Chap 13: KHÔNG HỐI, KHÔNG OÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: KHÔNG HỐI, KHÔNG OÁN

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Trương Thành Lĩnh cùng hai hộ vệ vội vã thoát thân, nhưng chỉ chạy được một đoạn bọn họ đã bị một toán hắc y nhân vây kín. Những kẻ đó trên tay đều cầm một cái móc giống hệt nhau, nhìn kỹ có hình dạng như đuôi bọ cạp, ánh lên màu lam u ám, âm trầm quỷ dị. Nếu là ba năm trước Trương Thành Lĩnh sẽ không đoán ra thân phận của đám người này rồi, nhưng bây giờ thì cậu đã biết rất rõ.

"Độc Hạt? Các ngươi vì sao lại tiếp tục truy sát ta?"

Trương Thành Lĩnh rút kiếm đeo bên hông, thủ thế nhìn về phía đám sát thủ chất vấn.
Nhưng đám sát thủ cứ như một đám con rối vô hồn, chúng giương lưỡi móc hướng về phía Trương Thành Lĩnh với mục tiêu duy nhất là đoạt mạng cậu.

Khi Chu Tử Thư đuổi đến, hai hộ vệ của Trương Thành Lĩnh đều đã thụ thương còn cậu thì bị một tên sát thủ túm lấy cổ bóp chặt nâng lên cao. Chu Tử Thư phi thân tới, tay không không chút lưu tình vặn gãy cổ tên sát thủ. Kẻ đó hai mắt mở lớn, hai tay buông thõng ngã xuống. Trương Thành Lĩnh được cứu ngồi bệt xuống đất cố gắng hít thở.

"Chỉ mấy tên tép riu này đã khiến ngươi chật vật như thế. Mấy năm nay ngươi vẫn còn sống, Thẩm Thận xem như cũng có chút bản lĩnh."

"Người là ai, sao lại biết con và Thẩm thúc thúc?" Trương Thành Lĩnh nhìn mỹ nam tử vừa cứu mình. Dung mạo xuất chúng, thân thủ phi phàm, nhưng cậu thật sự chưa từng gặp qua người này.

Chu Tử Thư cũng không muốn nhận lại người quen, thân phận Chu Nhứ mang quá nhiều khúc mắc, ái hận hỷ bi.

"Người qua đường thích lo chuyện bao đồng thôi. Đứng lên, ta đưa ngươi về dịch quán."

"Nếu tiền bối không nói rõ thân phận thì thứ cho vãn bối không thể đi cùng người được." Trương Thành Lĩnh ánh mắt cảnh giác, tay nắm chặt lấy thanh chủy thủ. Cậu tự biết người trước mặt vừa vung tay liền có thể lấy mạng toàn bộ mười mấy độc hạt thì Thẩm thúc thúc cũng chưa chắc là đối thủ của y, cậu không thể để liên lụy đến Thẩm thúc và Tiểu Liên tỷ. Nếu y bức ép, cậu thà tự sát.

"Cảnh giác như thế là tốt."

Chu Tử Thư cười lớn hài lòng, móc ra một bình dược ném cho Trương Thành Lĩnh.

"Trên binh khí có độc, cầm lấy dược này cho bọn họ uống đi."

Nói xong thì y quay người rời đi.
__

Chu Tử Thư không có mục đích đi loanh quanh, sau đó ghé vào một quán rượu ven hồ ngồi thẫn thờ.

[Tới đứa trẻ nhút nhát trốn sau lưng y năm xưa giờ cũng đã học được cách kiên cường, còn y thì sao vẫn mãi dậm chân tại chỗ. Ngay cả can đảm nói rõ chuyện năm xưa cũng không có... Bao giờ thì mối quan hệ gắng gượng giả tạo mà y và Ôn Khách Hành gồng mình duy trì sẽ sụp đổ đây?]

Chu Tử Thư đưa tay che đi ánh mặt trời đang chiếu vào mắt mình, chua xót thì thào, "Chu Tử Thư, mày càng sống càng thụt lùi rồi."

"A Nhứ, A Nhứ, A Nhứ!!!" Ôn Khách Hành không biết từ đâu xông tới. Trước mặt bao nhiêu người, hắn ôm ghì lấy Chu Tử Thư từ phía sau, sợ hãi nghẹn ngào gọi A Nhứ.

"Lão Ôn, buông!" Chu Tử Thư nhìn mọi người hiếu kỳ chỉ trỏ ngại ngùng muốn vùng ra. "Buông ta ra, ngươi đang phát điên gì đó!"

Ôn Khách Hành tìm được người trong lòng, ngửi được mùi rượu hoa mai quen thuộc rốt cuộc cũng tìm lại được lý trí. Thả mĩ nhân trong ngực ra, hắn ngồi xuống cầm lấy bầu rượu của Chu Tử Thư tu liền một hơi lớn tới mức ho sặc sụa.

"Khụ khụ khụ..."

Chu Tử Thư đứng lên vỗ lưng giúp Ôn Khách Hành nhuận khí.

"Lão Ôn, rốt cuộc ngươi phát điên cái gì vậy?"

"Ta thay y phục xong, xuống nhã gian tìm huynh lại không thấy, ta ngồi ở đó đợi mãi lại không thấy huynh trở về. Ta sợ huynh lại bỏ lại ta mà biến mất." Ôn Khách Hành mặc kệ ở giữa phố chợ gục vào người Chu Tử Thư ôm lấy eo y. "A Nhứ, ta thật muốn giết chết ngươi rồi để vào băng quan, để ngươi không thể bỏ rơi ta nữa..."

"Thật không biết làm sao với đệ." Chu Tử Thư vỗ về cơ thể đang run rẩy trốn trong lòng mình. Đây rõ ràng là Quỷ chủ khiến vạn quỷ khiếp sợ, nhưng chỉ vì không tìm được y lại biến thành bộ dáng này. "Ta lỡ lời, thấy đệ giận dữ bỏ đi nên mới ra ngoài uống rượu một mình để đợi đệ bình tâm lại thôi."

"A Nhứ, huynh nãy giờ chỉ uống rượu?" Ôn Khách Hành trở nên trầm lặng khác thường, cái ôm bên eo giờ biến thành khống chế giam giữ.

"Chỉ lo chuyện bao đồng một chút thôi, dẹp cái giọng điệu bắt gian đó của đệ đi."

"Trên người phu nhân có dính mùi của càn nguyên khác, vi phu sao có thể không quản?" Ôn Khách Hành buông Chu Tử Thư ra, lấy thiết phiến phe phẩy.

"Càn nguyên?"

"Chắc vừa phân hóa nên huynh không nhận ra, một con sói con đấy."

"Ồ, đứa trẻ kia quả nhiên là ngọc quý. Thế mà đám người Trương Ngọc Sâm lại xem nó như đá cuội mà lãng phí." Chu Tử Thư lắc đầu tiếc nuối.

"Trương Ngọc Sâm? Cô nhi Trương gia?"

"Ừ, nó bị Độc Hạt truy sát, ta đang rảnh rỗi nên hoạt động gân cốt một chút."

"Xem ra tin tức lưu ly giáp lại hiện thế là thật rồi." Ôn Khách Hành dùng ngón tay chấm lấy rượu trong chén, viết lên bàn một chữ 'LOẠN'.

"Ta chỉ không hiểu vì sao lại nhằm vào đám cô nhi này. Năm đó chúng đã tự tay giao ra lưu ly giáp của mình để bảo mạng rồi, Tấn... bệ hạ không có lý do gì để đuổi cùng giết tận cả."

"Chu đại nhân, huynh tin tưởng vào nhân phẩm của tiểu Tấn vương quá rồi."

"Đệ không cần nói kháy. Người ta hiểu là người đang ngồi trên ngôi chí tôn, hắn là một kẻ xem trọng đại cuộc. Hiện giờ hắn mới đăng cơ, hắn sẽ không dại gì khuấy thêm vũng nước đục giang hồ này."

"Nhưng Độc Hạt bây giờ đang làm việc cho Tấn vương cũng là sự thật. Không có lệnh, bọn chúng sẽ không bò ra khỏi hang đi sinh sự đâu."

"Lão Ôn, ngươi có liên quan đến những chuyện này không?" Chu Tử Thư cũng không vòng vo, hỏi thẳng Ôn Khách Hành.

"Nếu ta nói có thì sao?"

"Vậy đừng liên lụy đến người vô tội là được."

"Chỉ có thế?"

"Chỉ vậy thôi."

"Huynh không muốn quản ta sao?"

"Ta có thể quản sao?"

"Ta cho phép huynh."

"Vậy thì càn quấy một trận long trời đi! Làm một màn truy điệu lâm ly, hả hê tế bái quá khứ rồi buông bỏ tất cả vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại."

"Huynh dung túng ta như vậy ta rất vui. Nhưng A Nhứ à, phải làm huynh thất vọng rồi, chuyện này không liên quan đến ta." Ôn Khách Hành đưa hai tay lên bày một bộ dáng 'Ta đây vô tội'. "Còn nữa, tiết lộ cho huynh một tin tức tuyệt mật. Tiểu Tấn vương bệnh rồi, còn bệnh không hề nhẹ." Hắn chậm rãi vừa nói vừa quan sát biến hóa trên gương mặt Chu Tử Thư, nhưng ngoài một chút bất ngờ không tin thì tuyệt nhiên không có chút đau lòng lo lắng nào khác.

"Vậy thì xem ra, là con bò cạp kia bắt đầu không yên phận rồi."

"Huynh không lo cho an nguy của Tấn vương sao?"

"Lo? Ta và ngài ấy đã sòng phẳng từ lâu, sống chết của ngài ấy chẳng liên quan gì đến ta cả."

"Người ta vẫn nói huynh là kẻ bạc tình tỉnh táo nhất thiên hạ, quả nhiên không sai."

"Ta là một thanh gươm máu, có tình cảm để làm gì?" Chu Tử Thư thản nhiên thừa nhận, rồi lại day dứt tiếp lời, "Nhưng... lại không thể chặt đứt hết tình căn. Một lần động tình, trầm luân một kiếp, Lão Ôn ngươi chính là tình kiếp của ta mà."

"Huynh giờ có hối hận, thì cũng muộn rồi."

"Ta một khi đã động lòng thì sẽ không hối, không oán. Duyên kiếp này ta nguyện dùng một đời bồi quân, mong quân cũng như ta sẽ không hối, không oán"

" một lời đã định" Ôn Khách Hành đưa ly rượu cho Chu Tử Thư rồi cùng y cạn ly định ước " không hối, không oán"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC