Chương 11: Sát Vách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói vừa dứt, họ giống như không còn nghe thấy âm thanh náo nhiệt nào của quán bar nữa, bầu không khí ầm ĩ kia dường như không liên quan đến họ.

Tần Việt lập tức nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi nhìn thấy sư tử nhỏ xù lông trước mặt thì…… Lại cảm thấy mình không nghe lầm.

Anh nhíu mày, thoáng có chút bất ngờ: "Muốn chung một tổ với tôi?"

Trì Bối gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Muốn."

Đi theo Tần Việt có thể học được điều gì đó. Vả lại hai người cùng tổ kia, Trì Bối cũng không thích cho lắm. Đã vậy họ còn không phải người của bộ nghiên cứu, lúc thảo luận việc sẽ tương đối bất tiện.

Cô không có ý nghĩ dư thừa nào cả, chỉ cảm thấy mình đi theo Tần Việt có thể học được rất nhiều thứ. Trước khi tới cô biết Tần Việt là người lãnh đạo rất ưu tú, cũng là một người thầy ưu tú. Chỉ cần anh đồng ý dạy thì cô có thể học được nhiều thứ hơn khi ở trường học và với những nơi khác.

Huống chi hạng mục này là hạng mục Tần Việt vô cùng coi trọng, nhất định chính bản nhân anh cũng có nghiên cứu. Trì Bối nghĩ có thể đi theo Tần Việt chạy một vòng thế này thì khả năng học được còn nhiều hơn một tháng thậm chí là còn nửa năm học trước kia.

Nghe vậy, Tần Việt cười.

"Muốn cùng tổ với tôi cũng không phải không được."

"Sau đó thì sao?"

Trong mắt Tần Việt đè nặng ý cười, cong cong môi nhìn cô: "Điều kiện thiết yếu của đi cửa sau có biết là gì không?"

Anh cố ý đùa cô, cảm xúc phiền muộn trên mặt tiêu tán đi không ít.

Trì Bối: "……"

Trì Bối ngơ luôn rồi, cô nhìn Tần Việt: "Tặng quà?"

Cô biết, đi cửa sau phải là mời ăn cơm hoặc là tặng quà nhỉ, cũng có khả năng là phải làm cả hai cái???

Tần Việt nghẹn lời, nhưng trong mắt lại không có bất cứ bất ngờ nào…… Bản thân anh đã không còn có thể có quá nhiều chờ mong với Trì Bối.

Anh cong khóe miệng, thờ ơ mà nói: "Tự mình suy nghĩ cho kỹ."

Trì Bối: "Tôi không nghĩ ra được."

Cô chớp chớp mắt: "Vậy tôi mời Tần tổng đi ăn cơm, có thể chứ?"

"Một bữa cơm đã muốn đi cửa sau của tôi?"

Trì Bối: "Vậy anh muốn thế nào!"

Tần Việt cười, nhìn qua người muốn xù lông mà nhíu mày, cúi người tới gần bên tai cô, toàn bộ hô hấp đều rơi vào bên tai cô, giọng nói trầm trầm đó hỏi: "Tôi muốn thế nào thì sẽ thế đó à?"

Trì Bối vừa định đẩy anh ra thì Ôn Điềm Nhã đã từ bên kia quay lại đây. Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng trốn sang bên cạnh, làm như chưa xảy ra chuyện gì.

Anh thấy vậy thì nhấp ngụm rượu, tâm trạng đầy vui vẻ.

______________

Tan cuộc, Trì Bối và Vu Tòng Hạm đến chỗ ở của Ôn Điềm Nhã, cô ấy và Liễu Nhân Nhân đều đi làm nên hai người cùng thuê nhà cho tiện, nhà có hai phòng, đủ cho bốn người các cô ngủ.

Mà đưa các cô đến cửa là tài xế…… Tần Việt sắp xếp.

Vừa xuống xe, Ôn Điềm Nhã đã không nhịn được mà thở mạnh: "Trì Bối, Tần tổng khá tốt với cậu nha."

Trì Bối ừ một tiếng, quay đầu nhìn lại: "Còn là rất tốt ấy."

Cô không biết Tần Việt đối xử với những người khác thế nào, dù sao thì tất cả cũng chỉ là nghe đồn, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy…… Thật ra Tần Việt không thô bạo và ngang ngược như trong lời đồn. Ngược lại anh còn là ông chủ cho nhân viên nhiều ý tưởng và không gian. Đương nhiên ——

Thỉnh thoảng còn thích trêu chọc mình.

Vu Tòng Hạm nhìn cô cười cười: "Tớ thấy thì cũng chỉ tốt với cậu thôi nha."

Trì Bối: "……"

"Có việc gì mình không biết sao?" Ôn Điềm Nhã nhìn hai người, vô cùng kinh ngạc: "Mau nói nghe chút đi, cho nghe chút đi."

Trì Bối lắc đầu: "Không có đâu, chỉ có lần đưa mình về nhà đó, mình đã từng nói với các cậu rồi."

Cô nói thêm đôi câu.

Sau khi nghe xong, Ôn Điềm Nhã và Liễu Nhân Nhân đều dùng vẻ mặt kỳ lạ mà nhìn cô: "Cậu không cảm thấy có vấn đề?"

"Không mà." Mặt Trì Bối đầy nghiêm túc: "Có vấn đề gì?"

Mấy người: "……"

Các cô đối mặt nhìn nhau, xua xua tay: "Không có gì không có gì, đi về tắm rửa trước đi, cả người toàn là mùi rượu."

"Đi đi đi."

Bốn người về nhà trong tiếng cãi cọ ồn ào, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

…………………

Bóng đêm nặng nề, buổi tối Trì Bối và Vu Tòng Hạm ngủ chung với nhau, hai người bên phòng bên cạnh kia có vẻ nhộn nhịp hơn chút.

Trì Bối và Vu Tòng Hạm nói chuyện một hồi rồi đi ngủ, kết quả mới vừa nằm xuống cầm lấy điện thoại thì cô nhận được mấy cái tin nhắn liên tiếp của Ôn Điềm Nhã, là một trang web tiểu thuyết, cô ấy cũng nói thêm: [ Đây toàn là hàng mình trữ đấy, toàn là tiểu thuyết hay, mình cảm thấy nếu cậu làm phương diện ngôn ngữ này mà không có linh cảm thì có thể xem xem một chút. Nam chính và nữ chính trong đó sẽ có lúc chọc tức người ta rồi có lúc sẽ dỗ người ta vui vẻ. ]

Trì Bối: [ Được. ]

Bản thân cô không thích xem tiểu thuyết, nhưng vì công việc, Trì Bối nghĩ vẫn bên đọc chút cho thỏa đáng. Cô tìm đến phần mềm đọc sách, còn đổ đầy tiền để chuẩn bị nghiên cứu đọc mấy quyển.

Cũng không biết Ôn Điềm Nhã thích cái thể loại gì mà đề cử cho Trì Bối toàn là tổng tài bá đạo yêu tôi, cô ấn mở một quyển là dạng này, cái tiếp theo vẫn là như vậy…… Trì Bối thở dài, yên lặng ấn mở một quyển tương đối thuận mắt.

Tuy rằng nói là thể loại bá đạo tổng tài, nhưng Trì Bối đọc đọc lại phát hiện có sự chênh lệch rất lớn với suy nghĩ của mình, tác giả hành văn không tồi, cốt truyện cũng được. Cô bỏ qua ít chỗ không quan trọng, trọng điểm ở chỗ tác động qua lại và phương diện yêu đương của nam nữ.

Đọc tới đoạn nam chính dẫn chó nhà mình đi dạo trong tiểu khu thì vô tình gặp được nữ chính, không hiểu sao như vậy cô lại nghĩ đến Tần Việt…… Còn có mèo nhỏ kia.

Trì Bối hoảng hốt, trong đầu chợt hiện lên một màn vào sáng thứ bảy đó. Dáng vẻ đó của Tần Việt cô chưa từng thấy bao giờ, trông qua thì thấy lười nhác, những lời nói ra lại còn có chút đáng yêu, lúc ở cùng với con mèo đó thì có chút cảm giác không hợp nhưng lại có thể hài hòa một cách vô hình.

Không hiểu sao mà cô lại nghĩ đến một màn ở quán bar kia nữa. Lúc đó trong mắt Tần Việt đè ý cười xuống, thêm vào đó là thái độ lúc nói chuyện với mình tương đối đặc biệt. Còn có câu hỏi của anh ở quán bar ấy, cô cũng cảm thấy có ý sâu xa khác, nhưng nghĩ lại thì…… Trì Bối lại không nghĩ ra gì cả.

Thật ra trước khi gặp được anh ở quán bar thì đã mấy ngày Trì Bối không gặp Tần Việt rồi. Cô không biết rằng việc ngày hôm đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của Tần Việt không, một nữ nhân viên nói không muốn yêu đương với anh, có phải lời này không được hợp lý lắm không. Trong lòng Trì Bối có hơi lo lắng, cô nhắn tin trong nhóm hỏi chút.

Trì Bối: [ Hỏi một việc. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Tiểu Bối Bối, xem tiểu thuyết chưa, hỏi cái gì đấy. ]

Trì Bối không chần chờ mà mang việc của cô và Tần Việt ngày hôm đó ra hỏi: [ Có phải mình nói sai rồi không? Có phải xin lỗi không?]

Ôn Điềm Nhã: [ ở ngay trước mặt lãnh đạo và đồng nghiệp khác cậu nói…… nói cậu không muốn yêu đương với người đó? Người đó lại là Tần Việt?]

Trì Bối: […… Ừ.]

Vu Tòng Hạm nhìn Trì Bối, không trực tiếp nói chuyện với cô mà trả lời trong nhóm: [Cậu cảm thấy có phải xin lỗi không, tuy rằng là ý thật lòng của cậu, nhưng nói sao đây nhỉ, thế cũng không cho lãnh đạo thể diện quá rồi, đã vậy người đó là Tần Việt nữa. Nhất định lòng tự trọng của người đàn ông đã bị tổn thương rồi.]

Trì Bối: [ Anh ấy không yếu ớt như vậy.]

Vu Tòng Hạm: [ Cậu chắc chắn như vậy à?]

Trì Bối không trả lời, thì không chắc chắn nên cô mới hỏi.

Ôn Điềm Nhã đi từ WC ra, phát hiện hai người đang trò chuyện thì vội vàng phát huy tài trí thông minh của mình tự tưởng tượng cho Trì Bối: [ Tiểu Bối Bối, sao chuyện này lại trùng hợp vậy, Tần tổng còn hỏi cậu là cô không muốn à nữa á?? Mình có cảm giác lời này là cố ý, đấy cũng không phải đang trả lời câu hỏi của người khác. Mình nói này, có phải Tần tổng có ý với cậu không? Mình đọc tiểu thuyết nhiều vậy rồi, nếu không anh ta chú ý đến cậu nhiều như thế làm gì, nếu không thèm để ý thì ai sẽ tức giận chứ. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Còn có chuyện mèo nhỏ đó, cả đưa cậu về nhà, mình cứ cảm thấy kỳ kỳ, dựa theo trực giác nhiều năm mà nói, nhất định Tần tổng có ý với cậu. Còn có đêm nay, không chỉ bao rượu chúng ta mà còn tự mình đưa cậu lên xe về nhà, nếu là người khác thì cậu cảm thấy Tần tổng sẽ đưa về ư, sẽ cố ý sắp xếp tài xế của mình cho người khác ư. ]

Trì Bối: [ ………… Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không có khả năng này. Sở dĩ Tần tổng để tài xế đưa chúng ta về chắc là vì chị của mình, dù gì thì bọn họ cũng đã từng hợp tác, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp mà. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Tần tổng có tốt với chị cậu như thế không? ]

Trì Bối: [ Không biết. ]

Cô thật sự không biết, chị cô và Tần Việt đều là thương nhân, nói mọi việc đều thuận lợi cũng không phải nói quá, sẽ không gây thù chuốc oán cho mình, lại càng không thân cận quá. Chính là kiểu giữ quan hệ hợp tác và quan hệ bạn bè tốt đẹp. Nhưng chuyện khác thì…… Cô cũng không rõ lắm.

Sau cùng, mấy người cũng không nói chuyện nữa mà để thời gian cho Trì Bối tự hỏi mình.

Lúc ngủ mơ, trong đầu Trì Bối vẫn luôn xuất hiện một câu ‘Có phải Tần tổng có ý với cậu không’. Vì lời này mà cả đêm cô không ngủ ngon.

Hai ngày cuối tuần, Trì Bối gắng sức coi nhẹ vấn đề này. Cô suy nghĩ trước sau thì cảm thấy đây là việc không có khả năng nên đã vứt việc này ra sau đầu.

Buổi sáng thứ hai, Trì Bối cầm hành lý đi đến sân bay, 10 giờ bọn họ sẽ bay đến thành phố S, một tổ bốn người trực tiếp tập hợp ở sân bay.

Lúc Trì Bối đến sân bay thì đã có hai vị đồng nghiệp đến rồi.

"Tần tổng còn chưa tới à?"

"Tống trợ lý nói có chút việc nên đến chậm, có lẽ sẽ đến trước khi lên máy bay.

Trì Bối gật đầu, đi gửi vận chuyển hành lý xong lại đứng chờ với các đồng nghiệp.

Lúc bọn Trì Bối lên máy bay rồi thì Tần Việt mới xuất hiện, khi cô nhìn thấy người đàn ông mặc đồ ngay ngắn này thì lập tức hoảng hốt.

Anh đứng ở trước mặt Trì Bối, khuôn mặt tinh tế khẽ cúi xuống, với ánh kinh ngạc của cô thì chỉ trầm thấp nói: "Đi vào trong ngồi."

Trì Bối chỉ chỉ: "Anh ngồi ở đây?"

"Ừm."

Trì Bối im lặng, nhanh chóng đứng lên rồi dịch vào vị trí cửa sổ. Cô không nghĩ rằng Tần Việt sẽ ngồi khoang phổ thông như bọn họ, cô cho rằng thế nào đi nữa thì Tần Việt cũng sẽ ngồi hạng thương gia…… Lại càng không ngờ rằng vị trí của Tần Việt lại ở bên cạnh mình.

Cho đến lúc ngồi xuống, Trì Bối vẫn còn hơi lờ mờ.

"Hạng thương gia không còn vé à?"

Tần Việt nhíu mày, liếc nhìn cô rồi dùng giọng nói đầy dịu dàng mà nói: "Nghèo."

Trì Bối bĩu môi, trừng mắt nhìn anh: "Tôi tin." Cái gian tà của anh!

Nếu người ta không muốn nói cho mình là vì sao thì…… Trì Bối cũng không hỏi tiếp nữa. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tầng mây ngoài cửa sổ rất đẹp, có loại cảm giác rất sáng sủa, tầng mây từ từ di chuyển như là một tòa bông biết đi.

Từ trước đến nay cô vẫn thích những thứ kiểu này, có thể nhìn rất lâu rất lâu.

Tần Việt liếc nhìn, nhìn sườn mặt của cô, nhìn khóe miệng cong lên ấy, anh cảm thấy chắc tâm trạng của cô không tệ. Vì thế bản thân cũng cong cong khóe môi, hiến khi tâm trạng tốt hơn mấy phần.

…………………………

Bay đến thành phố S không lâu, chỉ hơn hai giờ đã đến. Xuống máy bay lấy hành lý rồi đi đến khách sạn, vừa lúc là thời gian cơm trưa.

Tần Việt sớm đã sắp xếp tài xế đến đây đón người, lúc này anh đang ngồi ở hàng trước nói công việc với trợ lý, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chuyên chú. Trong lúc lơ đãng Trì Bối có nhìn qua, mà nhìn một phát thì…… đến tận một lúc lâu sau cũng chưa rời đi.

Cho đến lúc đồng nghiệp bên cạnh mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Đến rồi à?"

Cô hoàn hồn lắc đầu: "Còn chưa đến đâu."

Đến khách sạn xử lý chỗ ở, Trì Bối là con gái duy nhất nên đương nhiên là một mình một phòng, thẻ phòng là Tống Văn Hạo cho cô.

Cô nhận lấy: "Cảm ơn."

Mấy người cùng đi lên, hai đồng nghiệp nam khác đã xuống tầng dưới rồi, Trì Bối quay đầu nhìn hai người bên cạnh mình, không nhịn được mà hỏi: "Tần tổng, hai người ở tầng mấy?"

Tần Việt liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô rồi khẽ mỉm cười.

Tống Văn Hạo ở cạnh đó bổ sung: "Chúng tôi ở cùng tầng với cô."

Trì Bối gật đầu, có chút yên tâm, cuối cùng cũng có người quen.

Hành lang khách sạn rất dài, từ thang máy đi ra, Tống Văn Hạo đã đi về bên kia rồi, Trì Bối nhìn phòng mình, là hai hướng ngược nhau.

Đi vài bước, cô quay đầu lại nhìn Tần Việt đi sau mình, mày không nhịn được mà giật giật: "Tần tổng……"

"Ừ?"

"Anh ở phòng nào?"

Tần Việt nhìn thẻ phòng trong tay cô, cong khóe miệng mỉm cười: "Thật không may, ở phòng cạnh phòng cô."

Trì Bối: "……"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net