Chương 13 : Bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tam công chúa và Đức phi ở chung, Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi trụ ở cung khác.

Ôn Khách Hành đi bộ đến, mưa rơi ướt vạt áo cậu.

Nhị hoàng tử phi nghe nói cậu đến, tự mình ra cửa đón tiếp. Nàng là một nữ nhân rất dịu dàng, cười nói: "Sao lại là hai đứa nhỏ như này hầu hạ đệ? Vóc dáng còn không cao bằng đệ còn để đệ tự mình cầm dù. Nào, đưa ta."

Nàng nhận dù từ tay Ôn Khách Hành, đưa cho cung nữ bên canh, tự mình đi trước dẫn đường, "Đi theo ta, chúng ta đi qua hồi lang ."

Ôn Khách Hành hỏi: "Nhị hoàng huynh gần đây có khỏe không?"

Nhị hoàng tử phi đáp: "Khỏe, chàng vốn không thích ra ngoài, trái lại chàng lại được thanh tĩnh. Bậc cửa cao, đệ cẩn thận chút."

Ôn Khách Hành đáp lại: "Vâng." Cậu một tay nhấc áo, một tay được A Viên đỡ, nhấc bước qua bậc cửa cao.

Nhị hoàng tử phi nói: "Tối hôm trung thu, trong người ta không khỏe không đi ngự hoa viên, Nhị ca đệ bận rộn chăm sóc ta cũng chưa gặp đệ. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên xuất sắc. Lúc đại hôn của chúng ta sao không thấy đệ tới? Nếu nhìn thấy đệ ta còn gả cho chàng ấy làm gì?"

Một giọng nam ôn nhuận truyền đến, "Được lắm, hóa ra trong lòng nàng nghĩ như vậy."

Nhị hoàng tử phi nói: "Tới rồi, ngồi xuống đi. Người đâu, dâng trà. Xưa nay ta không quen uống trà lá, Nhị ca đệ nhường ta, trong cung đều là trà hoa, Ngũ đệ đừng ghét bỏ."

Ôn Khách Hành ngồi xuống, cười đáp: "Tẩu tử nói đùa, ta nói a, một chén trà nóng chính là đạo đãi khách tốt nhất, nhưng vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Trà lài rất ngon, hương hoa thoảng quanh, làm mọi người đều vui vẻ thoải mái."

Nhị hoàng tử phi cười: "Ai u, sớm biết trong cung có người như đệ, ai thèm hiếm lạ Nhị hoàng tử phi cái gì nữa chứ?"

Nhị hoàng tử nói: "Sống chết phải làm Ngũ hoàng tử phi đây nha!"

Nhị hoàng tử phi sẵng giọng: "Chàng ấy nha, thật không biết nói chuyện, có biết cái gì gọi là nhìn thấu mà không nói không?

Ôn Khách Hành cảm thán: "Ca ca tẩu tử phu thê tình thâm, loan phượng hòa minh, thật sự khiến người khác ghen tị ước ao."

Nhị hoàng tử phi nói: "Đợi đệ tìm được người thương rồi còn không biết ai hâm mộ ai đâu. Trà nóng, đệ cẩn thận. Ta còn có việc bận, huynh đệ hai người nói chuyện vui vẻ, có việc gì thì gọi ta."

Nàng mang cả người hầu lui đi, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai huynh đệ.

Nhị hoàng tử nói: "Từ sớm ta đã muốn gặp đệ một lần, không nghĩ tới hôm nay mới có duyên nhìn thấy."

Chỉ đơn giản nhìn dung mạo Ngũ hoàng tử, không khó tưởng tượng ra vẻ đẹp quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành của Ôn thái phi.

Ôn Khách Hành thẳng thắn hỏi: "Vì sao lại muốn gặp ta?"

Nhị hoàng tử: "Có thể là do chưa bao giờ gặp đệ? Rõ ràng chúng ta đều sinh sống trong hoàng cung, cách chỉ vài bức tường, lại mười mấy năm qua lại chưa từng gặp mặt. Tương lai đối diện lướt qua nhau cũng không biết chúng ta là huynh đệ ruột."

Ôn Khách Hành: "Kiếp này duyên phận là như thế. Có vài người, chưa gặp người cũng đã mất."

Nhị hoàng tử: "Ta không có liên quan."

Ôn Khách Hành: "Huynh từ trước đến nay thông minh, nói như vậy là đã đoán được thủ phạm phía sau màn là ai."

Nhị hoàng tử cười khổ: "Ta đoán được rồi, cũng không dám tin tưởng sự thật. Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi là người đâu?"

Ôn Khách Hành thì thầm: "Ông ta còn coi là người à?"

Nhị hoàng tử im lặng trong chốc lát, nói: "Ta muốn biết, trong mắt ông ấy, chúng ta là con cái ruột thịt hay chỉ là quân cờ để sắp đặt?"

Ôn Khách Hành: "Ta cũng muốn biết ông ta thực sự yêu mẹ ta hay là không thể đối mặt với một bản thân yếu đuối vô năng năm đó?"

Nhị hoàng tử khẳng định sắc bén: "Đệ cũng là một quân cờ."

Ôn Khách Hành cười đáp: "Huynh nói đúng, ta cũng là hòn đá kê chân cho người khác."

Nhị hoàng tử hỏi: "Đệ đã có bản lĩnh bố trí tai mắt ngầm trong cung, vậy thì để rời đi lãnh cũng dễ như trở bàn tay, vì sao không rời đi?"

Ôn Khách Hành từ từ nhắm mắt, nhẹ giọng thở dài, "Vây khốn ta lại đâu chỉ là tường viện thâm cung chứ?"

Đều là người thông minh, cả hai đều dừng lại không hỏi nhiều thêm.

Nhị hoàng tử bảo: "Mẫu phi và muội muội mấy năm nay bị ông ấy lừa dối, rất tin tưởng không nghi ngờ, ta khuyên không được. Tương lai kết cục ta ra sao ta cũng không biết được. Chỉ có Nhị tẩu đệ, gả cho ta chưa đến một năm, nàng vô tội. Nếu có một ngày ta gặp bất hạnh, mà đệ có khả năng, hy vọng đệ có thể giúp nàng, không dám mong chờ vinh hoa phú quý xa vời, chỉ cầu nàng cả đời yên vui sung túc."

Ôn Khách Hành tự giễu: "Ta thân như Bồ tát bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn."

Nhị hoàng tử nói: "Nếu có thể cứu giúp, kiếp sau tự nhiên kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình của đệ; nếu không thể cứu giúp, hai vợ chồng ta gặp nhau dưới hoàng tuyền cũng không cô độc. Mặc kệ như thế nào, trước tiên tạ ơn đệ."

Anh đứng dậy cúi người thi lễ với Ôn Khách Hành.

Nghe thấy lời khẩn cầu chân thành của anh, Ôn Khách Hành kinh ngạc ngồi im lúc lâu. Cậu định thần, bảo: "Ta đáp ứng huynh."

Nhị hoàng tử vui vẻ ra mặt, "Tốt rồi, có câu này của đệ, ta an tâm."

Ôn Khách Hành đứng dậy, "Nếu không có việc khác, ta đi trước."

Nhị hoàng tử tự tiễn cậu ra cửa.

Ôn Khách Hành quay về Điện Cô Hồng, Chu Tử Thư còn chưa trở lại, A Viên A Mãn bận bịu giúp cậu thay quần áo hài miệt.

A Viên nói: "Hôm nay lại lạnh hơn, đi ra ngoài một chuyến gặp mưa chân tay đều đông cứng. Đệ đệ, đệ mau đi lấy chút than, huynh thấy mấy ngày nay trở lạnh rồi."

Ôn Khách Hành bảo: " Làm sao mà đã đốt than sưởi ấm?"

A Viên: "Giờ cũng tháng chín, chậm chút nữa thì cũng có tuyết rơi rồi. Giờ cũng là lúc phát than năm nay rồi!" Đột nhiên cậu nhớ ra hỏi: "Chủ tử, khi nào thì chúng ta ra ngoài?"

Ôn Khách Hành vừa định trả lời, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến bên tai, "Huynh ấy đã trở lại."

Không mấy chốc sau Chu Tử Thư tiến vào, quần áo ướt quá nửa.

A Viên cảm thán: "Vị này cũng ướt.... Ngày mưa đúng là khó chịu. Đệ đi kiếm nhiều than chút, không nói sưởi ấm, còn phải hong khô quần áo nữa. Chu công tử mau cởi áo ngoài bị ướt ra, nô tài đi tìm cho hai người hai bộ xiêm y."

Ôn Khách Hành cởi áo ngoài ngồi trên ghế, A Mãn đang lau tóc cho cậu nghe vậy buông khăn gấm, chạy ra ngoài tìm than.

A Viên lục tìm quần áo, Chu Tử Thư cũng bỏ áo ngoài, ngồi xuống bên cạnh Ôn Khách Hành, "Đệ cũng đi ra ngoài?"

Ôn Khách Hành nghiêng đầu dựa vào vai Chu Tử Thư, "Ừm."

Chu Tử Thư vuốt mái tóc dài dính mưa ướt nhẹp của cậu, hỏi: "Đi đâu?"

Ôn Khách Hành: "Đi thăm Nhị hoàng huynh."

Chu Tử Thư: "Gặp hắn làm gì?" Chàng cầm lấy khăn gấm, định lau tóc cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành ngã nhào lên người chàng, không muốn rời xa mà nằm trong lòng chàng, "Huynh ôm ta một cái đi Chu Tử Thư. Ta lạnh."

A Viên: " Giờ lạnh rồi?"

Ôn Khách Hành bị phá đám thẹn quá hóa giận: "Ta phát hiện gần đây các ngươi đặc biệt thích cãi lại, có phải muốn tạo phản hay không?"

" Rõ ràng là chủ tử càng ngày càng kỳ cục, càng lớn càng thụt lùi." A Viên lấy đến hai bộ áo khoác lông cừu sẫm màu, một cái khoác cho Ôn Khách Hành, một cái phủ cho Chu Tử Thư, chính mình thì bê quần áo ướt ra ngoài, "Hai người nghỉ ngơi chốc lát, nô tài hong khô lại cầm sang."

Cửa đóng cạnh một tiếng, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Ôn Khách Hành tủi thân dính dính, " Cậu ta bắt nạt đệ."

Chu Tử Thư không phản ứng, Ôn Khách Hành ngồi dậy, lên án bảo: " Huynh không thấy cậu ta bắt nạn đệ à? Sao huynh không nói gì cả?"

Chu Tử Thư hết cách, "Đệ muốn ta nói gì?"

Chàng chỉnh áo khoác bị trễ xuống của Ôn Khách Hành để áo bao lấy cậu, kéo cậu vào lòng nhỏ giọng ấm áp, "Ấu trĩ."

Ôn Khách Hành: "Huynh mắng cậu ta."

Chu Tử Thư: " Cậu ấy không ở đây."

Ôn Khách Hành: " Vậy lát nữa huynh nhớ mắng cậu ta, kỳ cục, chủ tử cũng dám bắt nạt."

Chu Tử Thư: "Hai người họ hầu hạ đệ bao lâu rồi?"

Ôn Khách Hành: "Rất lâu rồi. Trước kia chăm sóc ta là hai ông bà rất già, A Viên A Mãn là bọn họ đặc biệt dạy dỗ kỹ để giữ lại hầu hạ ta."

Chu Tử Thư để Ôn Khách Hành gối lên đùi mình, ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc dài của cậu, "Sao lại giữ hai đứa trẻ cho đệ?"

Ôn Khách Hành: "Bọn họ sợ có người hại ta, không trung thành với ta. Trẻ con tốt nhất à, nuôi dạy bên người từ bé, chỉ có một chủ tử là ta, sẽ không liên hợp với người khác hại ta."

Chu Tử Thư: "Bệ hạ mặc kệ đệ sao?"

Ôn Khách Hành: "Ông ta chính là người hại ta."

CCT chần chừ nói: "Người vừa mới triệu ta, dặn dò ta đối xử tốt với đệ, câu từ tha thiết, không giống giả tạo. Người còn nói, cho ta mang đệ đi du ngoạn ngoài cung."

Ôn Khách Hành: "Huynh tin ông ta hay là tin ta?"

Chu Tử Thư trong chốc lát chưa đáp lời, phát hiện thân thể Ôn Khách Hành run rẩy. Chu Tử Thư cúi đầu liền thấy Ôn Khách Hành nước mắt rơi lã chã từng giọt trong suốt không ngừng, cậu cắn chặt môi dưới, kiềm chế khóc không tiếng độc.

Chu Tử Thư ôm cậu vào lòng, cẩn thận lau nước mắt, "Sao lại khóc rồi?"

Thiếu niên mười sáu tuổi khung xương mảnh mai, nho nhỏ co vào trong lòng chàng khóc hoa lê đái vũ nhìn mà thương xót.

Ôn Khách Hành nức nở, "Huynh không tin ta."

Chu Tử Thư: "Không có không tin đê, ta chỉ nghĩ bệ hạ vì sao lại nói những lời này, vì sao lại cho phép ta mang đệ ra ngoài cung."

Ôn Khách Hành: "Ông ta muốn huynh không buông bỏ được ta. Huynh càng trân trọng ta, lợi thế trong tay ông ta càng nhiều."

Chu Tử Thư: "Sao lại vậy?"

Ôn Khách Hành ôm chàng gắt gao, nước mắt rơi càng nhiều, khóc run lên, "Ta cái gì cũng không có, Chu Tử Thư, ta cái gì cũng không có."

Thứ từng có đều đã bị mất, bây giờ giữ chặt cũng không chắc giữ được.

Chu Tử Thư vỗ vỗ lưng cậu, "Đừng sợ, sẽ có, dù bây giờ không có, về sau sẽ có."

Ôn Khách Hành dần dần ngừng rơi nước mắt, khuôn mặt tái nhợt, không thể tự chủ run lên vì lạnh, "Chu Tử Thư, ta lạnh quá."

Chu Tử Thư ôm cậu lên giường, nằm xuống cùng cậu, kéo chăn bông dày phủ lên cả hai. Ôn Khách Hành được chàng ôm hết vào lòng, thân thể lạnh lẽo chậm rãi ấm lên.

Chu Tử Thư nói: "Mùa thu mưa lạnh buốt, lần sau đừng đội mưa đi ra ngoài."

Ôn Khách Hành: "Mỗi địa phương lại có mùi hương khác nhau, cung của Nhị hoàng tử khắp nơi đều có hương hoa, lẫn một chút đàn hương, rất thoải mái."

Chu Tử Thư: "Nhị hoàng tử phi thích chăm hoa cỏ, trong viện trồng đầy hoa hoa thảo thảo."

Ôn Khách Hành: "Huynh và sư thúc trên người cũng có hương hoa."

Chu Tử Thư: "Sư nương ta yêu trồng hoa, nơi bà ở bốn mùa đều có hoa nở."

Ôn Khách Hành: "Lần tới huynh hái cho ta hoa phải lấy bông đẹp nhất."

Chu Tử Thư: "Bông hoa xinh đẹp nhất không phải nở tại Điện Cô Hồng à?"

Ôn Khách Hành: "Phải không? Nhiều ngày rồi đều ngửi thấy mùi hoa cúc, có lẽ đúng lúc vừa mới nở. Là màu gì thế?"

Chu Tử Thư: "Màu vàng rực rỡ, giống như ánh nắng mùa thu. A Viên nói phải hái xuống phơi nắng làm trà hoa cúc."

Ôn Khách Hành ngáp lớn, buồn ngủ nói: " Hôm nay Nhị hoàng tẩu chuẩn bị cho ta chính là trà hoa cúc, hương thơm lắm. Bọ họ tình cảm thật tốt, có thê như thế phu còn gì cầu?"

Chu Tử Thư: "Bọn họ cầm sắt hòa minh, quả thật là một đôi lương duyên."

Tiếng Ôn Khách Hành càng ngày càng nhỏ, "Nhị hoàng tẩu tính tình tử tế thế lão Tam còn suốt ngày tìm nàng gây phiền toán."

Chu Tử Thư: "Tam công chúa tính cách ương ngạch không phải ngày một ngày hai."

Ôn Khách Hành tựa vào vai Chu Tử Thư, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành, đổi tư thế, kéo cậu vào lòng mình.

Đệ còn có ta không phải sao?

====

Aaaaa Chu tướng công miệng ngọt thế =))) ai chả biết bông hoa đẹp nhất trong lòng anh là ai =)))

Huhu xin lỗi mọi người mấy tuần rồi không update đúng hạn, từ giờ tui sẽ cố gắng hơn nữa. Lại sắp hết 1 năm rùi nè nhanh quá đi thui. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net