105. PHÁT HIỆN KHÁC THƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quế Ngọc Dương đang tắm đánh cái rùng mình run lên.

*Nước đâu có lạnh đâu...*

*Em trai, em tắm xong chưa?*Giọng của Quế Ngọc Trạch vang lên nhắc nhở nó.

*Em ra ngay ạ*

Quế Ngọc Dương đứng dậy khỏi bồn tắm, cẩn thận bước ra ngoài, thân thể nhỏ nhắn trắng nõn hơi ửng hồng, đưa tay giật cái khăn tắm nhỏ màu trắng trùm lên, sau đó mở cửa phòng tắm.

*Baba kêu em tắm xong qua đó đấy*

Quế Ngọc Trạch vọt thẳng vào phòng tắm, vừa đóng cửa vừa nói, nó cấp thiết muốn được tắm lắm rồi.

*Vâng ạ*Quế Ngọc Dương đáp lại rồi đi vào phòng đồ.

Baba không cho chúng nó thay đồ trong phòng tắm vì sợ sàn nhà trơn trượt, nên trong phòng chúng nó đều có một cái phòng thay đồ lớn, chia làm hai bên, một cho nó, một cho anh trai.

Sau khi thay đồ xong thì nó đi gõ cửa phòng baba.

*Baba, con vào ạ*Quế Ngọc Dương gõ cửa hai cái rồi cất giọng nãi khí nói.

*Vào đây nào bé Miêu*

Văn Toàn mặc đồ ngủ đi lại tủ đầu giường lấy hộp thuốc mỡ vừa gọi con trai nhỏ vào.

Quế Ngọc Dương mặc một bộ đồ ngủ màu xanh dương tươi sáng có in hình con ốc biển, tóc vẫn còn ướt vặn chốt cửa đi vào phòng.

*Lại đây baba bôi thuốc cho nào*

Văn Toàn ôm cơ thể mềm mại mát lạnh thơm tho của con trai nhỏ lên, còn thừa dịp thơm thơm một cái lên má khiến nó cười khanh khách.

Quế Ngọc Hải tắm xong đi ra ngoài nhìn thấy hai ba con quằn quại trên giường đùa giỡn nhau thì sủng nịnh nhếch lên khóe môi anh tuấn, ước gì quãng thời gian tốt đẹp này kéo dài mãi....

............

Dưới đáy sông tối tăm hiện lên vài cái đốm sáng đang cẩn thận chuyển động về phía trước.

Một đội mười người bọn họ đang trang bị thiết bị lặn tối tân có thể chìm dưới đáy nước 12 tiếng, sau khi xuống nước họ đã liên tục đi sâu xuống, nhưng độ sâu của sông ngầm  cũng lớn hơn họ nghĩ.

Họ chỉ biết khi chân họ chạm vào đáy sông thì độ sâu đã đạt tới 20m, so với một con sông ngầm thì nó cũng đã rất sâu, cộng với không gian u tối không chút ánh sáng khiến cho người ta có cảm giác nước rất là sâu.

Đèn huỳnh quang họ được trang bị vậy mà chỉ chiếu được xa nhất là 3m về một hướng, nếu chiếu ra xung quanh cũng chỉ được 1m, lực cản của nước lớn đến vậy sao.

Mười người đơn giản trao đổi bằng thủ ngữ xong thì dàn đội hình tam giác nhọn tiến về phía trước.

Địa thế dưới chân bọn họ cũng không phải mềm mại mà đặc biệt cứng rắn, nước dưới đáy sông lưu chuyển cũng nhẹ nhàng, cảm giác nước sông tác động vào thân thể bọn họ cũng không lớn, đối với sức nặng của bản thân bọn họ thì thật sự là không thấm vào đâu.

Mười người thông thả di chuyển cước bộ, như một mũi tên chậm chạp thăm dò đáy sông, trong tầm mắt của họ không có bất cứ sinh vật nào xuất hiện dù là sự tồn tại như tôm cá nhỏ, nước sông dưới ánh đèn huỳnh quang lưu chuyển một lớp vật chất như bụi theo nước cuốn đi.

Đáy sông im lìm như một thế giới chết.

Bên trên sông ngầm, Lâm Minh nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn mặt nước sông ngầm trước mặt, đám người được phái đi đã xuống nước được sáu tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết đã di chuyển được bao nhiêu mét rồi, mặt nước vẫn tối tăm như vậy.

Thiết bị liên lạc sau khi đám người xuống nước đã mất tác dụng, bây giờ chỉ có thể đợi đám bọn họ trở lên mới có thể liên lạc lại.

Đám người dưới nước mới lúc mới đầu còn lo lắng, sau khi xuống nước một lúc lâu vẫn không gặp nguy hiểm nào thì tâm trạng cũng bình ổn lại, bình tĩnh tiến lên phía trước.

Đương lúc mấy người bọn họ muốn chấm dứt buổi thăm dò hôm nay thì phía trước bỗng xuất hiện dị động khác thường khiến đám người ngừng lại cước bộ, tắt cả đèn huỳnh quang, đứng yên trong nước như những bức tượng điêu khắc hình thù quái lạ, trong cái tăm tối của đáy sông lại lộ ra chút khẩn trương không biết tên.

Bộ đồ lặn có thiết bị đánh lừa thị giác của một số loài vật, ngoài ra mục đích của chuyến tìm kiếm này là để tìm ra đám sinh vật kỳ lạ kia, nên bộ đồ lặn cũng có thể che giấu được cái râu trên đầu chúng nó, dù chỉ là phòng hờ nhưng nó cũng giúp bọn họ giữ vững tâm tình.

Một người trong số đó ra dấu với đám người còn lại, bản thân di chuyển nhẹ nhàng không gây ra bất cứ sự lưu chuyển quá mạnh nào đối với dòng chảy của sông ngầm.

Dị động mà bọn họ phát hiện thật ra chỉ là cảm thấy nước sông có sự lưu chuyển khác thường, cách nơi bọn họ đứng tầm 3-4m, này cũng là do ánh sáng từ đèn huỳnh quang quá hạn chế, nên khi phát hiện khác thường cả đám dù là những alpha mạnh mẽ được đào tạo cũng không dám vọng động, chưa kể bọn họ không hề muốn đánh động bất cứ sinh vật nào, mục đích của họ là thăm dò.

Hứa Hằng từng bước một tiếp cận nơi nước chảy có biến hóa kia, thật cẩn thận mà quan sát, rồi giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

Từ lúc bọn họ xuống đáy sông, địa thế nơi này chỉ rộng hơn mặt sông một khoảng cách nữa nhưng vẫn là dạng đường ống nước, trên đường chẳng có lấy bất kỳ một cảnh quang nào, trơ trụi như được mài mòn đến sạch bóng, lúc này trước mắt Hứa Hằng lại không giống vậy, mà có lẽ đây là nguyên nhân nước sông lưu chuyển khác thường.

Những nơi không có chướng ngại vật trên đường thì bình thường rất ít khi có những luồn nước khác thường, nhưng trước mặt Hứa Hằng lại là một kỳ cảnh rất đẹp, vách đá bên hông đáy sông lúc này lại lõm vào một khoảng rộng tầm năm mét, một rặng đá ngầm khá cầu kì giống như được bày biện ra, tựa như một thủy cung thu nhỏ, nơi đó còn có chút ánh sáng màu xanh lam, khiến cho cảnh vật dưới nước lúc ẩn lúc hiện, không thể nói là không đẹp, nước sông vốn đang lưu chuyển theo một đường lại bởi vì nơi này mà rẽ nhánh, tạo thành những xoáy nước nhỏ lưu chuyển nhẹ nhàng xung quanh rặng đá.

Ngoài ra Hứa Hằng còn phát hiện sâu trong rặng đá vẫn còn cảnh tượng khác, nhưng ánh sáng mờ ảo khiến anh nhìn không tới, cũng không dám xâm nhập vào thử, chỉ đành lắc đầu quay trở lại tìm đồng bạn.

Hứa Hằng đi cũng không quá lâu, sau khi trở lại thì ra dấu với đám người, bọn họ bắt đầu di chuyển lên phía trước.

Lâm Minh kiên nhẫn đứng đợi bên mép sông ngầm, cho đến khi thiết bị liên lạc bên tai vang lên một tiếng ting, anh mới hoàn hồn mở bản đồ định vị ra xem.

Chấm đỏ đại biểu cho những thiết bị khác đang hiển thị cách chỗ Lâm Minh đứng là cách đó 100m đi sâu vào sông ngầm.

Nơi Lâm Minh đứng đã là mõm đá còn có thể đặt chân được trong hang ngầm, muốn tiếp tục di chuyển tới vi trí của đám người Hứa Hằng thì phải ngồi xuồng mà đi tới, anh không chút chần chừ cho người đi vào hang ngầm, đón bọn người Hứa Hằng.

Rất nhanh bọn họ đã xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Minh.

Sau khi giải khai bộ đồ trên người, Hứa Hằng mới báo lại tình hình sau khi bọn họ xuống nước, cả cảnh tượng kỳ lạ kia cũng nói rõ ràng.

Lâm Minh càng nghe càng trầm ngâm, cho tới lúc nghe thấy phát hiện cuối cùng kia của Hứa Hằng thì hai mắt sáng lên, có vẻ cách nghĩ của Quế Ngọc Hải là hợp lý rồi, chuyện này đã có đột phá, muốn xác định rõ ràng thì cần thăm dò sâu hơn mới được, bên cạnh đó cũng phải truy ngược lại hướng của đám người Hứa Hằng, để xem thử có phải chỉ có nơi đó là khác biệt hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net