Chương 7 : Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoạn chuyện cũ năm đó, Chu phụ cũng không rõ lắm, lúc ấy Chu mẫu gần đến lúc sinh nở, ông để gần hết sự chú ý lên người thê tử, không còn chú ý tới Hoàng đế như trước kia, chỉ cảm thấy ông ta có chút kỳ quái. Vả lại từ đầu đến cuối Hoàng đế đều gạt ông chuyện này.

"Người biết rõ cha sẽ phản đối, cho nên giấu rất kỹ không cho cha biết được, khi đó mẹ con vừa mới sinh con ra, lớn nhỏ đều cần chăm sóc, cha không phát hiện người khác lạ. Tận đến khi con sắp được một tuổi, mẹ con nói với ta Thái hậu xử tử một hậu phi, cha mới biết được bệ hà làm chuyện hoang đường như vậy."

Chu Tử Thư hỏi: "Ngũ hoàng tử sinh ra không có mẹ, làm sao sống sót lớn lên trong cung?"

Chu phụ nói: "Tự nhiên là bệ hạ phù hộ hắn bình an lớn lên."

Chu Tử Thư lại hỏi: "Ôn thái phi được an táng nơi nào?"

Chu phụ nói: "Việc này không rõ, có lẽ là kéo tới bãi tha ma. Nếu mẹ con còn ở đây, có lẽ có thể nói cho con biết, nàng hiểu biết chuyện hậu cung hơn cha."

Nhắc tới Chu mẫu, hai cha con đều trầm mặc.

Lát sau, Chu Tử Thư hỏi: "Bệ hạ muốn nhốt Ngũ hoàng tử trong cung, cả đời làm kẻ rỗi hơi không được thấy ánh sáng sao?"

Chu phụ thở dài nặng trĩu, "Cha không biết. Cha đã sớm không đoán được người nghĩ gì trong lòng."

Dường như ông nhớ tới việc gì, nói: "Năm đó Ôn thái phi khó sinh, vẫn là hoàng đế gạt cha mời mẹ con đi đỡ đẻ."

Ngày đó buổi tối trời mưa tầm tã, người trong cung xuyên mưa chạy tới, nói trong cung có người bệnh nguy hiểm, lập tức mời nương tử Chu gia tiến cung. Người hầu Chu gia loạn thành một đoàn, đứa nhở bừng tỉnh, Chu phụ dỗ yên Tử Thư nhỏ đang khóc lớn oa oa, Chu mẫu nhanh chân nhanh tay mặc quần áo, dẫn theo hòm thuốc khẩn trương rời đi.

Bà vừa đi là đến tận hừng đông mới về nhà, hai mắt đỏ bừng, cả người mệt mỏi, câu đầu tiên nói chính là: "Tướng công, Thái hậu giết nàng ấy."

Chu mẫu giỏi y thuật, miệng lại nhanh, các phi tử hậu cung rất thích tìm bà khám bệnh, bởi vậy bà biết rất nhiều hoàng thất bí sự, cơ hồ tất cả đều giữ kín trong lòng.

Chu Tử Thư kinh ngạc trợn tròn mắt, "Là mẹ đỡ đẻ cho Ôn thái phi?"

Đôi bàn tay nuôi nấng Chu Tử Thư lớn lên đón Ngũ hoàng tử đến nhân gian.

Chu phụ: "Đúng vậy, nàng buồn bực vài ngày."

Chu Tử Thư hỏi: "Ngũ hoàng tử sinh ra đã mù sao?"

Chu phụ: "Trẻ con mới sinh cũng chưa mở mắt, sao nhìn được có phải hay không mù."

Chu Tử Thư hỏi: "Sinh nhật Ngũ hoàng tử là ngày nào?"

Chu phụ nói: "Không nhớ rõ nữa, hình như khi đó cũng là mùa này, trời trong thời tiết mát."

Chu Tử Thư nói: "Đúng rồi cha, năm nay thu thú con không đi."

Chu phụ gật gật đầu, không hỏi nhiều. Trong mắt ông, Thái tử Nhị hoàng tử bọn họ tranh đấu chỉ giống như trẻ con chơi đồ hàng thôi, chẳng đáng nhắc đến.

Chu Tử Thư hỏi: "Cha muốn đi đâu?"

Chu phụ nói: "Có chút việc nhỏ muốn đi núi Minh Thúy một chuyến."

Chu Tử Thư thông minh không có hỏi nhiều.

Trên núi Minh Thúy có chùa Thiết Quang, phuong trượng ngôi chùa này là Quảng Tịnh đại sư, là tri kỷ, bạn tốt của Hoàng đế, lần này phụ thân đi, nhất định liên quan đến hoàng đế.

Các lớp học khác Chu Tử Thư cũng không đi, buổi sáng tan học là về, thời gian ở chung với các hoàng tử giảm rất nhiều, ngay cả Tứ hoàng tử cũng oán giận, "Bình thường Chu Tử Thư ở cũng như không ở, lúc hắn không có ở đây thật, lại thấy không vui gì."

Thất hoàng tử buồn nhất, cậu ta xuất thân không tốt, bình thường nhận hết thảy xem thường, hoàng huynh hoàng tỷ không để cậu ta vào mắt, chỉ có Chu Tử Thư đối xử với cậu ta như người bình thường, hiện giờ Chu Tử Thư không ở đấy, không ai nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng chẳng biết nói chuyện với ai, đi đâu cũng là người thừa.

Nhưng Thái tử thì chính ra lại đắc ý, kiên nhẫn rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung, tính toán đến thu thú sẽ biểu diễn thể hiện thân thủ.

Tuy rằng mấy năm qua gã đều đứng đầu, nhưng mà toàn Chu Tử Thư thể hiện ấn tượng nhất. Năm nay nó không đến, phụ hoàng hẳn là sẽ để mắt đến các con là bọn họ nhiều hơn.

Lão Nhị đến cung còn không nhấc nổi, lão Tam kiêu căng ương ngạnh lại là nữ, lão Tứ lão Thất từ trước đến nay coi gã như thiên lôi sai đâu đánh đó, những kẻ khác, gã kinh thường không thèm để ý.

Phụ hoàng, ta mới là đứa con ưu tú nhất của người.

Chu Tử Thư nghỉ học, bên ngoài thì quy củ rời cung, mỗi lần đều lặng lẽ đến Điện Cô Hồng, đợi đến khi Ngũ hoàng tử dùng cơm mới thật sự về nhà. Nếu có người tình cờ gặp, chàng đều bảo đang nuôi mèo rừng con ở ngự hoa viên, ngày nào cũng phải đi thăm.

Ngũ hoàng tử cũng không giữ chàng ở lại ăn cơm, Chu Tử Thư cũng không thể ở lâu, nếu không sẽ làm người khác nghi ngờ.

Một lúc sau A Viên A Mãn quen với Chu Tử Thư, cũng quen nhìn thấy chàng xuất hiện, không hề đột nhiên kinh sợ.

Chu Tử Thư cũng không đến tay không mỗi ngày, toàn thích mang đến cho Ngũ hoàng tử cái gì xiên mứt quả, con tò te, gói hạt thông ngào đường, hổ gỗ nhỏ.... Ngũ hoàng tử ngoài miệng nói, "Ngươi coi ta là ăn mày đấy hả?" Thật ra thích chết được, đồ nào Chu Tử Thư tặng cậu đều cất giữ cẩn thận.

Từ khi Chu Tử Thư biết Ngũ hoàng tử được mẹ mình đỡ đẻ, trong lòng thân thiết với cậu hơn vài phần, luôn cảm thấy sâu xa có lực lượng thần kỳ nối vận mệnh của bọn họ vào một chỗ.

Ngay cả mấy câu cằn nhằn của Ngũ hoàng tử trong mắt chàng cũng trở nên hoạt bát đáng yêu vô cùng.

Ngũ hoàng tử không có yêu thích gì, nếu Chu Tử Thư đọc sách cho cậu thì cậu nghe; Chu Tử Thư kéo cậu đến thư viện một lát, chàng phải nắm tay mới chịu nhúc nhích, dẫn từng bước, đi từng bước.

A Viên A Mãn ở hồ lấy ngó sen, hãm trong bùn, xin Chu Tử Thư xuống hỗ trợ, Ngũ hoàng tử đứng trên bờ lo lắng nhưng không giúp được gì, "Chu Tử Thư, người khác xin ngươi cái gì ngươi đều giúp, để người mù như ta ở đây, ngươi có lương tâm hay không hả?"

Chu Tử Thư không đi xuống, tìm cái gậy dài, ở ven hồ sen kéo hai tiểu thái giám lên.

Chu Tử Thư trở lại bên Ngũ hoàng tử, nói "Ta không sao, việc dễ như trở bàn tay mà thôi."

Ngũ hoàng tử quay đầu đi.

Chu Tử Thư: "Lần sau mang cho điện hạ một con chim được không? Cho điện hạ giải sầu, người thích họa mi hay vẹt?"

Ngũ hoàng tử nói: "Không cần, ta không cần đồ làm trò đáng ghét đó."

Chu Tử Thư: "Vậy điện hạ muốn cái gì?"

Ngũ hoàng tử há mồm muốn nói, còn không có phát ra tiếng lại gắt gao ngậm lại.

Chu Tử Thư: "Chỉ cần điện hạ nói, ta đều tìm đến cho người ."

Ngũ hoàng tử: "Chỉ cần ta muốn, người đều cho?"

Chu Tử Thư: "Chỉ cần ta có."

Ngũ hoàng tử cười sáng lạn, "Chu Tử Thư ngươi nhớ kỹ lời hôm nay. Sau này chỉ cần ta muốn, chỉ cần ngươi có, ngươi phải cho ta."

Chu Tử Thư nhìn say đắm, nâng tay giúp cậu vén lại tóc bị gió thổi loạn.

Ngũ hoàng tựa hồ thẹn thùng, hai má hồng hồng, giọng nói mềm mềm, "Chu Tử Thư, vì sao ngươi đối với ta tốt vậy hả?"

Chu Tử Thư nói: "Ta coi điện hạ như đệ đệ ruột thịt."

Ngũ hoàng tử nháy mắt trở mặt, đẩy chàng một cái, tức giận đỏ mặt, nói: "Ai hiếm lạ làm đệ đệ của ngươi chứ? Ngươi thích tìm ai thì đi tìm người đấy đi!" Cậu bước chân vội vàng đi về, mới hai bước chân đã vấp phải hòn đá nhỏ, suýt chút nữa ngã vào bụi hoa, được Chu Tử Thư đúng lúc lao tới đỡ.

Cậu giãy giụa đẩy Chu Tử Thư, "Cút ngay, ai cần ngươi giúp đỡ? Ta ngã sấp mặt cũng là ta xứng đáng, ai bảo một kẻ mù không an ổn ngồi trong phòng lại chạy loạn khắp nơi!"

Chu Tử Thư tóm lại vẫn lớn hơn cậu một ít, ôm cậu vào lòng, "Người mắng ta thì mắng đi, đừng nói mấy lời thương tâm này nọ."

Ngũ hoàng tử an tĩnh lại, thanh âm nghẹn ngào, "Chu Tử Thư, ta mới không thèm làm đệ đệ của ngươi."

Chu Tử Thư nói: " Được được được, điện hạ muốn làm gì của ta cũng được."

Ngũ hoàng tử nín khóc mỉm cười, "Đây là ngươi nói nha."

Chu Tử Thư: "Là ta nói. Đừng tức giận, A Viên A Mãn thay quần áo sạch xong quay lại thấy sẽ cười nhạo điện hạ."

Nét kiêu ngạo xuất hiện lại trên mặt Ngũ hoàng tử, tinh thần bay lên, "Bọn chúng dám?"

Đại bộ phận thời gian, Ngũ hoàng tử rất dễ ở chung, trò chơi bình thường ở dân gian thuận tay mang đến đều có thể làm cậu vui rất lâu.

Bởi vì thu thú, trong cung xôn xao vài ngày, phần lớn người ngựa đi khu vực săn bắn rồi hoàng cung trở nên vắng vẻ, Chu Tử Thư dứt khoát không tiến cung bằng cửa chính, mỗi ngày đều trèo tường vào, cả ngày đều chơi ở Điện Cô Hồng.

CHàng giảng bài cho Ngũ hoàng tử, giảng giải học thuyết của các danh gia một cách hệ thống. Ngũ hoàng tử thông minh hiểu sâu, Chu Tử Thư nghĩ nếu từ nhỏ cậu học cùng bọn họ, nhất định là người tài hoa xuất chúng nhất, có thể cho Nhị hoàng tử xếp sau.

Có một hôm, Chu Tử Thư nhìn thấy chiếc trống bỏi trên phố rất đáng yêu liền mua một cái cho Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử có vẻ lần đầu tiên nghịch món đồ chơi nho nhỏ kiểu này, vui vẻ xoay xoay trống bỏi, ngoài miệng ghét bỏ, "Sao ngươi toàn mua cho ta mấy loại đồ chơi cho trẻ ba tuổi ấu trí nè?"

Chu Tử Thư nói: "Thấy thì mua."

Ngũ hoàng tử: "Lần sau phải mua cho ta cái lợi hại hơn."

Chu Tử Thư hỏi: "Lợi hại hơn là kiểu gì?"

Ngũ hoàng tử lắc đầu, "Không biết. Dù sao ta cứ muốn cái gì hoành tráng đấy." Cậu bị trói ở trong thâm cung mười sáu năm, không biết bên ngoài có cái gì, nhưng cậu cứ muốn cái gì hoành tráng.

Chu Tử Thư: "Thế lần tới ta mang cho điện hạ một cái guồng nước dáng dài to như bàn tay."

Ngũ hoàng tử: "Guồng nước là cái gì?"

Chu Tử Thư bèn giới thiệu tỉ mỉ cho cậu.

Gần đến giờ trưa, tiểu thái giám bưng lên hai chén mì nước không, Chu Tử Thư mấy hôm nay đều ăn cơm ở đây, lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ hoàng tử dùng ngọ thiện là mì, hỏi: "Làm sao lại ăn món khó dùng như này?"

Ngũ hoàng tử nhìn không thấy, lòng tự trọng lại cao, không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ của người khác, bình thường đều ăn mấy thứ giản dị dễ dùng.

A Viên nói: "Đây là mì trường thọ, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của điện hạ."

Chu Tử Thư bỗng nhiên hiểu ra: "Là ta sơ sót."

Ngũ hoàng tử nói: "Không liên quan ngươi, ngươi lại không biết ta sinh nhật ngày nào."

Chu Tử Thư: "Ngày mai ta mang bù cho người lễ vật."

Ngũ hoàng tử mỉm cười nói: "Được."

Cậu cầm đũa, vén tay áo, tuy rằng đũa có thể chuẩn xác chạm đến bát, lại không thể gắp được mì một cách vẻ vang.

Chu Tử Thư nói: "Để ta đút cho người."

Chàng không đợi Ngũ hoàng tử đáp ứng, cầm lấy đũa của Ngũ hoàng tử, nghiêm túc gắp mì, đặc biệt thổi nguội đưa đến bên miệng Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử ngẩn người, ngoan ngoăn cắn một đũa.

Một người đút, một người ăn, hai bên đều rất phối hợp, rất nhanh đã ăn xong bát mì trường thọ.

Chu Tử Thư thuận tay cầm lấy khăn tay thêu lau khóe miệng cho cậu.

Ngũ hoàng tử chính xác cầm cổ tay chàng, ngữ khí nghiêm túc hiếm có, "Chu Tử Thư."

Chu Tử Thư nhìn cậu, "Ừ?"

Ngũ hoàng tử rành mạch mạnh mẽ nói: "Ta tên Ôn Khách Hành. Về sau đừng gọi ta điện hạ nữa, quá khó nghe rồi."

Tên của mỗi hoàng tử đều được khắc trên ngọc điệp của hoàng thất, Chu Tử Thư biết tên của Ngũ hoàng tử ở trên ngọc điệp không phải kêu như thế.

Cậu nói cậu tên Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành buông tay, bàn tay còn lại của Chu Tử Thư lưu lại giữa không trung.

Qua một lúc lâu sau, Chu Tử Thư thu tay, cúi đầu lên tiếng, "Được."

Ôn Khách Hành.


=====

Cái nè chính là guồng nước dáng dài nè.

Nói chung là A Nhứ trong nè u mê OKH lắm =))) không phải OKH thì đời nè k có yêu ai đâu. Ui t thích edit mấy chương iu đương lắm =))) không có iu đương không mún edit. Định đăng 2 chap trong tuần mà lười quá tại cứ 1 chương iu đương 1 chương plot =)))

Cảm ơn mọi người yêu thích truyện nha. Đến sinh nhật ba t sẽ cố up 1 cái Tuấn Triết. Cái Lăng Việt hơi dài nên phải để t edit hòm hòm mới up đc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net