vướng phải thói kiêu ngạo điển hình của một thiên tài. Ngoài những người mà ông ta nhận định có cùng đẳng cấp với bản thân thì Kiel chưa bao giờ cho ai sắc mặt tốt. Cô từng gặp qua Tiến sĩ Kiel hai lần tại phòng điều khiển trung tâm, tuy nhiên lần nào cũng là ấn tượng không tốt. Với loại tính cách tệ hại đến thế thì việc ông ta chết dưới tay các thể sinh học do mình tạo ra không khiến cô cảm thấy bất ngờ.

"Hồ sơ của các thể sinh học không còn sót lại cái nào à?"

"Không."

Serena tặc lưỡi. Nếu vậy thì mình không thể biết được tình hình thể chất cụ thể của bọn họ.

"Camael, nếu cậu từng có mặt cơ sở đó hai mươi năm trước thì hẳn cậu phải biết rõ nguyên nhân Tiến sĩ Kiel bỏ rơi bọn họ. Tôi muốn cậu cung cấp cho tôi tất cả những gì cậu biết." Serena quyết định đóng tất cả những cửa sổ dữ liệu vô dụng trước mặt, rồi nhìn qua hình thể cơ khí to lớn cạnh cô.

"Chỉ có một đoạn phim ngắn trong bộ nhớ, ta có thể trích xuất nó ra." Camael thành thật trả lời.

"Vậy thì phiền cậu."

Camael lập tức rơi vào trạng thái ngủ khoảng ba phút, đèn tín hiệu trên thái dương hắn nhấp nháy liên tục cho đến khi một dòng chữ thông báo "dữ liệu vừa được gửi" trên màn hình của cô gái tóc trắng.

Serena dứt khoát nhấn mở đoạn phim. Hình ảnh đầu tiên cô thấy chính là một phòng thí nghiệm trắng muốt, giữa phòng là vài chục thể sinh học đang được tập hợp ở đó. Hầu hết các thể sinh học đều có ngoại hình không thuộc về nhân loại, thậm chí kích thước giữa các cá nhân cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Serena vội nhấn nút tạm dừng. "Chính xác cơ sở nghiên cứu thành Tây thí nghiệm thế nào với các thể sinh học đã lai tạo? Tôi chưa đến đó bao giờ."

Camael dứt khoát đáp. "Đo lường trí tuệ... Kiểm tra khả năng thực chiến trước những Sinh Vật Huyền Bí của Eldoria."

"Cậu có chắc là chỉ bao gồm Sinh Vật Huyền Bí không thôi chứ?" Vừa nói Serena vừa phóng to một góc phòng thí nghiệm, rồi cô gõ cộc cộc hai lần vào màn hình. "Đây này, cậu xem xem đó là cái gì?"

Nghe vậy, Ariel cũng vì tò mò mà nghểnh cao cổ lên nhìn thử. Đằng sau nơi tập trung của các thể sinh học là một phòng giam đặc biệt. Đồng tử Ariel co rụt lại khi trông thấy thứ được nhốt bên trong. "Kia là... mấy con quái vật trắng trắng đúng không?"

Tuy có hơi khó quan sát vì chất lượng hình ảnh không tốt, nhưng Ariel không thể nhầm được. Trong lồng giam quả thật là một thứ có đặc điểm tương tự như Hiệp Sĩ, tuy thế nó có vẻ yếu kém hơn và không thể sử dụng nguyên tố giống con lúc sáng.

Serena nhìn chằm chằm phòng giam. Nó là đối tượng thử nghiệm tuyệt vời, cô chắc chắn rằng đó là suy nghĩ của những kẻ từng làm việc ở đây.

Em gái, anh làm thế chỉ để Gaia chúng ta có thể tồn tại. Em sẽ không quên những gì chúng ta đã chịu đựng trước đây đúng chứ? Nếu không có hi sinh thì chuyện sẽ chẳng đi tới đâu hết. Em nghĩ các vị thần của Eldoria sẽ bảo vệ những kẻ ngoại lai như chúng ta ư? Sáng suốt lên đi Raphael, chúng ta phải tự cứu lấy chính mình thôi.

"Chậc." Nhớ đến giọng điệu khó ưa của Castiel, Serena tặc lưỡi rồi tiếp tục cho đoạn phim khởi chạy.

Tiến sĩ Kiel - người đàn ông có khuôn mặt nhăn nhúm bước ra từ cánh cửa thép to kềnh càng, trên tay ông ta là một danh sách đánh giá. Kiel bước đến nơi những đứa trẻ đang tụm lại với nhau, theo sau ông ta là hai nhân viên trực thuộc cơ sở thí nghiệm. Khi chú ý vào phòng giam Hiệp Sĩ, ba người đều thấy rõ nó đang cố hết sức húc cái khiên lên bức tường vô hình hòng tìm cách thoát ra ngoài. Tiếng động ầm ầm như động đất khiến Serena cảm thấy màn hình đang rung lên theo từng nhịp húc của con quái vật.

Bàn tay giữ danh sách đánh giá cũng nhăn nheo chẳng thua kém gì khuôn mặt của tên Tiến sĩ, ông ta dừng trước mặt lũ trẻ, một tay chắp sau lưng, vẻ trịch thượng nói. "Chỉ một, năm, sáu, mười sáu, hai mươi hai đạt chuẩn, còn lại đem vứt hết xuống Eldoria đi. Chỗ của ta không cần sản phẩm thất bại."

Một thể sinh học trong danh sách bị loại bỏ trừng Kiel bằng cặp mặt đỏ ngầu. Thấy thế, tên Tiến sĩ cười khẩy. "Các ngươi nên biết ơn vì ta đã không tiêu hủy những thứ phế phẩm như các ngươi mới đúng." Rồi ông ta khoát tay. "Nếu có một ngày các ngươi có thể quay về đây, dù với mục đích trả thù hay bất cứ điều gì khác thì bọn ta luôn luôn hoan nghênh."

Các thể sinh học im lặng lắng nghe, mỗi thể sinh học lại thể hiện một biểu cảm khác nhau trước những lời Tiến sĩ Kiel tuyên bố, nhưng chủ yếu vẫn là biểu cảm vô cùng nặng nề.

Tại cánh phải, khuất sau những thể sinh học cao lớn là hai bóng dáng nhỏ bé trông có vẻ bình thường nhất giữa các thể sinh học xung quanh. Serena có thể dàng nhận ra hai người kia là ai vì vốn dĩ gương mặt họ chẳng thay đổi bao nhiêu so với hiện tại. Cô liếc nhìn dãy số nhận dạng vụt qua nhanh như chớp trên màn hình - No.0017 và no.0018, mà nếu gọi bọn họ bằng tên hiện có thì thứ tự lần lượt sẽ là Fey và Eve.

No.0017 có dáng dấp của một đứa trẻ mười hai tuổi và no.0018 thì chỉ rơi vào đâu đó tầm sáu hoặc bảy tuổi. Serena chạm tay lên cằm. Vậy ra cậu ta đã ngừng lão hoá giống người Gaia sao?

No.0018 bám lấy gấu áo no.0017 không buông, chỉ dám hé mở một mắt nhìn mọi người. Trái ngược với bộ dáng sợ hãi kia, no.0017 bình tĩnh hơn nhiều, biểu cảm giống như sẵn sàng chấp nhận những gì sẽ xảy đến với bọn họ trong vài phút tới.

Ariel bỗng xen ngang sau khi quan sát no.0017. "Nhìn cô ta trong này dễ chịu hơn người em đã gặp, bản năng của em chưa từng sai."

Serena không nói gì, vẫn chú ý xem đoạn phim. Đứng cạnh no.0018 là một thể sinh học cao bốn mét, cơ thể phủ một lớp vảy đen kín mít từ đầu đến chân, thể sinh học đó khiến no.0018 run rẩy không ngừng, sau đó cô bé càng lúc càng nép sát vào no.0017. Thế rồi đoạn phim kết thúc, bởi vì đó vốn dĩ là một phần ký ức của Camael, lúc này có lẽ hắn đã rời cơ sở.

Một thể sinh học bị bỏ rơi từ hai mươi năm trước giờ đột nhiên lại bị đánh chủ ý vào. Rõ ràng Castiel biết gì đó. Nếu không hắn cũng chẳng cần hai người này cất công đến tận đây tìm kiếm Eve. Serena đóng đoạn phim, cứng rắn dò hỏi Camael. "Castiel có đưa cậu thông tin tối thiểu về nhiệm vụ không?"

"Không có."

Nói rồi Camael im thin thít, hắn đứng trơ ra như tượng đá. Serena lại nhìn xuống Ariel, người đã nằm cuộn người trên đùi cô nãy giờ. Cảm thấy có ánh mắt đang hướng vào bản thân, Ariel vội vàng ngước mặt lên nhìn. "Em cũng không biết nên chị đừng có nhìn em như vậy. Tiến sĩ bảo thế nào thì chúng em làm thế ấy thôi, anh ấy hoàn toàn chẳng tiết lộ nguyên nhân."

Hắn ta quả nhiên kín tiếng. Serena hừ lạnh trong lòng. Nhưng Castiel ra lệnh cho bọn họ đến đây chỉ sau khi thị trấn Gale gặp chuyện. Tức là hắn đã phát hiện được lợi ích nào đó từ sự kiện này. Anh trai, anh bắt đầu phiền hơn nữa rồi đấy.

"Hai người ở yên đây chờ tôi." Cô bỗng nói.

Camael và Ariel liếc nhau một giây nhưng không mở miệng nói chuyện. Cả hai đều ngầm hiểu Serena chuẩn bị đi đâu, thế nên họ gật đầu.

Cô gái tóc trắng giơ cao tay phải, nhấn một nút nhỏ trên chiếc đồng hồ bạc. Ngay lập tức một cửa sổ nhỏ với một dãy bốn ô trống hiện lên, khi cô nhập đủ bốn chữ số yêu cầu, giao diện xanh trên đồng hồ liền trở thành một gương mặt điện tử. Gương mặt kia phát ra âm thanh khô khan hệt như Camael. "Tôi là Nous, trí tuệ nhân tạo của tàu mẹ Gaia, yêu cầu xác nhận danh tính."

"Raphael, vinh quang chết tiệt soi rọi quân đoàn Gaia." Giọng nói của cô truyền qua đồng hồ, kế tiếp là tiến trình quét võng mạc và vân tay.

"Xác nhận danh tính thành công." Nous phản hồi. "Chào mừng Tổng Chỉ huy, tôi là Nous của tàu mẹ Gaia, sẵn sàng phục vụ ngài bất cứ lúc nào."

"Hai sáu năm hai không không một."

"Hai sáu năm hai không không một. Nhận diện mã lệnh, bắt đầu thiết lập cổng dịch chuyển."

"Đặt thời gian khứ hồi hai mươi phút." Serena tiếp tục. "Địa điểm là buồng chỉ huy trung tâm."

"Thiết lập địa điểm hoàn thành."

"Thiết lập thời gian hoàn thành."

"Nous chuẩn bị dịch chuyển ngài đến buồng chỉ huy trung tâm trong vòng năm giây nữa."

"Bắt đầu đếm ngược."

Serena đứng dậy, nhẹ tay bế Ariel đặt sang một bên, sẵn sàng cho quá trình dịch chuyển sắp diễn ra. Trước đấy, cô không an tâm dặn dò Camael. "Trông chừng Ariel, đừng để con bé gây rắc rối. Tôi sẽ quay lại sớm thôi."

"Năm."

Ariel không vui bĩu môi, cô nằm rạp xuống mặt ghế, dường như đang thật sự giận dỗi.

"Bốn."

"Ba."

"Hai."

"Một..."

"...Tiến hành dịch chuyển."

Một trong số những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy. Một tia sáng bỗng chốc loé lên tại vị trí Serena đang đứng, sau đó cô biến mất ngay tại chỗ.

Ariel nhảy lên bờ vai được chế tạo bằng hợp kim đặc biệt của Camael, bất an hỏi. "Liệu có ổn không. Lần gần nhất Raphael gặp Tiến sĩ thì hơn nửa phòng thí nghiệm đã tan tành rồi."

Camael đưa mắt nhìn ngôi sao kia, ngang ngang đáp. "Chỉ có Đất Mẹ Gaia mới biết."

Sau đó, là một quãng tĩnh mịch kéo dài.

"Dịch chuyển hoàn tất. Nous chào đón Tổng Chỉ huy trở lại Gaia."

Cùng với âm thanh thông báo của Nous, Serena mở mắt. Bây giờ cô đang đứng trên một cái bệ tròn, khung cảnh trước mắt cũng đảo ngược một trăm tám mươi độ. So với màu đỏ loá mắt của Luminastra thì ánh sáng ở đây có phần dịu mắt hơn. Không có bất cứ công cụ thắp sáng nào trên trần lẫn trên bức tường màu ngà, dù thế không gian xung quanh vẫn sáng sủa một cách lạ lùng. Serena nhanh chóng bước ra khỏi buồng dịch chuyển. Hai bên trái phải là một dãy các cửa sổ kính trong suốt, từ đây cô có thể nhìn thấy các đám mây trôi nổi thành từng cụm bên ngoài.

Ngay cả phục trang của Serena cũng có sự thay đổi trong quá trình dịch chuyển. Thay cho đồng phục Học viện Quân sự Albion là một bộ đồng phục trắng khác với bốt cao và váy nhỉnh hơn đầu gối một chút. Serena nới lỏng cà vạt trên cổ, sau đó từng chút cảm nhận bầu không khí quen thuộc của nơi này. Nó khá yên tĩnh nếu như cô không kể đến âm thanh gõ phím lách cách vọng qua vọng lại giữa các bức tường.

Dọc theo sáu bậc thang thoai thoải dẫn đến tầng thấp hơn, có một toán nhân viên đang liên tục thao tác trên những bảng điều khiển có vẻ phức tạp. Hai, ba nhân viên đã nghe thấy tiếng bước chân thật khẽ sau lưng, tức khắc quay đầu nhìn.

"T-tổng Chỉ huy, ngài về lúc nào vậy?" Một nhân viên kinh ngạc đến mức quên cả việc hành lễ với cấp trên, ngờ nghệch hỏi.

"Một phút trước." Serena thoáng nhìn các thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC