Chương 3 : Mưa giông trước bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Tử Thư tìm được túc cầu, Thất hoàng tử vui sướng cực kỳ, cảm tạ chàng rất nhiều lần.

Thái tử nhìn qua không quá cao hứng, hỏi: "Tử Thư, làm sao mà ngươi tìm được?"

Chu Tử Thư nhớ tới cảnh tượng quỷ dị tối hôm qua, thờ ơ nói: "Tìm ven đường."

Thất hoàng tử nói : "Khẳng định là có người trộm cầm chơi, chơi chán tùy ý ném đi. Để ta biết là ai trộm túc cầu của Thái tử ca ca đi chơi, ta nhất định không tha cho hắn!"

Chu Tử Thư nhìn hắn khôi phục tinh thần, dặn dò: "Thất điện hạ cẩn thận một chút, lần tới chưa chắc có thể tìm lại được."

Thái tử không vui hừ một tiếng, "Ngươi nhưng thật ra có lòng tốt đối người khác, cũng không nhìn xem người khác đối đãi ngươi như thế nào nha!"

Chu Tử Thư nói: "Thái tử điện hạ quá lời, chư vị đều là chủ tử, hạ thần suy nghĩ vì chủ tử là đương nhiên."

Học sáng sau, Chu Tử Thư hồi phủ tìm phụ thân, vào thư phòng đã nói: " Có lẽ chính Ngũ hoàng tử là kẻ sau màn sát hại Thái hậu."

Chu phụ nhướng mày: "Là sao?"

Chu Tử Thư kể lại từng việc tối qua, "Nếu Ngũ hoàng tử là người thổi tiêu, hắn nhất định là người luyện võ công lực thâm hậu."

Chu phụ hỏi: "Hắn thực sự nhìn không thấy?"

Chu Tử Thư: "Con không biết, nhưng hành động cử chỉ của hắn quả thật như người mù. Không nói đến mắt mù, hắn ở trong thâm cung, làm thế nào luyện được một thân võ nghệ? Là ai giúp hắn?"

Chu phụ: "Con tận mắt thấy hắn thổi tiêu?"

Chu Tử Thư: "Vẫn chưa ạ."

Chu phụ: "Có lẽ là thủ thuật che mắt."

Chu Tử Thư: "Vô luận như thế nào, Điện Cô Hồng chỗ nào cũng khác thường, Ngũ hoàng tử thanh tú nhạy bén, không giống phàm nhân."

Chu phụ lâm vào trầm tư.

Chu Tử Thư: "Cha, việc cấp bách là muốn điều tra rõ Điện Cô Hồng và Ngũ hoàng tử có hay không do bệ hạ cố ý gây ra hay không."

Người trong thiên hạ đều biết hoàng đế thích hài tử thông minh xinh đẹp, cho nên Nhị hoàng tử và Tam công chúa do Đức phi sinh ra làm y vui nhất. năm nay tam công chúa đã 17 tuổi, chậm chạp không có lập gia đình chính là vì hoàng đế không nỡ để con gái rời cung.

Tối hôm qua vội vàng cả tối, Chu Tử Thư kết luận Ngũ hoàng tử dung mạo tài trí so với nhị hoàng tử chỉ có hơn không có kém, hoàng đế sao lại quên đi sự tồn tại của Ngũ hoàng tử để hắn tự sinh tự diệt?

Chu phụ: "Hài tử, còn có một chuyện, Ngũ hoàng tử bị giam ở Điện Cô Hồng hay là có thể đi ra ở bên ngoài phối hợp người khác diễn trò?"

Bên trong hậu cung sương mù trùng điệp.

Chu Tử Thư nói: "Hắn nói con gặp đại họa, là ý gì?"

Chu phụ thở dài một tiếng nói : "Tử Thư, con cùng sư phụ con bước chân vào giang hồ đi, đừng ở lại kinh thành."

Chu Tử Thư: "Vì sao?"

Sắc mặt Chu phụ ngưng trọng, nhìn về phía cửa sổ nói: "Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*."

Chu Tử Thư dự cảm có điềm xấu, hỏi: "Cha làm sao vậy?"

Chu phụ nói: "Được chim bẻ ná, được cá quên nơm."

Vài năm nay Chu phủ cực thịnh, người muốn lật đổ Chu gia chỗ nào cũng có. Chu Tử Thư như trên miếng băng mỏng, sợ đi sai bước nhầm làm người khác bắt được thóp.

Chu Tử Thư: "Cha, nếu không sống được ở kinh thành tiếp, vậy chúng ta về với ông bà đi, xây một tiểu viện, trồng vài mẫu ruộng nuôi ít gà vịt, dù sao cũng có thể sống tiếp."

Chu phụ nói: "Đã quá muộn."

Chu Tử Thư: "Không muộn! Cha, chúng ta từ quan đi, bọn họ đều nói Chu Đại tướng quân ân sủng cực thịnh, lại không biết chúng ta liệt hỏa hanh du*, hơi vô ý là rơi ngay xuống vực sâu."

Chu phụ vẻ mặt do dự.

Chu Tử Thư lại khuyên: "Đế vương vô tình mà! Cho dù bệ hạ có thể nhớ tình cảm xưa, người có thể bảo vệ chúng ta một lúc, còn có thể bảo vệ chúng ta cả đời sao? Thái tử hỉ nộ vô thường, lòng dạ thâm sâu, một khi gã trở thành cửu ngũ chí tôn sao nguyện lưu Chu gia chúng ta đường lui?"

Chu phụ thở dài: "Tử Thư, không còn kịp rồi."

Chu Tử Thư thấp giọng khóc nức nở: "Cha!"

Chu phụ đứng dậy vỗ vỗ vai y, " Vi phụ không đi được, nhưng con có thể, con mới mười sáu tuổi, thiên hạ to lớn, nơi nào không đi được? Con cùng sư phụ rời kinh thành, đi thật xa, không cần quay về."

Chu Tử Thư quỳ xuống, "Cha!"

Chu phụ nâng y dậy, "Ta và bệ hạ có giao tình vài thập niên, cắt đứt không được. Ta hiểu người giống như con hiểu Thái tử. Ngũ hoàng tử nói đúng, Chu gia sắp gặp đại nạn. Con ra ngoài tránh, con còn nhỏ, chỉ cần con mai danh ẩn tích, không xuất hiện ở kinh thành bệ hạ sẽ không làm gì con."

Chu Tử Thư: "Hiện tại lúc đang có thế lực rút lui còn kịp!"

Chu phụ: "Con không cần khuyên nữa, đế tâm khó dò, không biết bệ hạ ra tay lúc nào, con quay về thu xếp một chút, nhanh chóng cùng sư phụ con rời khỏi kinh thành."

Chu Tử Thư gấp đến độ dậm chân, nhìn phụ thân dường như đã quyết tâm vững vàng, quay đầu ra cửa đi tìm sư phụ.

Tần Hoài Chương đang cùng một đám nhóc củ cải đá túc cầu trong sân luyện võ, chơi đến mức đầu đầy mồ hôi.

Chu Tử Thư chờ một lát bọn họ chơi xong, nhăn mặt, "Sư phụ có thể ổn trọng chút được không?"

Tần Cửu Tiêu đã chạy tới ôm đùi Chu Tử Thư, "Sư huynh! Phụ thân khi dễ chúng ta, huynh dẫn người đi được không?

Tần Hoài Chương lây tay áo lau mồ hôi, cười nói: "Tiểu tử con lau mồ hôi rồi cáo trạng với sư huynh."

Chu Tử Thư lau mồ hôi cho Tần Cửu Tiêu, véo bộ mặt bánh bao, "Đệ đi chơi đi, ta có lời muốn nói với sư phụ."

Tần Cửu Tiêu vui vẻ rời đi.

Tần Hoài Chương nhìn một đám trẻ con náo nhiệt vô cùng, cười hỏi: "Con tìm ta có chuyện gì?"

Chu Tử Thư nói sơ lược lại sự tình hai ngày nay, thấp giọng nói: "Bệ hạ thật sự sẽ ra tay với Chu gia sao?"

Tần Hoài Chương nói: "Nói đến triều thần, cha con nói hắn thứ hai ai dám bảo mình thứ nhất? Cực thịnh tất suy, đạo lý tự nhiên."

Chu Tử Thư: "Cha con trung thành tận tâm, tuyệt không hai lòng."

Tần Hoài Chương: "Cha con trung với bách tính trong thiên hạ mà không phải đế quân. Trước kia đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mọi người không thèm để ý điều này. Bây giờ Hoàng đế ngôi vị vững vàng, tự nhiên sẽ khắp nơi nhìn người không vừa mắt. Nói gần đây xử lý Thái thú Kim Lăng, xây đế lăng, Thái tử giám quốc...mâu thuẫn giữa cha con và hoàng đế chỉ ngày càng nhiều."

Chu Tử Thư: "Vậy cha bây giờ từ quan, chúng ta tìm vùng đất nhỏ ẩn cư, an yên hưởng hết tuổi già không được sao?"

Tần Hoài Chương khoác tay lên vai Chu Tử Thư, "Tử Thư à con mồi nằm trên mạng nhện, càng giãy dụa cuốn càng chặt."

Chu Tử Thư đỏ mắt, " Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn cha con đi trên con đường không lối thoát sao?"

Tần Hoài Chương nói: "Cha con hán tử mình đồng da sắt, khi nào muốn rời đi chẳng lẽ không được? Hắn không bỏ được không phải hoàng đế mà là bá tánh trong thiên hạ cơ!"

Tần Hoài Chương cười nói: "Sư phụ biết, con ấy à, giống cha con, nhìn qua quân tử nho nhã kỳ thật cứng đầu cực kỳ. Ai, sư nương con nấu đồ ngon, buổi tối lại đây ăn cơm nha!"

Chu Tử Thư: "Đã biết ạ."

Tần Hoài Chương: "Con đi đâu?"

Chu Tử Thư: "Con tiến cung một chuyến."

Tần Hoài Chương nhìn bóng lưng chàng, nhớ lại: "Tiến cung làm gì? Hoàng cung là cái lồng giam cắn nuốt nhân tính, đồ đệ à, con cần phải mau chóng nhảy ra a!"

Chu Tử Thư thuận lợi vào cung, thừa dịp người khác không chú ý, trộm đi về hướng lãnh cung.

Chàng đứng ở cửa Điện Cô Hồng, đưa tay muốn gõ cửa, không nghĩ tới cửa không đóng, chàng nhẹ nhàng vỗ liền mở ra.

Ban ngày Điện Cô Hồng cũng yên tĩnh quạnh quẽ, lá rụng đầy đát, Chu Tử Thư đi dọc con đường nghe thấy tiếng xào xạc, giây tiếp theo thấy một tiểu thái giám đang quét lá.

Tiểu thái giám nhìn qua cùng lắm mười một mười hai tuổi, xiêm y lớn hơn hẳn, mũ đội lệch, thấy Chu Tử Thư liền cầm chổi giơ làm vũ khí, lùi một bước lớn, dựa sát vào thân cây, trừng lớn mắt hỏi: "Ngươi là ai?"

Chu Tử Thư mười sáu tuổi mật thân cẩm y màu xanh, mặt mày như ngọc, thân hình thon gầy lại cao ráo rắn rỏi, ánh mắt bừng bừng anh khí giống như một thân trúc xanh thon dài bất khuất.

Chàng nói: "Ta tìm Ngũ điện hạ."

Tiểu thái giám run run lùi về phía cung điện, hai đùi run rẩy, "Ngươi ngươi ngươi ngươi đứng ở đây chớ lộn xộn, ta, ta đi thông báo." Khi cách Chu Tử Thư một đoạn nó ném chổi xoay người chạy như bay.

Không bao lâu, hắn cùng một tiểu thái giám khác đi ra, cong thắt lưng cung kính nói: "Mời." Nếu bỏ qua khuôn mặt non nớt của bọn họ cùng với bộ quần áo không vừa vặn, nhìn qua cũng rất ra dáng.

Bọn họ dẫn Chu Tử Thư đi thư phòng, cũng không vào, canh ở cửa mời Chu Tử Thư đi vào.

Chu Tử Thư bước vào thư phòng, Ngũ hoàng tử ngồi cạnh bàn chờ chàng, hai chén trà nóng đã châm rồi, khói trắng dâng lên lượn lờ.

Có lẽ do hai mắt ban ngày không thể thấy ánh sáng, trên mặt Ngũ hoàng tử thắt một mảnh lụa sẫm màu, che khuất mắt.

Chu Tử Thư không cho Ngũ hoàng tử cơ hội nói chuyện, nhanh chóng rút bội kiếm chỉ thẳng yết hầu Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử hơi hơi thở dài, cũng không tránh không né, cho dù mũi kiếm sắc nhọn cách yết hầu một ly mặt vẫn như cũ không đổi sắc.

Chu Tử Thư dừng tay chính xác ở thời điểm mấu chốt, tay chàng tiến thêm một chút, kiếm có thể cắt yết hầu Ngũ hoàng tử.

Chàng chau mày, hỏi: " Rốt cuộc ngươi có biết võ công hay không?"

==========

Chú thích : 

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu : Xuất phát từ bài "Hàm Dương thành đông lâu" của tác giả Hứa Hồn. Ý của câu này là chỉ cơn giông trước lúc mưa nguồn tức là muốn nói rằng trước khi xảy ra sự việc lớn nào đấy thường có một điềm báo khác thường. Câu này cũng chính là tiêu đề của chương.

Liệt hỏa hanh du : Lửa nóng sôi dầu, ý chỉ tình huống nguy hiểm không cẩn thận là sẽ mất hết tất cả.

===========

Lời editor: Cái fic nè nó dài kinh khủng tầm 70 chương nhưng mà tầm 5-6 chương đầu tình tiết chậm rãi chủ yếu là để xây dựng cảm xúc của truyện. Mà khi đọc đến chap 8 9 trở ra là sẽ khác ngay. Đọc đến tầm hết cao trào thứ nhất là thấy khóc như mưa luôn, mọi người thích thì có thể để dành tầm 2-3 chap đọc sẽ thấy mạnh truyện rõ hơn á. 

Lúc edit mình cũng phân vân gọi CTT và OKH như thế nào, xưng hô ra sao giữa các nv phụ và chính, tuy rằng sự lựa chọn nè đọc có vẻ không được xuôi lắm nhưng mà mình cảm thấy là sự lựa chọn thể hiện rõ nhất các nhân vật trong truyện.

(Lảm nhảm như vầy vui ghê hihi)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net