Ngày tháng yên bình (chưa chắc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha ta là cốc chủ Quỷ Cốc

01

Ta họ Ôn, tên là Ôn Hạnh.

Là hài tử mà cha và nương ta từ bên ngoài cốc nhặt được về, ta từ nhỏ đã biết điều này rồi.

Hơn nữa ta còn biết lúc ta bị nhặt về, A Tương tỷ tỷ cùng cha ta đang thảo luận rốt cuộc là đem ta đi hấp hay là đi kho tàu sẽ ngon hơn, còn thiếu chút nữa đã cãi nhau um lên.

Sau đó, nương ta đã cứu ta, người nói: "Hôm nay hay là ăn thịt thỏ trước đi."

Sau đó, ta sống cùng với họ.

Sau đó nữa khi đó cha ta vẫn còn chưa phải là cha ta, người bèn đem tên của ta từ "lương thực dự trữ" đổi thành "Ôn Hạnh".

Lại sau đó nữa, ta liền có nhà, có cha sẽ phát điên cùng nương- người đẹp nhất cả thiên hạ, nhưng hình như nương cũng không phải rất thích ta gọi người là nương.

02

Trước kia ta cho rằng nương ta chỉ là không thích xưng hô "Nương" mà thôi. Nhưng từ sau lúc ta kêu lên tiếng "Mẫu thân" thì cũng không thấy bị đánh chết thì mới nhận ra rằng vấn đề không nằm ở việc xưng hô mà nó nằm ở sự tôn nghiêm.

03

Nương ta tên là Chu Tử Thư, từ nhỏ đến lớn ta cảm thấy nương là một mỹ nhân đẹp nhất trên thế giới.

Không hiểu tại sao lại tiện nghi cho cha ta.

Ta hỏi Thành Lĩnh ca ca, huynh ấy ấp úng không trả lời.

Ta hỏi A Tương tỷ tỷ, A Tương tỷ tỷ thần bí nói cho ta biết hai chữ: "Dựa vào mặt."

Cho đến nay ta cũng không hiểu, rốt cuộc là dựa vào mặt cha đẹp mã hay là dựa vào hắn không biết xấu hổ.

04

Cha ta tên là Ôn Khách Hành, là cốc chủ.

Là một cốc chủ đáng sợ.

Là một cốc chủ chỉ biết làm nũng chơi xấu không có giới hạn ở cửa khi nương ta nhốt hắn ở ngoài phòng.

Nương ới ời~ Người có thể để cho cha mau đi vào đi, hắn bắt đầu hát rồi!

05

Đương nhiên nhiều năm như vậy giữa cha và nương ta cũng thường xuyên bộc phát một ít 'chiến tranh' nho nhỏ.

Có kịch liệt hay không ta không biết, dù sao những lúc như thế thì trong phương viên mười dặm sơn trang ta cũng không có người sống lui tới.

Sau khi những cuộc 'chiến tranh' nho nhỏ này kết thúc, cha ta luôn thở phì phì xuống núi uống rượu một mình.

Không mang theo tiền.

Nói nhảm! Nếu mang theo tiền, nương ta làm sao có thể đi đón hắn.

Cha ta luôn luôn ngồi trong quán rượu, lúc đầu giống như một người trượng phu bình thường, giống như những người khác tâm sự lập group nói xấu về sự hổ cái của nương ta, độc tài!

Nhưng khi cha ta nói xong, liền bắt đầu nói đến chỗ tốt của nương, một bên nói cái gì đó "A Nhứ nhà ta hiểu ý người", "A Nhứ nhà ta eo thon chân dài, miệng cứng lòng mềm", "A Nhứ nhà ta là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ", một bên đem những người vừa rồi phụ họa hắn nói xấu nương ta đánh cho thừa sống thiếu chết, suýt hẹo.

Ta thường xuyên theo nương đi đón cha, ta cũng thường xuyên may mắn có thể nghe được cha lải nhải.

Cha nương và một đứa hài đồng bé nhỏ là ta, ba người trong một chiếc xe ngựa đi về.

Cha ta cả người dựa vào trên người nương ta, ta hoài nghi nếu không phải hắn cao lớn, hắn đều có thể làm tổ trong lòng nương luôn rồi.

"Thích nhất A Nhứ~"

"A Nhứ, ta yêu huynh~"

"Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư vĩnh viễn không tách ra~"

Ta có nên tiếp tục ở trong xe không?

(Đáng ra ta nên ở dưới gầm xe.)

Ta hiện tại sẽ ra ngoài bắt xe khác!

06

Thành thật mà nói, ta được nuôi thả trong một môi trường tương đối 'lỏng lẻo'.

Từ nhỏ đã theo Thành Lĩnh ca ca học viết chữ, cùng A Tương tỷ tỷ học võ công, cùng cha học làm thế nào để dỗ dành nương.

Nhiều năm sống chung như vậy đã để cho bản lĩnh sinh tồn của ta được nâng cấp lên rất nhiều.

Nguyên tắc sinh tồn: Thà chọc cha ta cũng không nên chọc nương ta.

Đương nhiên đây cũng không phải nương ta đánh ta so với cha ta đánh ác hơn đâu.

Làm gì có ai đánh người tàn nhẫn như cha ta cơ chứ.

Nhưng khi ta chọc vào nương thì nương đánh ta một trận, cha ta liền cảm thấy nương ta tay đau, hắn đau lòng muốn chết, sau đó lại đánh ta một trận.

Sau đó nương ta đau lòng ta, cha ta liền cảm thấy ta làm cho nương ta thương tâm, hắn đau lòng muốn chết, sau đó lại đánh ta thêm một trận nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Ta cũng không biết khi nào cha ta mới biết: Nương thực ra đánh ta không dùng tay, người dùng gậy!

07

Ta từng hỏi qua nương, vì sao người vẫn luôn ở cùng cha.

Nương mỉm cười, ta nhớ rất rõ nụ cười đó, bởi vì đó là nụ cười đẹp nhất mà ta từng thấy trong nhiều năm sống chung với người.

Đó là một đêm mùa thu, gió vi vu, sao sáng đầy trời. Ta đang ngồi trong sân với nương, khi đó ta không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung nụ cười đó của nương được, cái gì ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng đều không xứng với mẫu thân ta, ta chỉ cảm thấy thật giống như tất cả ngôi sao trên bầu trời đêm chiếu vào đôi mắt biết cười của nương.

Đôi mắt lấp lánh với ánh sáng, nương nói: "Với đức hạnh của mình, nếu ta đi, đệ ấy sẽ phát điên."

08

Cha ta là một cốc chủ.

Cha ta đôi khi rất điên.

Nhưng ở bên cạnh nương ta ấy à, cha ta vĩnh viễn là một kẻ ngốc.

"Cứu mạng, phu nhân chạy rồi!"

01

Từ sáng nay trên dưới Quỷ Cốc không ai dám nói chuyện, một đám quỷ ác độc mà giờ đây ngay cả đại khí cũng không dám thở ra.

Tất cả chúng quỷ đều nghĩ thà rằng bị cốc chủ phái ra ngoài một đánh mười cũng không muốn ở trong cốc sống trong lo lắng sợ hãi như này.

Ngươi hỏi tại sao?

Haiz, Cốc chủ phu nhân lưu lại một phong thư liền chạy rồi!

02

Ôn Khách Hành từ lúc nhìn chằm chằm phong thư kia đến giờ đã là hai canh giờ trôi qua rồi.

A Tương ở một bên cũng không dám hé răng.

Càng đừng nói đến Trương Thành Lĩnh, Tào Úy Ninh càng hận không thể đem mình thu vào dưới đất.

"Quên đi, các ngươi đều đi ra ngoài, đừng ở đây đứng thành đống một đám, nhìn thấy phiền!"

Lần này ba người mới ra khỏi phòng như được đại xá.

Ôn Khách Hành hai tay nắm chặt nhưng lại sợ đem lá thư Chu Tử Thư để lại cho hắn nặn ra nếp gấp, chỉ đành nhẹ nhàng nói.

Phong thư kia của Chu Tử Thư chữ viết rất mạnh mẽ hữu lực, hành vân lưu thủy, đặt ở trước kia Ôn Khách Hành xem Chu Tử Thư viết chữ đẹp như vậy, nhất định sẽ vừa ôm Chu Tử Thư vừa khen phu nhân nhà mình.

Nhưng Ôn Khách Hành hiện tại không có tâm tình thưởng thức.

Ai có thể lý giải hắn vừa tỉnh lại, A Nhứ vốn nên ở trong ngực đột nhiên lưu lại một phong thư nguồi liền không thấy, hắn lúc đó nên là tâm tình gì?

Trong nháy mắt khi hắn nhận được thư, sợ hãi cùng bi thương trong nháy mắt vây quanh hắn, cả người hắn rét run không dám mở bức thư viết "Ôn Khách Hành thân khải" kia ra.

Hắn sợ, sợ nội dung trong thư này viết là A Nhứ chán ghét hắn rồi, sợ hắn thật vất vả mới bắt được được ngôi sao duy nhất giờ ngôi sao lại đột nhiên không nhìn thấy nữa.

Ôn Khách Hành hắn có thể thừa nhận tất cả mọi người trên thế gian chửi rủa cùng thù hận hắn, lại độc nhất vô nhị không thể thừa nhận Chu Tử Thư rời hắn đi.

03

Nhưng tất cả đau lòng của Ôn Khách Hành sau khi hắn run rẩy mở thư ra đã tan thành mây khói.

Trong thư, Chu Tử Thư nói y muốn ra ngoài giải quyết một số vấn đề lúc trước, lại lấy lại một vài thứ, y sẽ mau chóng trở về.

Còn cố ý nhấn mạnh không thể phát điên khi dễ người khi ở thời điểm y đi vắng.

Nhìn tên của hắn được y viết từ "Ôn Khách Hành", "Khách Hành" và cuối cùng là "Lão Ôn" còn sót lại ở đầu bức thư, Ôn Khách Hành vui trong đau khổ nghĩ đến A Nhứ của hắn thật đúng là không được tự nhiên.

Tuy rằng A Nhứ của hắn không có muốn chân chính rời khỏi hắn, nhưng Ôn Khách Hành vẫn rất buồn bực.

Nói nhảm, ôn nhu thiện lương võ công cao cường thiên hạ, đệ nhất mỹ phu nhân của ngươi chạy, ngươi không buồn bực sao?

04

Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành buồn bực, kẻ xui xẻo là ai?

Sẽ là một đám quỷ ở Quỷ Cốc và Tào Úy Ninh.

Tào Úy thà khổ nhất, trước kia nhạc mẫu đại nhân ở đây mỗi ngày nhiều lắm cũng bị mắng một trận.

Hiện giờ nhạc mẫu đại nhân chạy rồi, a phi, ra ngoài làm việc, hắn bị ăn đánh ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, còn có ngày nào là thiên đường nữa không?

Đó gọi là luận võ à?

Không, đó phải là một vụ thảm sát đơn phương.

05

Thời gian trôi qua nhanh, thoáng đã cách ngày Chu Tử Thư rời đi được nửa tháng.

Vừa mới bắt đầu Ôn Khách Hành còn có thể bảo trì bình tĩnh, chỉ là lúc nóng nảy đến không chịu nổi, nổi giận đánh một trận Tào Úy Ninh, nhưng theo thời gian

Chu Tử Thư rời đitanwg lên, hắn càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, lo được lo mất trong lòng cũng đang phát triển điên cuồng.

Lúc hắn không thể khống chế cảm xúc của mình, đem lá thư Chu Tử Thư để lại cho hắn ra xem, hết lần này đến lần khác cáo phó tự nhủ rằng A Nhứ của hắn không cho phép hắn phát điên.

Vậy thì hắn không thể điên.

Cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng bị đẩy ra, không biết là ai không có mắt như vậy vào lúc này còn dám đến trêu chọc Ôn cốc chủ.

Ôn Khách Hành nhìn về phía cửa, ngoài cửa cùng với cửa mở là ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến hắn nhất thời không mở được mắt ra.

Con thú trong trái tim đột nhiên bị khóa trở lại

Ánh sáng của hắn đã trở về rồi.

06

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Tử Thư, ôm chặt lấy người phong trần mệt mỏi kia, lực đạo lớn đến mức dọa người, giống như muốn đem người dung nhập vào cốt huyết vậy.

"Huynh rốt cục đã trở về." Hắn ôm quá chặt, Chu Tử Thư nhẹ nhàng đẩy hắn ra một chút, Ôn Khách Hành không nghe, ôm lại càng chặt hơn, hắn vùi đầu vào cổ và vai Chu Tử Thư, cả người đều rầu rĩ.

"Đệ cũng không muốn biết mấy ngày nay ta làm gì sao?" Chu Tử Thư không còn cách nào khác chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng vuốt v sau lưng Ôn Khách Hành trấn an Quỷ Cốc cốc chủ trước mắt làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, tàn nhẫn thủ lạt này.

"Muốn." Vẫn là thanh âm rầu rĩ như trước nhưng cho dù trăm ngàn lần không tình nguyện, Ôn Khách Hành cũng buông Chu Tử Thư ra.

Sau đó nhìn hai kiện hỉ bào màu đỏ thẫm trước mắt nói không nên lời.

07

"Đây là y phục tinh xảo nhất, cho dù là nhiều tú nương cùng nhau khởi công cũng phải mất tối thiểu nửa tháng."

"Ừm." Ôn Khách Hành trong nháy mắt Chu Tử Thư lấy quần áo ra cũng đã choáng váng, chỉ ngơ ngác nhìn y phục.

"Ta đã từng nói qua ta cảm thấy ngươi mặc màu đỏ rất đẹp chưa?"

"Chưa." Ôn Khách Hành vẫn bị đơ người.

"Vậy ta bây giờ nói."

"Ừm." Hốc mắt Ôn Khách Hành ướt át, hắn cố gắng không để nước mắt của mình ướt đẫm hỉ bào.

"Lão Ôn à, đệ mặc màu đỏ đẹp như vậy." Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành cố gắng nghẹn nước mắt cười đến mặt mày cong lên: "Không thành thân với ta, có phải là đáng tiếc hay không."

"Đúng."

Thế giới của Ôn Khách hành dường như đột nhiên sáng lên, cái gì không kiềm chế cuồng ngạo, cái gì rét lạnh bi thương cái gì liều lĩnh điên cuồng trong nháy mắt đều hòa tan vào đôi mắt tràn đầy ôn nhu của Chu Tử Thư.

Giờ khắc này như thế, năm tháng sau này cũng đều như thế.

____

Tào Úy Ninh: Nhạc phụ đại nhân ngài thấy ngài đã ôm được mỹ nhân về rồi, vậy còn ta?

Ôn Khách Hành: Không được, không đồng ý, không muốn!

Hôn lễ ở Quỷ Cốc

01

Ta là Ôn Hạnh.

Nương ta một đoạn thời gian trước đột nhiên biến mất khiến mọi người từ trên xuống dưới trong cốc sợ tới mức tiền đình.

Tào tỷ phu mỗi ngày đều không biết vì sao mình bị đánh, còn ngốc nghếch cả ngày đuổi theo phía sau A Tương tỷ tỷ, A Tương tỷ tỷ mỗi ngày lo lắng cho cha ta nên mỗi ngày đều ở bên cạnh cha ta đi lại.

Thảm, vẫn là tỷ phu thảm.

Nhưng qua một đoạn thời gian nương ta rốt cuộc cũng trở về, không chỉ trở về mà còn mang đến cho cha ta một kinh hỉ lớn.

Hai kiện hỉ bào kia quả thực lóe mù mắt (chó) của mọi người.

Có tiền! Vẫn là nương ta có tiền!

Từ sau khi nương ta trở về, khóe miệng cha ta chưa từng buông xuống.

Nhìn thấy tỷ phu ta người đều có thể cười một tiếng.

Nhưng theo tin tức tình báo của Tương tỷ tỷ nói, thì nụ cười của cha ta khiến tỷ phu sợ tới mức khiến huynh ấy cả đêm không dám ngủ.

Vì vậy trời muốn mưa, nương muốn gả rồi, y phục này của nương ta đã làm rồi thì hôn lễ của hai người bọn họ vô luận như thế nào cũng phải đưa lên lịch trình

Mà tiến hành.

02

Nhưng cha ta lại lo lắng.

Không có cách nào không lo lắng được.

Ngươi xem, trong cốc này từ trên xuống dưới lớn nhỏ đều là quỷ, ta cùng Thành Lĩnh ca ca lại là trẻ nhỏ. Ngoại trừ các dì bên A Nãi Nãi bên kia, nơi nào có ai có thể tổ chức một hỉ đường hôn lễ?

Ngay lúc khẩn cấp này, Tào tỷ phu dứt khoát đứng ra.

Huynh ấy nói rằng huynh ấy đã thanh thân qua, huynh ấy biết làm.

Có thể là cha ta bị vui sướng làm cho choáng váng, cũng có thể là trong ánh mắt tỷ phu kiên định đả động nương ta, hai người bọn họ ấy thế lại đồng ý.

Nhưng hình như không thấy lo lắng trong mắt mọi người mà khi tỷ phu vui vẻ cầm tấm biển huynh ấy làm xong đến tìm cha nương ta.

Nhìn mấy chữ to lấp lánh: "Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành, Tứ Quý sơn trang trang chủ Chu Tử Thư thành thân nghi thức" kia. Trực tiếp rõ ràng, đơn giản thô bạo.

Hơn nữa có thể là vì vui mừng, cộng thêm tấm biển kia đỏ chói mắt.

Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn cha ta một cái, trên mặt lúc thì biến đỏ lúc thì biến xanh.

Thật là một bảng màu lớn.

03

Không còn cách nào, hiện tại đánh tỷ phu cũng bị Tương tỷ tỷ ngăn cản, cha ta thật sự không còn cách nào.

Cuối cùng vẫn là nương ta vỗ ván,từ Tứ Quý sơn trang điều người đến, giúp các dì của La nãi nãi cùng nhau chuẩn bị.

Khách mời cũng là một vấn đề lớn.

Không chỉ phái người suốt đêm đi Nam Cương mời Thất gia cùng Đại Vu bên kia.

Hơn nữa từ sau khi vị Diệp tiền bối, Diệp tổ tông trên Trường Minh Sơn xác định muốn tới, nương ta cũng khẩn cấp mang theo Thành Lĩnh ca ca đi mua gấp đôi nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc.

04

Một phen bận rộn tất bật như vậy, ngày hôn lễ đương nhiên cũng náo nhiệt vui mừng cực kỳ.

Thất gia cùng Đại Vu là hai ngày trước hôn lễ mới tới, họ mang đến đồ chơi mới lạ của Nam Cương tặng mọi người, có người rất trân quý, có người lại vui vẻ chơi.

Diệp tổ tông cũng đúng giờ, một ngày trước hôn lễ bước vào địa bàn Quỷ Cốc.

Đêm trước khi thành thân, La nãi nãi kéo tay cha ta, đôi mắt đẹp rưng rưng nói "A Hành chúng ta đảo mắt cũng đã hành thân rồi". Mà Diệp tổ tông cũng là ấn đầu nương ta nói "Ngươi làm sao lại tìm một thứ như vậy."

Vội vàng lải nhải đi lòng vòng rốt cục cũng đến ngày đó.

Nghe nói đây là ngày tốt mà cha ta dùng hết học thức cả đời mình tính ra.

Trời rất nắng, trong Quỷ Cốc cũng được trang trí rất đẹp.

Đó là một màu đỏ lộng lẫy.

Nương ta nói hai đại nam nhân không có lễ tiết gì to cả, chỉ là bái thiên địa, bái cao đường, hai người lại đối diện bái nhau là được.

Đáng tiếc mà, có vài người ngoài miệng nói đơn giản, lúc bái đường chính là đem tú nương tốt nhất trên hỉ bào kia suốt đêm thêu tốt hoa văn tinh xảo, bảo quản đồ đến nỗi không nếp gấp.

05

Lễ thành mọi người cũng vào tiệc.

Khi đó ta mới thấy được tinh thần ăn cơm của Diệp tổ tông.

Thì ra võ công đạt tới cảnh giới cao thâm như vậy, ăn cơm cũng không tầm thường.

Mặc dù nói rằng những người này tụ tập với nhau mà không uống rượu là không đầy đủ.

Thế nhưng lại chịu không nổi qua được tửu lượng của Diệp tổ tông, Thành Lĩnh ca ca thậm chí cũng không có chống đỡ qua một canh giờ. Cuối cùng, Thất gia bị Đại Vu yểm hộ mà trốn đi, chỉ là đáng thương cha ta một lòng nhớ thương động phòng hoa chúc lại bị Diệp tổ tông lôi kéo uống rượu cho không đi đâu được.

Thân thể nương ta vẫn là tâm bệnh của cha ta, cho nên đêm nay uống còn chưa tới một nửa đã bị cha ta cấm rượu, chỉ có thể nhìn họ uống.

Khi nhìn thấy ánh mắt trợ giúp của cha ta, ngương ta lại không có ý gì muốn cứu hắn, người cứ cười tủm tỉm nhìn cha ta bộ dạng uống rượu bất đắc dĩ.

Trên mặt uống nhiều rượu thành hồng nhuận, nhưng đôi mắt lại sáng như tràn đầy tinh quang rực rỡ.

06

Cuối cùng là động phòng, cha ta nhất định sẽ vào.

Bằng không không có khả năng có một làn sóng người bởi vì nghe góc tường mà mặt mũi bầm dập.

Nhưng cũng có một số người vì tửu lượng kém nên sớm say xỉn mà thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng không giới hạn ở Thành Lĩnh ca ca, tỷ phu Tào Úy Ninh...

07

Mùa xuân đi mùa đông đến, cuộc sống vẫn còn náo nhiệt.

Nương ăn cắp rượu luôn bị cha phát hiện.

Cha ta vẫn thỉnh thoảng không vào được cửa phòng ngủ.

Ta cùng Thành Lĩnh ca ca mỗi ngày đều bị nương ta trông coi luyện công.

Cha nương ta thỉnh thoảng cũng sẽ về Tứ Quý sơn trang ở một thời gian.

Còn nữa, mấy ngày trước Tương tỷ tỷ được cha ta chẩn ra hỉ mạch, Tào tỷ phu lại bị cha ta đuổi theo đánh tận hai con phố.

Theo Thành Lĩnh ca ca, nhân chứng không muốn tiết lộ, dáng người kia giống như Tào tỷ phu không phải con rể nhà mình mà là bắt cóc con gái mình

Kẻ trộm hái hoa đăng đồ tử!

Nhưng người trên dưới Quỷ Cốc lại đều rất chờ mong.

Tựa như đêm đó Diệp tổ tông rốt cục buông tha cho cha ta trước khi đi động phòng nói với cha ta, "Trước kia đủ loại chuyện khó khăn bụi bặm đều qua rồi, sạch hết rồi. Sau này, ngày tháng của các ngươi vẫn còn dài."

Ngày tháng vẫn còn dài.

_Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net