Chap 17: TRANH CHẤP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17: TRANH CHẤP

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Trúc viện nằm ở trung tâm Thanh Trúc Lĩnh, dưới đất có ôn tuyền ủ ấm nên nơi đây bốn mùa trúc đều xanh tươi. Diễm quỷ từng bóng gió nói với y, Ôn Khách Hành vốn ngụ ở Lan viện yên tĩnh ở sâu trong cốc. Nơi đó có tàng thư các, còn có kiếm trủng nơi từng là chiến trường của các cường giả ngàn năm trước, hắn thường thích ở nơi đó lĩnh hội kiếm ý và sát ý trong những vết kiếm lưu lại trên vách đá. Chỉ vì một câu nói y thân thể hư nhược cần ôn ấm khu hàn của Chân lão mà hắn không nói hai lời dời đến Trúc viện quanh năm ấm áp, thông khí thoáng đãng này. Chu Tử Thư từng rất nhiều lần hỏi chính mình, y xứng với mảnh chân tâm kia của Ôn Khách Hành ư? Một kẻ sát nghiệp đầy người như y, liệu có thể có được nửa đời sau yên ổn bình đạm qua ngày?

“Lão Ôn, uống rượu chứ?”

Chu Tử Thư lấy ra một vò lê hoa nhưỡng bản thân tự ủ rót ra chén lưu ly, một tay nâng chén một tay đỡ lấy ống tay áo đưa chén tới trước mặt Ôn Khách Hành đang mặt ủ mày chau đối diện.

“A Nhứ, chúng ta nói chuyện xưa đi.”

Lão yêu bà nói đúng, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, có thể chuyện ba năm trước còn có uẩn khuất. Hắn không tin tất cả những gì có giữa hai người đều là hư tình giả ý, hắn không tin người mới đêm trước còn nâng chén cùng hắn tính chuyện du lãng giang hồ, xoay người lại mang binh đến truy sát hắn.

“Chuyện đã qua hà tất cứ phải cắn chặt không buông.”
Chu Tử Thư dùng móng tay bấm vào da thịt để kiềm giữ không cho những uất ức lên men trong lòng tuôn trào khiến y nói ra điều không nên nói.

“Ta nói rồi, những gì ta nợ ngươi, ta sẽ đem cả mạng mình ra trả.”

“Mạng? Cái thân tàn khô kiệt này của huynh chống đỡ được mấy ngày?” Ôn Khách Hành phải khó khăn lắm mới dám đối diện với quá khứ, thế mà đương sự lại còn dùng một câu khuôn sáo ‘chuyện đã qua’ để đáp lại hắn?

“Chu Tử Thư, là ta hết lần này đến lần khác dung túng huynh, nên ngay cả cho ta một lời giải thích đối phó huynh cũng chẳng muốn bố thí cho ta.”

“Lão Ôn, ta có giải thích thế nào cũng không thể xóa đi những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể đệ, càng không thể mang người đã chết trở về. Vậy ta hà tất dùng mấy lời xảo biện vô dụng đó tới lừa đệ.”

Chu Tử Thư tiến tới muốn nắm lấy bàn tay đang siết chặt run rẩy của Ôn Khách Hành, nhưng không ngờ tới hắn vung tay túm lấy yết hầu của y, rồi bóp chặt nâng y lên cao.

“Ngươi không biện giải chính là nhận tội, là ngươi phản bội bản tôn, là ngươi mang binh tới đồ sát Thanh Trúc Lĩnh sát hại A Tương, biến dì La thành tù nhân suốt ba năm, phá hỏng kế hoạch bản tôn trù tính suốt mười năm!”

Nếu là bình thường Chu Tử Thư nhất định sẽ nhường nhịn, dỗ dành Ôn Khách Hành đang kích động, nhưng lần này y lại bạo phát phản đòn. Tay y luồn xuống phía dưới tay Ôn Khách Hành, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xuất một chiêu cầm nã thủ túm lấy yết hầu của hắn.

“Ta kháo, Ôn Khách Hành ngươi đừng nói như ngươi là kẻ vô tội bị hại! Ba năm trước chẳng phải ngươi từ đầu đã biết thân phận của ta, muốn lợi dụng ta đẩy nhanh kế hoạch trả thù của mình?”

Một người ra tay thì dễ kết thúc, hai người loạn đấu chính là tan tác. Ôn Khách Hành nhếch môi đôi mắt xếch khát máu khóa chết Chu Tử Thư, thiết phiến mở ra quét một đường ngang mặt khiến Chu Tử Thư phải buông tay đang siết cổ hắn ra. Kiếm lá liễu quấn quanh eo sáng loáng vung lên, mũi kiếm không chút lưu tình cắt một đường bên eo Ôn Khách Hành. Hai người được xem là tông sư đương thời, từng chiêu số đều như muốn lấy mạng đối phương. Cả trúc lâm bị kiếm khí, cùng thiết phiến cắt chém ngã rạp, lá bay đầy trời.

Khi chưởng ấn của Ôn Khách Hành sắp đánh lên vai Chu Tử Thư thì y bỗng ôm bụng rơi từ trên tàng trúc bản thân đang đứng rơi xuống. Ôn Khách Hành hoảng hốt thu chiêu bay tới tiếp được thân thể kia khi nó sắp chạm đất.
Khuôn mặt Chu Tử Thư tái nhợt, tay y ôm chặt lấy bụng mình, cả người như bị rút hết sinh lực cuộn trong lòng Ôn Khách Hành.

“A Nhứ, huynh... bị thương sao?” Ôn Khách Hành kinh hãi muốn gỡ hai tay đang ôm siết bụng của Chu Tử Thư ra xem xét. Bọn họ loạn đấu nhưng vẫn chưa mất trí, không thể có chuyện đả thương tới mệnh môn của đối phương được.

“Lão Ôn... Lão Ôn...”

Chu Tử Thư nỉ non gọi, y có cảm giác mình lại phạm một sai lầm không thể vãn hồi rồi, y sợ hãi muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ càn nguyên của mình. “Bụng của ta đau quá!”
___

Nhạc Phượng Nhi cảm thấy bát tự của tiểu tử Chu Tử Thư kia nhất định xung khắc với bà, từ ngày y tới đây bà không có ngày nào yên thân cả. Như lúc này đây, bà mới uống dược chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị Diễm quỷ đẩy vội đẩy vàng chạy tới Trúc lư.

“Hai đứa các ngươi có thể cho bà già ta yên ổn một ngày không?”

Nhạc Phượng Nhi vốn đang tính cằn nhằn thêm thì bị mùi máu tanh cùng tin hương bay loạn làm cho giật mình, cũng không cần ai đẩy bà mở cơ quan ở dưới bánh xe lao thẳng về phía giường.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lão yêu bà, ngươi mau xem huynh ấy đi!”

“Muốn ta xem nó thì ngươi buông người ra trước đã, cái bộ dạng hoảng loạn sợ hãi này của ngươi để thuộc hạ nhìn thấy còn ra thể thống gì?”

Gỡ được Ôn Khách Hành đang ôm cứng Chu Tử Thư ra, Nhạc Phượng Nhi liền không lãng phí thời gian bà đưa tay ấn nhẹ thăm dò mạch trầm của Chu Tử Thư, sau đó ấn sâu thăm dò khí phủ. Sắc mặt bà cũng theo mạch dội ở đầu ngón tay mà trở nên tái lại, bà có chút không tin kéo cánh tay còn lại của y bắt mạch lại lần nữa.

CHÁT!!

“Cầm thú, nó là khôn trạch của ngươi đó, sao ngươi lại ra tay đả thương nó!”

“Ta không cố ý.” Ôn Khách Hành bị đánh cũng không phản kháng, đôi mắt hắn luôn dán chặt lên người đang nằm mê man trên giường. “Trước kia bọn ta tranh chấp đều dùng quyền cước giải quyết, y... y đâu yếu ớt như thế.”

“Ngươi cũng biết nói là trước kia, giờ y là khôn trạch, trên người lại mang đinh phong bế hết kinh mạch, ngươi đánh với y có khác gì ỷ mạnh hiếp yếu?” Nhạc Phượng Nhi vừa mắng vừa viết đơn thuốc đưa cho Diễm quỷ đang đứng chờ ở ngoài. “Đưa đến chỗ Chân lão kêu ông theo đó mà bốc thuốc, rồi đưa ông ấy đến đây giúp ta một tay.”

“Lão yêu bà, y rốt cuộc bị làm sao?” Sự căng thẳng, lo lắng của Nhạc Phượng Nhi khiến Ôn Khách Hành càng hoảng loạn túm lấy tay bà.

“Cút, ngươi còn vướng tay vướng chân ta thì cả phu nhân lẫn hài tử đều không còn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC