Chương 7: Ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt không nhìn thấy gì sẽ khiến thính giác và cảm giác dần dần tăng lên.

Ví dụ như bây giờ.

Rõ ràng Trì Bối nghe thấy có tiếng thở dốc ở cách đó không xa, tiếng nam nữ hòa quyện với nhau, nhưng rõ hơn chính là tiếng nói khàn khàn quen thuộc ở bên tai đó...... Rất quen thuộc. Ngoài giọng nói quen thuộc, cả người anh cũng dán sát vào lưng mình. Hơn nữa, vì Trì Bối đã cởi áo khoác từ lúc còn ở trong phòng bao thế nên lúc này hai người chạm vào nhau chỉ cách bộ quần áo đơn bạc. Cô có thể cảm nhận được độ ấm từ đằng sau lưng truyền đến.

Mặt lập tức đỏ bừng lên.

Vừa rồi mới dùng nước lạnh giảm nhiệt độ xuống, bây giờ nó lại tăng lên, thậm chí còn càng ngày càng cảm thấy nóng.

Cô căng thẳng chớp chớp mắt, đúng lúc lông mi quẹt qua lòng bàn tay của Tần Việt, cảm giác hơi hơi ngứa khiến hô hấp Tần Việt nặng thêm vài phần, lôi cô vào một góc.

Vừa rồi hai người phát ra tiếng động không nhỏ, cho nên cặp đôi ở cửa toilet cũng đã rời đi, bên này lại yên tĩnh trở lại.

Tần Việt hơi cúi đầu, nhìn người đứng trước mặt một cách chăm chú, tai cô đỏ ửng, cơ thể cứng đờ, có thể nhìn ra cô đang căng thẳng.

Tay ở trước mặt còn chưa lấy ra, Trì Bối im lặng trong giây lát, sau đó lúng ta lúng túng nói với anh: "Tần...... Tần tổng, anh có thể buông ra rồi."

Tần Việt mỉm cười, lúc này mới bỏ tay ra, để vào túi quần. Nhiệt độ trên mắt cô vẫn còn đó, khiến cho lòng bàn tay anh nóng lên.

"Nhìn gì?"

Trì Bối đỏ mặt, không còn lời nào mà nói, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn Tần Việt, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không phải tôi cố ý nhìn."

Cô nào biết...... ở cửa toilet...... có người........không khống chế được như thế.

Ánh mắt Tần Việt âm trầm mà nhìn cô, hất cằm: "Về đi."

"Ừm." Trì Bối đi trước hai bước rồi lại quay lại nhìn người đàn ông theo sau, trông có hơi khó xử: "Tần tổng...... Nếu không anh vào trước đi?"

Cô không muốn đi vào cùng Tần Việt, tuy nói hai người cũng chả có gì, nhưng chị cô nói rất đúng, có lúc vẫn phải giữ khoảng cách nhất định với lãnh đạo, tránh cho một ít hiểu lầm không cần thiết.

Tần Việt dừng bước chân, liếc mắt nhìn cô: "Không muốn đi vào cùng thế à?"

Trì Bối mấp môi: "Chỉ là...... Sợ có hiểu lầm không cần thiết."

Tần Việt ồ một tiếng, không nói chuyện. Nhưng lại đi về hướng khác, còn Trì Bối thì đi vào phòng bao một mình.

Lúc cô đi vào, có một số người muốn đi tiếp, cũng có một số người phải về nhà, tất cả mọi người vẫn vô cùng náo nhiệt như trước.

Trì Bối nghe thấy có người gọi tên mình, "Trì Bối, muốn đến quán bar chơi không?"

Cô trả lời: "Mọi người cứ đi chơi đi, em không đi đâu."

"Thật sự không đi? Giờ vẫn còn sớm mà."

Tôn Hân Nhiên ở cạnh cũng nói: "Trì Bối đi cùng đi, em không đi thì chỉ có mình chị là người mới, cùng đi đi."

Trì Bối suy nghĩ một lát, bỗng cô nghĩ đến lời Trì Bảo nói, ở công ty phải cố gắng khiêm tốn chút, hòa hợp với tập thể hơn. Kiểu chuyện liên hoan nhân viên mới này có thể tham dự, ít nhất thì lần đầu tiên phải cho mọi người cơ hội.

Cô nghĩ nghĩ, gật đầu cười cười: "Vậy đi thì đi."

"Đi đi đi."

Đoàn người tiếp tục đi chơi, sau khi Tần Việt rời khỏi đây thì không trở lại nữa, chỉ có trợ lý Tống quay lại nói hai câu, nói là Tần Việt có việc đi trước, bảo mọi người đến quán bar chơi chú ý an toàn linh tinh gì đó, nhớ về nhà sớm chút.

Quán bar mà họ chọn cách chỗ thịt nướng có hơi xa, được coi như là một nơi tương đối hẻo lánh, bên đường có rất nhiều quán bar. Lúc đêm tối cũng là lúc con phố vô cùng náo nhiệt.

Mới vừa lên xe, Trì Bối nhận được một tin nhắn, bên trên chỉ có ba chữ: [Đừng uống rượu, về nhà sớm một chút.]

Cô sửng sốt mà nhìn dãy số kia, có hơi kinh ngạc, rối rắm hai phút, Trì Bối vẫn không biết nên trả lời thế nào. Lúc còn đang chần chờ, Tôn Hân Nhiên ở cạnh đó chợt nhìn vào điện thoại của cô: "Nhìn gì thế?"

Trì Bối tắt điện thoại theo bản năng, quay đầu nhìn cô ấy rồi cười nói: "Em nói với trưởng bối rằng mình muốn đi quán bar, người ta nói em đừng uống rượu."

Tôn Hân Nhiên nghi ngờ mà nhìn cô, gật gật đầu: "Uống ít, không phải trưởng bối nói không có lý."

"Ừm."

Cô nghĩ, Tần Việt còn lớn hơn chị cô một tuổi...... Nói là trưởng bối thì chắc là không sai nhỉ.

Tần Việt rút một điếu thuốc, ngón tay thon dài cởi một cúc áo sơmi, tùy ý để gió lạnh tiến vào cho đầu óc tỉnh táo hơn.

Xúc động quá rồi.

Anh vừa mới hút xong điếu thuốc thì tiếng chuông điện thoại  vang lên. Sau khi nghe xong, cảm xúc cả người Tần Việt lạ lạ, lệ khí trên người càng lúc càng rõ ràng.

"Tôi lập tức đến ngay."

"Tần tổng?" Tống Văn Hạo nhìn anh: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Việt nhìn anh ấy, thấp giọng nói: "Bên bệnh viện có chuyện, tôi qua đó một chuyến."

Tống Văn Hạo ngẩn ra, vội nói: "Ngài uống rượu, tôi đưa ngài đi."

"Ừ. Đi vào trong đó nói một tiếng." Anh không muốn đi vào, lo lắng cảm xúc hiện tại dọa đến người kia.

"Được."

Không lâu sau, Tống Văn Hạo ra ngoài, anh ấy lo lắng Tần Việt sẽ uống rượu, cho nên vừa rồi không uống một giọt rượu nào.

Gió ban đêm thổi có hơi lạnh, thổi cho suy nghĩ của con người rõ ràng lên không ít. Tần Việt mở cửa sổ ra, ánh mắt nặng nề nhìn cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp.

Thỉnh thoảng Tống Văn Hạo sẽ quay đầu nhìn một cái, có chút lo lắng.

Đến một bệnh viện tư nhân, Tần Việt với Tống Văn Hạo cùng đi vào, ở cửa đã có người đang chờ họ.

"Tình huống hiện tại thế nào?"

Người nọ đè nặng âm thanh trả lời: "Tần tổng yên tâm, tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, bây giờ đang kiểm tra."

Vẻ mặt Tần Việt cũng không thả lỏng hơn chút nào, hơi gật đầu trả lời, đi lại trước phòng phẫu thuật, nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật đang sáng.

Cho đến nửa giờ sau bên trong mới có người ra, bác sĩ nhìn Tần Việt rồi cười nhạt một tiếng: "Đừng căng thẳng thế chứ, tin tức tốt." Anh ta cởi khẩu trang xuống, nhỏ giọng nói: "Muộn nhất là nửa tháng nữa là có thể sẽ tỉnh lại."

Tần Việt nghe thế thì khẽ trả lời: "Cảm ơn."

"Khách sáo rồi." Người nọ hất cằm: "Đi thăm lát đi, đợi lát nữa tới văn phòng của tôi một chuyến."

Tần Việt xoay người rồi đi vào trong đó. .

Quán bar nhân viên đến liên hoan cũng không đơn giản, có thể làm ở bộ phận nghiên cứu của Thần Việt thì đương nhiên tiền lương sẽ không thấp. Không chỉ tiền lương cao mà họ còn có tiền thưởng của các hạng mục, càng không phải nói đương nhiên ở Thần Việt thì có thể dễ dàng lấy được rất nhiều hạng mục.

Cho nên tổng thể mà nói, nhân viên không thiếu tiền.

Trì Bối tới cửa quán bar mới phát hiện ra, quán bar này chính là quán bar nơi cô gặp Tần Việt lần đầu tiên đó....... Có thể tới nơi này tiêu phí toàn là kẻ có tiền.

Có người oa một tiếng: "Sao lại đến đây?"

"Chi phí chỗ này cũng cao quá."

Một nam đồng nghiệp đi đầu cười cười bổ sung : "Trợ lý Tần tổng bảo chúng ta đến đây, hóa đơn ghi cho Tần tổng."

"Thật hay giả?"

"Giả thì sao tôi dám đưa mọi người đến đây?"

Trì Bối nghe thấy thế thì yên lặng tính một chút...... Từ đầu đến cuối, có lẽ Tần Việt mất nhiều máu nhất đêm nay, nhưng với một ông chủ lớn mà nói thì đó thật sự không được coi là gì.

Giờ này, không khí quán bar đang rất nóng. Không ít người nhảy múa ở sân khấu chính giữa. Lúc bước vào Trì Bối đã bị tiếng ca chói tai làm cho kích thích, cô nhíu mày. Trì Bối không thích tới kiểu náo nhiệt như quán bar này lắm, đến đây còn không bằng ở nhà viết thêm mấy chương trình, tháo mấy người máy.

Ánh đèn bên trong quán bar nhiều màu sắc, lóe lên làm người ta hoa mắt.

Trì Bối và bọn Tôn Hân Nhiên ngồi trong một góc, không lâu sau thì có người đưa đến không ít rượu, mấy đồng nghiệp to gan đã ra ngoài nhảy với người khác.

Tôn Hân Nhiên nhìn rồi nói với Trì Bối: "Trì Bối, có muốn qua bên kia nhảy không?"

"Không đi." Trì Bối nhìn rồi bật cười: "Chị đi đi."

Tôn Hân Nhiên có chút tiếc nuối: "Vậy em ngồi ở đây, chị theo bọn họ đi qua bên kia."

"Được."

Trì Bối nhìn xung quanh một vòng, trang trí thiết kế của quán bar không tệ, dù là đã mở nhiều năm nhưng thiết kế vẫn mới mẻ độc đáo như trước. Lúc trước hình như cô đã từng nghe Trì Bảo nói, ông chủ quán bar này rất có bối cảnh, nhiều ông lớn đều sẵn lòng đến đây. 

Trì Bối là một người nhàm chán, ngồi ở chỗ nhìn xung quanh, cúi đầu vừa định nói chuyện phiếm với đám bạn thì lại có người đi đến cạnh cô. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, cầm chén rượu mà nhìn cô: "Quý cô, có hứng thú uống một chén không?"

Dáng vẻ của Trì Bối dễ nhìn, ngũ quan xinh đẹp, diện mạo là kiểu nhìn vào sẽ thấy rất thoải mái, không có lực công kích, nhưng cũng khó nén được mà không nhìn. Ngồi ở giữa một đám người trang điểm đậm, trông cô rất độc đáo, vóc dáng rất tốt, không cao không thấp, nên có cũng có cả.

Lúc cô vừa mới vào đã có không ít người chú ý tới. Chẳng qua người bên cạnh cô nhiều, cũng không ai dám đến đây. Nhưng bây giờ lại không giống, Trì Bối lẻ loi ngồi một mình một chỗ nên có người sẽ không kiềm chế được.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ở trước mặt: "Cảm ơn, không cần."

Người đàn ông kia nhíu mày, có chút khó tin: "Chắc chắn?"

"Chắc ." Trì Bối kiên quyết từ chối: "Xin lỗi."

Người nọ hậm hực, có hơi tiếc nuối nhưng không miễn cưỡng cô.

Chỉ là không lâu sau, tình huống lại có chút không đúng,  Trì Bối từ chối đến người đàn ông thứ ba rồi nhưng vẫn còn có người đến đây. Cô suy nghĩ trong giây lát, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đến  toilet trốn.

......

Tiếng hát đinh tai nhức óc bên ngoài có phần quấy nhiễu người ta, Trì Bối ở toilet yên tĩnh một hồi lâu mới lấy điện thoại ra, nhìn thời gian cũng là lúc phải về nhà.

Mới từ trong đi ra, đối diện đã có một người quen đi đến, Trì Bối sửng sốt kinh ngạc nhìn người đàn ông uống say ở trước mặt, gọi một câu: "Tần tổng?"

Tần Việt hơi giật mình, trên người còn mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, ngẩng đầu nhìn qua, trong ánh mắt có chút cảm xúc nói không nên lời.

Giống như...... Có  khó chịu?

Trì Bối không biết hình dung thế nào, tóm lại cô nhìn thấy là như thế đấy.

Cô vô thức đến gần Tần Việt, càng tới gần càng phát hiện mùi rượu trên người Tần Việt thật sự rất nặng, có khả năng người này đã uống say. Cô mím môi, giơ tay ở trước mặt anh mà quơ quơ: "Tần tổng, anh có thể nhận ra tôi là ai không?"

Tần Việt yên lặng nhìn cô vài giây. Trong nháy mắt đó, tay Trì Bối bị người trước mặt bắt lấy, giữ chặt.

"Em......"

Tần Việt duỗi tay ra, khi cô còn chưa kịp phòng bị thì đột nhiên kéo cô vào trong ngực, ấn xuống, không cho nhúc nhích dù chỉ một .

Trì Bối ngốc luôn rồi, vừa định đẩy anh ra, anh đã nghiêng đầu, dựa đầu vào cổ cô, có độ nóng của hô hấp ở đó làm cô có hơi ngứa, điều đó cũng khiến cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của cô đang vươn ra định đẩy anh lại bỏ xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net