Phiên ngoại (2/2) - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày thành thân, trước khi bái đường, tân lang và tân nương không thể gặp mặt. Cho nên khi Ôn Khách hành rốt cuộc nhìn thấy Chu Tử Thư đội khăn voan được Hàn Anh đỡ ra lập tức ngây dại.

"Nhìn cái gì vậy, ngây cả người?" Diệp Bạch Y bụp một cái lên sau lưng hắn, đánh cho Ôn Khách Hành hoàn hồn. Diệp Bạch Y nhiều năm qua toàn mặc bạch y, hôm nay cùng vì tên nhóc thúi này kết hôn mà thay một bộ áo đỏ.

"Ha ha..." Ôn Khách Hành ngây ngô cười, nhìn thấy Chu Tử Thư càng đi càng gần, đỡ lấy tay Chu Tử Thư từ tay Hàn Anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Mặt Chu Tử Thư ở dưới khăn voan, nhìn không thấy biểu tình, nhưng Ôn Khách Hành cảm giác bàn tay của hắn bị cào nhẹ một chút, ngứa ngáy vào tận trong lòng.

"Nhất bái thiên địa ——"

Chu Tử Thư mơ mơ màng màng được Hàn Anh đỡ người xoay về sau.

"Nhị bái cao đường ——"

Tiền bối Diệp Bạch Y đảm đương cha lẫn mẹ, ngồi trên chính đường nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Phu thê giao bái ——"

Ôn Khách Hành hận không thể tiến gần bên người Chu Tử Thư, lúc cúi người hai người va vào cùng nhau, người xung quanh đều nở nụ cười.

Cứ như vậy náo loạn ồn ào, hai người bị đưa vào động phòng. Các thuộc hạ ở Thừa Ân Tự hiếm khi phóng túng, sôi nổi đòi đi nghe góc tường.

"Ôn đại nhân ra uống vài chén không!"

"Chúng ta cũng muốn nhìn tân nương tử!"

"Được rồi đừng náo loạn, làm trễ nãi Ôn đại nhân làm việc đứng đắn!"

Mọi người cười vang, Ôn Khách Hành đang vội vã muốn làm "việc đứng đắn' tức muố nhộc máu, mở cửa ra đuổi bọn họ đi ăn tiệc.

Trước mắt Chu Tử Thư sáng trưng, khăn voan được xốc lên, gương mặt Ôn Khách Hành gần trong gang tấc.

"Tử Thư, hôm nay ngượi thật đẹp."

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành mặc hôn phục, cũng cảm thấy hắn hôm nay càng thên anh tuấn.

"Lão Ôn, ngươi cũng rất đẹp."

Ôn Khách hành tháo khăn voan xuống, nâng cằm hắn lên, "Đều đã thành thân, sao còn chưa sửa miệng?"

Chu Tử Thư cười rộ lên, 'Để xem ngươi có bản lĩnh kia không."

Ôn Khách Hành phóng thích tín hương, vây quanh lấy Chu Tử Thư, người bên ngoài bỗng nhiên ồ lên một trần ồn ào, biết là tín hương của Ôn Khách Hành truyền ra tới bên kia rồi.

"... Không biết xấu hổ." Chu Tử Thư nửa thật nửa giả oán giận.

"Sợ cái gì, dù sao bọn họ đều là Càn nguyên." Ôn Khách Hành cười nói, "Nếu không thì tín hương phu nhân của ta để bọn họ ngửi được thì làm sao bây giờ."

Chu Tử Thư giả vờ trừng hắn, nhưng lúc nghe hắn nói chữ "phu nhân" thì không kiềm được khóe miệng nâng lên. Ôn Khách Hành sao có thể không phát hiện điều đó, cúi người hôn lên môi y.

Lúc kéo xuống đai lưng của y tay hắn hơi run rẩy, Chu Tử Thư không nén cười nói, "Làm sao vậy, giống như đại cô nương, còn căng thẳng như vậy."

Ôn Khách Hành vùi mặt vào hõm cổ y, rầu rĩ không biết đang nói gì, sau đó nghiêng mặt ngậm lấy vành tai Chu Tử Thư.

Lễ phục đại hôn từng tầng lại từng tầng, Ôn Khách Hành không hề nóng nảy chút nào, chậm rãi cởi ra một tầng lại một tầng, trong phòng như thể càng nóng hơn, ngay khi hắn đẩy ra áo trong của Chu Tử Thư, thế mà lại phát hiện y đang mặc một chiếc yếm ngực đỏ thẫm.

Chu Tử Thư nâng tay lên muốn che lại, "Bọn họ chuẩn bị áo trong, nếu không ta mới không thèm mặc..."

Ôn Khách Hành áp đảo y lên giường, kéo cổ tay không cho y che chắn, sau đó cách lớp yếm khẽ cắn một ngụm.

Nhũ viên yếu ớt đứng lên, được tầng vải dệt hơi mỏng phác họa ra hình dáng, cách một lớp yếm ngực Ôn Khách Hành ngậm lấy nhũ viên như trái cây nhỏ kia, sau đó bàn tay vói vào từ phía dưới xoa xoa ngực bên kia.

Trang sức trên đầu Chu Tử Thư còn chưa tháo xuống, tua rua rung rung theo động tác giãy giụa của y, bộ ngực đầy đặn bị Ôn Khách Hành xoa bóp thô bạo, Ôn Khách Hành vừa xoa vừa cởi quần áo của hắn, lộ ra thân hình cường tráng.

Đột nhiên Chu Tử Thư dùng lực bên hông, áp Ôn Khách Hành xuống dưới thân, Ôn Khách Hành không ngờ y sẽ chủ động như vậy, sửng sốt một chốc.

Yếm ngực đỏ thẫm sắp rơi khỏi người y, mái tóc Chu Tử Thư hơi hỗn đoạn xõa trước ngực, y duỗi tay kéo quần Ôn Khách Hành xuống, quả nhiên cây đồ kia đã vận sức chờ phát động, nảy ra ngoài.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nắm lấy cây đồ vật kia, cúi xuống ngậm vào. Ôn Khách Hành nhớ rõ y chưa bao giờ làm như vậy, không khỏi run rẩy kích động.

"Tử Thư..."

Miệng Chu Tử Thư đã bị cây đồ vật kia lấp đầy, phát ra thanh âm ưm ưm mơ hồ, việc này với y có hơi mới lạ, chỉ theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm láp gân xanh trên cán, sau đó cố gắng nuốt vào càng sâu hơn.

Đã sớm nghe nói có thật nhiều Khôn trạch vì lấy lòng Càn nguyên mà dùng đủ chiêu trò, Chu Tử Thư cảm thấy cực kì thẹn thùng, cảm thấy bản thân giống như trở thành những Khôn trạch muốn lấy lòng người kia, nhưng mà nghĩ đến đối phương là Ôn Khách Hành lại cảm thấy có chút hưng phấn, y muốn biết Ôn Khách Hành có phải cũng cảm giác giống như thế không, thế là lại ngậm vào quy đầu, ngẩng mặt dùng ánh mắt ướt sũng nhìn hắn một cái.

Côn thịt ở trong miệng chợt thô to thêm vài phần. Chu Tử Thư "ưm" một tiếng, nuốt xuống một nữa đã lấp đầy cái miệng nhỏ, y đành phải dùng tay nhẹ nhàng xoa xắng gốc rễ, sau đó lại loát động lên xuống ở nửa trên một hồi lâu.

Ôn Khách Hành chưa từng thấy qua Chu Tử Thư như vậy, nhìn thấy y quỳ gối ngậm lấy đồ vật của hắn, khiến cho hắn khó có thể khống chế được, vì thể khi Chu Tử Thư vuốt ve chưa được mười lăm phút, Ôn Khách Hành đã nhịn không được tiết ra —— Chu Tử Thư cảm giác được, nhưng cũng không trốn, chỉ là y không ngờ sẽ có nhiều như vậy, bạch trọng theo khóe miệng nhỏ của y chảy xuống, trên mặt còn bị bắn lên rất nhiều.

"Phu nhân, đây là ngươi học ai." Ôn Khách Hành hỗn hển, kéo Chu Tử Thư qua, tih tế lau đi dấu vết của hắn trên mặt y, ngón cái cọ xát qua lại trên môi loang loáng nước của y.

"... Ngươi không thích thì thôi." Chu Tử Thư cắn cắn môi, đầu lưỡi cuốn lấy bạch trọc bên khóe miệng.

Ôn Khách Hành vỗ vỗ mông y, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt khẩu, "Thích, xem ra hôm nay phu nhân muốn hầu hạ ta?"

Chu Tử Thư bị hắn trêu chọc khiến cả người như phát sốt, nhưng y quả thật nghĩ như vậy, vì thế không tránh né ngón tay của Ôn Khách Hành, để mặc cho hắn sờ vào tiểu huyệt, tích cực phối hợp để hắn khuếch trương.

Ôn Khách Hành chỉ dựa vào ngón tay đã khiến mặt sau của y rối tinh rối mù, Chu tử Thư ghé vào người hắn, cảm thấy nếu còn bị xỏ xuyên một chốc lát nữa thôi sẽ phải tiết ra, nên lập tức kéo tay hắn ra, sau đó khóa ngồi hai bên hông Ôn Khách Hành, tự mình đỡ cây đồ vật lớn kia đặt ngay miệng huyệt chậm rãi ngồi xuống.

Dương vật chậm rãi phá vỡ vách trong, quá trình này như tra tấn, hai tay Chu Tử Thư chống ra phía sau lên đùi Ôn Khách Hành, đợi đến khi nuốt vào toàn bộ côn thịt thì người y đã đổ đầy mồ hôi.

Ôn Khách Hành cũng bị y cọ xát đến đổ mồ hôi, hắn nắm mông Chu Tử Thư, nhẹ giọng ra lệnh, "Nâng mông lên nào."

Chu Tử Thư rên rỉ một tiếng, di chuyên lên trên theo biên độ nhỏ, hậu huyệt bị đâm đến cực hạn gắt gao bao bọc lấy dương vật thô dài, không cẩn thận ngồi xuống liền cảm thấy quy đầu đang mạnh mẽ chống ở cửa khoang sinh sản, khiến y vừa đau vừa sướng kêu ra tiếng.

"Lại đây." Ôn Khách Hành giữ chặt cổ tay của y, khiến hai tay y chống lên ngực bản thân, sau đó vươn tay xoa bóp bộ ngực đầy đặn của y, eo Chu Tử Thư mềm nhũn, cả người ngồi xuống, quy đầu kéo căn miệng khoang sinh sản, Chu Tử Thư rên lên một tiếng, tựa vào lòng Ôn Khách Hành, miệng khoang sinh sản phun ra một dòng mật dịch.

"Thế này đã không chịu được?" Ôn Khách Hành nhỏ giọng hỏi y, bàn tay không nhẹ không nặng vỗ vỗ mông y, động tác đâm rút theo đó truyền đến một đợt chấn động tê dại, khiến Chu Tử Thư hừ nhẹ.

Chu Tử Thư không muốn nhanh như vậy đã nhận thua, căn răng lấy sức, hai chân kẹp chặt lên xuống phun ra nuốt vào, vào những lúc thế này Ôn Khách hành luôn khiến cho hắn hồi tưởng đến thời điểm y vừa tiến vào Thừa Ân Tự, ánh mắt thâm thúy, thanh âm trầm thấp, giọng điệu vĩnh viễn đối với y như mệnh lệnh, Chu Tử Thư vừa yêu vừa hận một Ôn Khách Hành như vậy, không tự giác sẽ thần phục dưới khí thế của hắn.

"Lại nuốt vào sâu một chút." Ôn Khách Hành ra lệnh, một tay ôm lấy eo y áp xuống dưới, hắn rõ ràng cảm giac sdudowcj quy đầu đang chống ở cửa khoang sinh sản, vẫn tiếp tục dùng lực khai phá nó, nghe thấy Chu tử Thư phát ra một tiếng rên rỉ ngân dài, Ôn Khách hành đẩy eo về phía trước, đưa vào càng sâu, khuỷu tay cảm nhận được hông Chu Tử Thư run rẩy, dục vọng ngược đãi của Ôn Khách Hành không khống chế được, ôm y vào trong lòng hung hăng chà đạp.

Tiếng rên rỉ của Chu Tử Thư tan thành mảnh nhỏ, gậy thịt mỗi lần đẩy đưa đều mang theo mật thủy ấm áp, phát ra tiếng nước dấp dính dâm mĩ, Ôn Khách Hành tiến vào đến chỗ sâu không thể tưởng tượng được bên trong, khiến y chỉ có thể nằm ở trên người hắn nức nở ngân khẽ, tín hướng sắc bén làn tràn khắp người y, khiến y như sắp tan chảy trên người Ôn Khách Hành.

Ôn Khách hành rốt cuộc mất kiên nhẫn, xoay người đè y dưới thân, hai tay chặn ngang đùi y như thể muốn kéo rách y ra, dùng sức làm y, "Gọi một tiếng phu quân nghe nào."

Yếm ngực của Chu Tử Thư bị xé xuống, ngực bị xoa đỏ bừng đáng thương đong đưa theo động tác lên xuống thô bạo của Ôn Khách Hành, đầu vú bị chà đạp đã hơi sưng dựng thẳng, cọ xát trên cơ ngực của Ôn Khách Hành.

"Cũng đã thành thân, sao còn không gọi?" Ôn Khách hành cố ý đâm vào nơi mà y không thể chịu nổi nhất, nhìn vành mắt Chu Tử Thư chậm rãi đỏ lên, sau đó nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.

"Chết tiệt..." Chu Tử Thư nửa thật nửa giả mắng hắn, ai ngờ động tác của Ôn Khách hành càng mạnh bạo thêm, sắp tra tấn y đến điên rồi.

"Tử Thư, nếu như ngươi đã gả cho ta, sau này đều phải bị ta bắt nạt như vậy..."

Ôn Khách hành vừa nói vừa đẩy đưa vào chỗ sâu bên trong, Chu Tử Thư bị hắn nghiền ép khiến lời nói không có câu nào hoàn chỉnh, chỉ co stheer gắt gao ôm cổ hắn rên rỉ.

"Mau gọi ta."

"Ưm... Phu quân..." Chu Tử Thư cuối cùng vẫn không chịu nổi, gọi hắn một tiếng, "Ôn Khách Hành..."

Ôn Khách Hành tạm thời vừa lòng, căng thẳng thân mình như đang cưỡi ngựa mà ra sức xỏ xuyên, 'Phu nhân kêu lớn tiếng như vậy, khách khứa bên ngoài nghe được thì sao bây giờ?"

Chu Tử Thư vội cắn môi, trongg cộ họng rên rỉ nhỏ vụn ưm a, Ôn Khách Hành không nhẫn tâm bắt nạt y nữa, cúi người hôn Chu Tử Thư, vừa dùng lực lớn chất đâm vào mấy chục lần, cho đến khi mật thủy của Chu Tử Thư chảy lên đùi hắn mới khẽ rên một tiếng bắn hết vào trong.

Bụng nhỏ của Chu Tử Thư đã bị hắn rót đầy đến hơi hơi phồng lên, Ôn Khách hành vừa rút ra, tiểu huyệt lập tức trào ra một dòng bạch trọc.

Ôn Khách Hành như thể đổi hồn, ôm Chu Tử Thư vừa dịu dàng vừa nhỏ giọng nhận sai, "Phu nhân đừng giận ta..."

Giường uyên ương đêm tân hôn đỏ thẫm, bị hai người bọn họ đạp hư đến mức không thể nhìn thẳng, Chu Tử Thư định đứng dậy lấy vỏ chăn mới, ai ngờ bị Ôn Khách hành ôm chặt, bọc kín mít vào trong chăn.

Trong chăn giật giật, thấp thoáng ngeh thấy vài câu cười mắng, sau đó là tiếng rên rỉ gần như không thể nghe thấy được, ngăn tủ ở mép giường bị chăn phất qua, rơi xuống một lá thư thành hôn đỏ thẫm.

"Ký kết duyên lành, nên duyên lứa đôi, thắt dây tơ hồng, hoa nở trăng tròn, thần linh chứng giám, ước định đầu bạc, thư viết giấy hồng, sông cạn đá mòn, kết thành phu thê, chứng thực."

-TOÀN VĂN HOÀN-

—————-
Cuối cùng cũng xong được một bộ nữa huhuhu 🥺🥺🥺💃💃💃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net