Chương 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

H nhẹ hơn 2 chương trước =))))

"Cạch", một hòn đá nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bay ra cửa sổ, đập vào khôi giáp của thủ vệ trước cửa.

Hòn đá nhỏ rơi xuống đất, thủ vệ kia vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự, Chu Tử Thư nhẹ nhàng đóng cửa sổ, nhìn thấy tên bên cạnh cũng không có chút động tĩnh, trong viên yên tĩnh giống như không người.

Hôm nay là xuân phân, dựa theo tập tục nơi này, ban ngày là lễ tế xuân cầu ngũ cốc được mùa, ban đêm có gánh hát lên đài diễn tuồng, vô cùng náo nhiệt.

Ngày thường đám nha dịch khổ cực không có việc gì vui, hôm nay quả nhiên đều lấy cớ ôm đau, trong nhà có việc, xin nghỉ hết một nửa, ở cửa phòng Chu Tử Thư còn tính là nhiều người, để lại hai người canh gác, nhưng hai người này cũng không lo lắng công việc, chỉ là lão đại không vui thôi, hai người lười biếng dựa vào cửa ngủ ngon lành.

Trong phòng Chu Tử hư chỉ có một cánh cửa sổ có thể mở, hơn nữa vô cùng nhỏ hẹp, may mà đợt này y đã gầy đi không ít, nghiêng bả vai là có thể chui ra ngoài, tuy rằng y cũng không luyện qua võ công, nhưng lớn lên trong nhà quan lại cũng đã học cưỡi ngựa bắn cung, thân thủ tạm được.

Y nhẹ nhàng bò ra cửa sổ, men theo dưới mái hiên leo lên, cả người treo ở trên di chuyển sang mái hiên bên cạnh, Chu Tử Thư quét tay trên mái hiên bên cạnh một chút, quả nhiên sờ được một tầng gai ngược.

Hai ngón tay y dùng lực, dỡ xuống một mảnh ngói, phía trên còn nạm đủ loại dây gai phòng ngựa bọn họ bò lên, Chu Tử Thư không có tay trống nữa, đành phải tạm thời ngậm mái ngói trong miệng, y chỉ biết phía trên có ba lớp, vì thế lại rút một mảnh ngói cất vào lòng ngực, vươn ra một ta đẩy lên một chỗ, dùng sức linh hoạt bay lên không, leo lên trên mái nhà, vững vàng dừng lại ở bên trên, né tránh gai ngược.

Chu Tử Thư đắc ý khẽ hừ hừ, bò dậy định đi, vừa quay người đã thấy trên nóc nhà đã sớm có một người.

"!" Trong miệng Chu Tử Thư còn ngậm mái ngói, quay đầu phun ra, "Ôn Khách Hành?!"

Ôn Khách Hành vui vẻ thoải mái ngồi trên nóc nhà, bên cạnh còn có một bầu rượu, hắn ngồi ở chỗ này, vừa nãy từ lúc Chu Tử Thư bắt đầu đưa nay dỡ mái ngói đã thấy hết, bây giờ Ôn Khách hành có hơi buồn cười nhìn y, nhướng mày.

"Tử Thư, có nhã hứng quá nhỉ."

Đây vẫn là lần đầu tiên sau kỳ phát tình của Chu Tử Thư mà hai người gặp nhau. Chu Tử Thư vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng lên.

"Người sao lại ở đây?"

"Ngắm trăng." Ôn Khách Hành nói, uống một hơi cạn sạch rượu trong tay.

Chu Tử Thư giương mắt nhìn mặt trăng không tròn chỉ có nửa vòng kia, biết hắn chỉ đang nói khùng điên, cười lạnh một tiếng, không nói gì.

"Tử Thư, vì sao ngươi phải chạy?" Ôn Khách Hành lại tự rót rượu cho mình, "Hôm nay hội xuân, ta nghĩ đám đó sẽ lén trốn việc, người khác thì thôi, chỉ có người là kẻ không thành thật, thế là tới nhìn xem, quả nhiên..."

Chu Tử Thư biết đánh không lại hắn, tín hương của Ôn Khách Hành cũng đủ làm y mềm chân, đến lúc chỉ có hại cho bản thân y.

"Ôn đại nhân, ngài cũng quá nhàm chán." Chu Tử Thư tức muốn hộc máu mắng một câu, quay người định trở về, lại phát hiện mái hiên quá cao, nhảy về quá nửa sẽ đánh thức thị vệ.

Đầu óc Chu Tử Thư thay đổi thật nhanh, tuy rằng y đúng lúc bị Ôn Khách Hành bắt được, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ có một mình Ôn Khách Hành, nói không chừng còn có thể bỏ qua cho y, nếu như đánh động người khác, nháo loạn lên thì không xong, Ôn Khách Hành không trừng phạt y cũng khó khiến người khác phục.

"Ngươi biết lén trốn ra ngoài bị bắt được, lúc quay về sẽ chịu kết cục gì sao?"

Ôn Khách Hành không nhanh không chậm hỏi một câu, tâm Chu Tử Thư kinh hoàng, bị bắt trở về dương nhiên là bị đóng thất khiếu tam thu đinh.

"Lại đây, nói vài câu ta thích nghe, ta sẽ không phạt ngươi." Ôn Khách Hành lướt qua, một tay sờ soạng dưới cằm Chu Tử Thư một lượt, Chu Tử Thư nghiêng mặt né tránh.

"Bớt dong dài, muốn phạt thì phạt."

Ôn Khách Hành sửng sốt, cười rộ lên, Tử Thư, tính tình của ngươi sao lại bướng như vậy?"

"Quên đi, nếu như chạy đi mới bị phạt, bây giờ ngươi còn chưa "đi ra ngoài", thế thì không phạt ngươi."

Chu Tử Thư nâng mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

"Tử Thư, bây giờ trên người ổn chưa?"

Chu Tử Thư biết hắn hỏi cái gì, tức giận mặt đỏ lên, nhưng nghĩ lại thuốc là Ôn Khách hành cho y, thế là nói, "Không nhọc lo lắng, đã không sao rồi."

"Ngươi muốn đi ra ngoài sao?"

Chu Tử Thư cảnh giác nhìn hắn, không rõ vì sao lại hỏi như vậy, "Vô nghĩa, ta vốn không nên tiến vào đây."

Ôn Khách Hành cười nhẹ, thế mà lại gật đầu, "Vậy ta mang ngươi ra ngoài đi dạo?"

Chu Tử Thư ngây ngẩn. Từ khi vào nơi này y còn chưa từng bước qua một bước ra khỏi cái sân này, tuy rằng y rất muốn nói mát chính mình cũng chẳng lạ gì, nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

Dáng vẻ do dự này, Ôn Khách Hành đã nhìn ra y dao động, đi qua ôm lấy eo y, "Ta trở mặt rất nhanh, khuyên ngươi thức thời một chút."

Chu Tử Thư cười lạnh một tiếng, không động đậy trong lòng hắn, Ôn Khách Hành biết y ngầm đồng ý, ôm hắn nhảy từ mái hiên, đáp xuống trên đường nhỏ.

Bàn tay Ôn Khách hành tiến vào vạt áo trước của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư bóp chặt cổ tay hắn, ngón tay thon dài của hắn đã kẹp lấy mảnh ngói trong lòng ngực Chu Tử Thư.

"Không có ý khác, sợ người bị thương."

Ôn Khách hành quăng mảnh ngói, giữ chặt tay Chu Tử Thư, kiềm chế lại ý định thân mật hơn, đúng lúc có một chiếc xe ngựa đi ngang qua đầu phố, Ôn Khách Hành dừng xe ngựa, dẫn theo Chu Tử Thư hướng đến chợ đêm.

Xuống xe, Chu Tử Thư nhận lấy khăn Ôn Khách Hành đưa đeo lên mặt, nhìn ngựa xe như nước trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ.

"Đồ ăn có thể mua, đùa dùng không được." Ôn Khách Hành nói, đưa túi tiền ra, "Ta trả tiền."

Chu Tử Thư hừ lạnh, cũng không thèm khách khí, đi đến sạp phía trước cầm lấy một chén nước đường vừa đi vừa uống, Ôn Khách Hành ở phía sau tính tiền, sau đó lập tức gắt gao đi theo sau lưng y nửa bước.

"Yên tâm, ta cũng không thể chạy mất." Chu Tử Thư uống xong một chén nước đường, lại mua một bầu rượu, dù sao Ôn Khách Hành trả tiền, y phải mua rượu tốt nhất.

Ôn Khách Hành có bao giờ từng bị người đối xử như thế, chỉ là trong lòng hắn có một chút áy náy, lúc ấy Tấn Vương hãm hại Chu đại nhân, hắn chỉ là một chức quan thấp cổ bé họng, không thể giúp được gì, thứ hai là năm đó phụ thân của hắn là ngự y trong cung, có quan hệ thế giao với Chu đại nhân, nhưng sau đó lúc bị hàm oan định tội, Chu đại nhân cũng không niệm tình xưa mà đứng ra nói gì, thậm chí còn bội ước chung thân của hai đứa con.

Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư, hắn nghĩ quá nửa là Chu Tử Thư không biết việc này. Dù sao năm đó hai vị đại nhân hai nhà chỉ ước định nếu như đứa trẻ đúng lúc là một Khôn trạch một Càn nguyên thì sẽ liên hôn, cho nên Chu đại nhân có lẽ cũng chưa kịp nói cho Chu Tử Thư biết.

Ai ngờ y thật sự là Khôn trạch, rồi lại rơi vào kết cục như vậy. Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư nhất định hận hắn, hận hắn vô tình vô nghĩa, thậm chí chính hắn cũng cảm thấy như vậy.

Thấy Chu Tử Thư đã uống xong một bầu rượu, Ôn Khách Hành vươn tay kéo y trở về, "Đừng uống nữa."

Chu Tử Thư hơi say, đẩy hắn ra, "Ngươi quản ta?"

Ôn Khách Hành nắm chặt cổ tay y, sau đó túm một cái, xương bả vai gầy gò của Chu Tử Thư đụng vào ngực hắn.

"Suỵt, đừng lên tiếng."

Ôn Khách Hành giữ nguyên tư thế này, cách lớp khăn che mặt che lại miệng y, mắt đảo qua một bóng người cách đó không xa trong chợ đêm.

"......" Chu Tử Thư theo đường nhìn của hắn, nhìn đến một thân ảnh hơi quen mắt, hình như là thị vệ ở Thừa Ân Tự.

Tay Ôn Khách Hành bị cắn một ngụm, vội vàng thả tay. Chu Tử Thư quay đầu cười lạnh với hắn, "Sao nào, Ôn đại nhân, sợ bị cấp dưới của chính mình nhìn thấy sao?"

Ôn Khách Hành cắn răng, "Thấy hai chúng ta ở bên nhau hắn sẽ phải chết, ngươi nếu muốn hại chết hắn thì cứ để cho hắn nhìn."

"Hắn sống hay chết thì có liên quan gì tới ta, không bằng thế này, ta giữ im lặng, ngươi lại mua cho ta một bầu rượu."

Một lát sau, Chu Tử Thư uống bầu rượu thứ hai của y, thành thơi nhìn đồ vật mới lạ ven đường, sắc mặt của Ôn Khách Hành hơi xụ xụ.

"Cần phải quay về."

Chu Tử Thư lắc lắc bầu rượu trống rỗng, thở dài, nhưng vẫn gật gật đầu.

Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Tử Thư bỗng dưng gây khó dễ, Ôn Khách Hành cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, theo bản năng né tránh, tay mắt lanh lẹ bắt được tay Chu Tử Thư.

Không biết vừa rồi lúc nào trong chợ đêm lấy được một cây trâm, Chu Tử Thư giấy trong tay, trong lòng Ôn Khách Hành đầy lửa giận, dùng sức chết trụ tay Chu Tử Thư, y ăn đâu rên một tiếng, cây trâm rơi xuống trên mặt đất.

"Chu Tử Thư, ngươi đây gọi là lấy oán trả ơn."

Chu Tử Thư vốn đã uống hơi say, đôi mắt mông lung lờ đờ đột nhiên sắc bén, "Hử? Đừng tưởng rằng cái chốn không ra gì kia của ngươi tên Thừa Ân Tự, thì ngươi sẽ có ân với ta --- đây vốn dĩ chính là cuộc đời mà ta nên có được."

Ôn Khách Hành cười lạnh, xoay cổ tay sau đó khiêng y lên, Chu Tử Thư muốn giãy giụa lại bị đè áp chặt chẽ, bị Ôn Khách Hành ôm vào một hẻm nhỏ vừa hẹp vừa tối bên cạnh.

"Chốn không ra gì kia của ta? Vậy ngươi đã làm việc không ra gì nào rồi?"

"Buông ta ra......" Chu Tử Thư bị hắn đè gắt gao lên tường, âm thanh chợ đêm ầm ĩ lẳng lặng truyền đến, nhưng y ở nơi này tứ cố vô thân.

"Không nhớ rõ? Có muốn ta nhắc nhở ngươi không?" Ôn Khách Hành nắm cằm y, tỏa ra tín hương vây quanh Chu Tử Thư, "Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, Chu Tử Thư, ta không cướp đi cuộc đời của ngươi, ngươi vốn dĩ nên là của ta."

Chu Tử Thư mở to hai mắt, nhưng Ôn Khách Hành không cho y có cơ hội nghĩ nhiều, bàn tay luồn vào phía dưới đai lưng, vói vào khe hở vạt áo.

"Buông ra......" Chu Tử Thư ngửi được tín hương của hắn, sức lực trên người đã bị rút đi bảy phần, tay yếu ớt vô lực đẩy người Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành tiến vào vừa dồn dập vừa nôn nóng, hắn mang theo lửa giận, cố ý làm đau Chu Tử Thư, khiến y cắn môi rên rỉ, cách đó không xa là chợ đêm ngựa xe như nước, Chu Tử Thư cắn chặt răng không dám phát ra tiếng, Ôn Khách Hành ấn y lên tường, như trừng phạt mà hoàn toàn đâm vào rút ra.

Bắp đùi rắn chắt lại đầy đặn căng chặt, tay Ôn Khách Hành dưới lớp quần áo ra sức nắm phần bên trong đùi Chu Tử Thư, một tay khác xoa mông cong của y.

"Sao ngươi không chạy nữa?"

Chu Tử Thư vòng hai chân run rẩy lên xuống bên hông Ôn Khách Hành, vừa trượt xuống đã nuốt vào dương vật của Ôn Khách hành càng sâu.

"Ưm... Câm, câm miệng..."

Tiếng hét rao hàng của người bán rong vang vọng đến, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, bên trong hẻm tối là bầu không khí giương cung bạt kiếm, hô hấp dồn dập của Chu Tử Thư nghe quá rõ ràng trong hẻm nhỏ an tĩnh.

"Chu Tử Thư, coi như ngươi trốn được vẫn sẽ muốn ta, sẽ trở về tìm ta..... Đến lúc đó còn khó coi hơn hiện tại gấp trăm lần......"

Ôn Khách Hành hung hăng đâm về phía trước, cảm nhận được hậu huyệt chưa thích ứng của Chu Tử Thư bị hắn bạo lực khai phá, sau đó hút chặt lấy dương vật của hắn.

"Khi đó ngươi sẽ cần ta, hay là sẽ tùy tiện tìm Càn nguyên khác...... Hoặc là giống như ngày đó, dùng dương vật giả lạnh băng tự chơi khóc chính mình?"

"Đừng nói nữa..." Vành mắt Chu Tử Thư bị hắn nói mà phiếm hồng, y thế mà lại không biết nên hận Ôn Khách Hành hay là hận chính mình, "Đừng nói nữa...... A......"

Tiếng rên rỉ sinh động bị Chu Tử Thư nghẹn xuống, cắn môi không dám phát ra âm thanh, động tác của Ôn Khách Hành ngày càng tàn nhẫn, nước mắt Chu Tử Thư chảy xuống từ khóe mắt, môi đều bị cắn phá cũng không phát ra tiếng.

Lửa giận của Ôn Khách Hành không hiểu sao càng lớn, hắn thấy khỏe miệng bị cắn phá của Chu Tử Thư, vừa nắm cằm y, khiến y không thể không nhả ra, vừa thở hắt ra, sau đó cúi người hôn lên.

"Ưm... A..."

Chu Tử Thư ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng hai người.

Trước đây bọn họ cho dù làm bao nhiêu lần, Ôn Khách Hành cũng không hề hôn y, cả người Chu Tử Thư đều cự tuyệt nụ hôn này, nhưng sức lực của Ôn Khách Hành không cho phép phản kháng, đầu lưỡi bá đạo quấn lấy đầu lưỡi y, dây dưa giữa môi răng.

"Ưm... ưm..." Tiếng rên rỉ của Chu Tử Thư bị hôn lên, Ôn Khách Hành cứ như vậy nồng nhiệt hôn y, giống như muốn cướp đoạt không khí của y, tiếng trống ngực phảng phất kịch liệt, hai tay Chu Tử Thư vòng quanh cổ Ôn Khách Hành, thân thể kịch liệt run rẩy.

Cao trào tới đột ngột không kịp chuẩn bị, có lẽ là cảm giác tùy lúc có thể bị người nhìn thấy khiến cho Ôn Khách Hành phá lệ hưng phấn, lúc này đây hắn cũng không nhịn xuống, cùng ra với Chu Tử Thư, trong ngõ nhỏ tối tắm nhất thời chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

Ôn Khách Hành ở trong bóng tối nhìn y, "Đêm nay không cần quay về."

Chu Tử Thư còn không biết vì sao, đã bị Ôn Khách Hành ôm chầm vào lòng, xuyên qua hẻm phố mà đi đến một khách điếm.

Phòng chữ thiên có giường đệm vừa to vừa mềm hơn phòng của y của Thừa Ân Tự, Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành không hề dịu dàng ném lên giường mềm mại, cơn say rượu của y còn chưa tan đi, ánh mắt mơi mê ly, dường như cảm thấy có một nháy mắt, vẻ mặt của Ôn Khách Hành có chút bi thương.

"Chu Tử Thư, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước..."

Ôn Khách Hành thấp giọng nói, kéo màn giường xuống.

—————

Vẫn quỷ súc nhưng soft hơn tí, mê Wink Hành trong chương này quá, cứ biệt nữu trong ngoài bất nhất miệng cứng lòng mềm sao á :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net