CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

💟 Nay post sớm nè :))

---------------------

Kim Tại Hưởng sững người, toàn bộ sự chú ý của hắn lúc này đặt hết lên đôi môi của Trịnh Hạo Thạc.

Đây là lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ, bọn họ ở gần nhau đến thế. Tại Hưởng có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm nóng của Hạo Thạc phả lên da mặt mình, khiến từng sợi lông tơ của hắn dựng đứng. Tại Hưởng không tự chủ liếc mắt nhìn đôi môi hồng căng mọng, đêm qua hắn đã tưởng là màu son bóng, sáng nay mới biết hoá ra là màu môi thật của Hạo Thạc. Đôi môi căng mềm như vậy, nếu như có thể hôn thử, ắt hẳn xúc cảm sẽ tuyệt vời lắm nhỉ?!

Đêm qua ở buổi tiệc đông người quá nên Tại Hưởng không dám manh động. Chỗ này vừa hay vắng vẻ không người qua lại, hay là thử một chút đi, cùng lắm là bị ăn tát thôi mà :))

Nói là làm, Tại Hưởng bèn nhắm mắt chu mỏ, từ từ tiến sát về phía Hạo Thạc. Cậu nhỏ thấy gương mặt tên kia càng lúc càng bị phóng đại liền trở nên hốt hoảng, luống cuống vớ lấy khúc củi tính đập cho gã háo sắc một trận. Đúng lúc thanh hung khí sắp tiếp xúc toàn diện với cái đầu đất kia, giọng nói có vẻ khá gay gắt của một người đàn ông vang lên kịp thời cứu nguy cho Kim Tại Hưởng:

“Cậu nói vậy là sao hả?! Đến giờ phút này lại nói là muốn rút lui, cậu có biết sẽ gây hậu quả như thế nào không?!”

Tại Hưởng và Hạo Thạc đang nằm đè lên nhau trong bụi hoa cúc sát bờ rào, mà tiếng cãi cọ kia vừa hay vang lên từ phía bên kia bức tường. Cả hai vội ngừng mọi hoạt động, giữ nguyên hiện trường và nín thở lắng nghe.

“Tôi cũng không muốn đâu.” một giọng nam khác yếu ớt phân trần “Nhưng chuyện này lớn quá… Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ mọi việc bại lộ thì biết tính sao đây hả Nhiếp Thế Quang?!”

“Dương Vĩnh Tài, cậu bình tĩnh lại đi. Đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta tổ chức đánh bạc và cá độ ăn tiền trong trường. Những lần trước chẳng phải đều tiến hành trót lọt hết đó sao, cậu còn lo lắng gì nữa.”

“Nhưng những lần đó chúng ta chỉ tiến hành quy mô nhỏ, còn lần này là hợp tác với đường dây xã hội đen bên ngoài… Nếu bị nhà trường phát hiện, đuổi học là chuyện nhỏ, không chừng còn phải đi tù đó.”

“Vậy thì không để bị phát hiện là được rồi. Cậu yên tâm đi, trước khi bắt tay vào một chuyện gì, tôi cũng đã tính toán chu toàn hết rồi. Bộ cậu tưởng những lần trước chúng ta thành công là nhờ may mắn hết à?!”

“Cậu… ý cậu là…”

“Tôi không ngại nói cho cậu biết, chúng ta có thể yên ổn sống đến ngày hôm nay, là nhờ có người trong trường chống lưng cho hết đó.”

“Cả… cả thầy giáo của Học viện cũng tham gia vào vụ này sao, là thầy nào vậy?!”

“Đừng quan tâm, cậu chỉ cần biết người này rất có sức ảnh hưởng trong trường, được thầy ấy bảo kê, chúng ta không cần phải lo bất cứ điều gì cả… Hiểu chưa?! Hiểu rồi thì mau đi làm việc của mình đi…”

Tại Hưởng và Hạo Thạc chờ cho hai người kia đi xa rồi mới dám lồm cồm bò dậy. Bọn họ nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự hoang mang trong mắt đối phương. Một nhóm học viên điều hành đường dây cá độ ngay trong Học viện, lại còn dưới sự bảo kê của thầy giáo?! Điều này thật quá sức tưởng tượng.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?!”

“Nhanh chóng báo cho nhà trường thôi chứ còn làm sao nữa.”

Hạo Thạc gật đầu, vội vã cùng Tại Hưởng chạy đến phòng trực giáo viên. Ở đó, bọn họ gặp ngay thầy Thẩm Quân Sơn, đang ngồi sau bàn giấy nghiêm túc nghiên cứu một cuốn bách khoa toàn thư về vũ khí dày cui.

“Thưa thầy, chúng em có việc cần báo cáo.”

Thẩm Quân Sơn nghe hai đứa học trò trình bày, gương mặt càng lúc càng đen như đít nồi.

“Hai em có chắc rằng đã chính tai nghe hai học viên Nhiếp Thế Quang và Dương Vĩnh Tài nói với nhau như thế không?!”

“Tụi em chắc mà.” Tại Hưởng hùng hồn đáp “Nếu thầy không tin, có thể gọi hai người ấy đến để đối chất.”

“Không cần. Chuyện nếu đúng như các em nói thì thật sự rất nghiêm trọng, liên lụy rất lớn. Tốt hơn hết chúng ta nên điều tra nội bộ để làm rõ mọi việc trước đã.”

Hạo Thạc hấp tấp nói:

“Thầy ơi, vậy còn tụi em?!”

“Tạm thời các em cứ về. Thầy sẽ thụ lý chuyện này.”

“Dạ nhưng…”

“Còn nữa, vì chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của nhà trường, nên tạm thời các em không được tiết lộ với bất kỳ ai khác, kể cả những đứa bạn của các em. Có hiểu chưa?!”

“Dạ hiểu ạ.”

Tại Hưởng và Hạo Thạc thất thiểu bước ra khỏi phòng giáo viên. Còn tưởng sẽ được tuyên dương vì có công tố giác tội phạm, nào ngờ lại chẳng nhận được gì ngoài một cái phẩy tay đuổi khéo.

“Lão Thẩm này thật ki bo, không có lấy một lời cảm ơn, còn bắt tụi mình phải giữ bí mật cho lão.”

“Thầy làm vậy là có lí do của thầy mà, chúng ta tốt nhất là nên chờ đợi đi.”

Hạo Thạc cố gắng an ủi bạn. Cả hai mải mê đấu láo, không chú ý tông vào một người đang đi tới.

“Nhìn đường đi chứ, hai cái đứa này.”

“Thầy Tô Nghị?!”

Ông thầy họ Tô này cũng đủ xui xẻo ha, mỗi lần đụng mặt hai đứa học trò phòng 201 là thầy đều thụ thương, lần trước thì bị chọi lỗ đầu, lần này thì bị tông cho choáng váng mặt mày. Riết rồi thầy bị sang chấn tâm lý, vừa thấy bóng Tại Hưởng hay Hạo Thạc là liền lập tức rẽ sang đường khác.

Hạo Thạc vội chạy đến đỡ thầy, lo lắng hỏi:

“Thầy không sao chứ ạ?! Tụi em xin lỗi, tụi em không cố ý…”

“Không cố ý mà còn như vậy, cố ý thật chắc tui nhập viện luôn quá.”

Thầy Tô bưng mặt than thở. Tại Hưởng liền cười hề hề, đáp:

“Thì lần trước thầy cũng đã nhập viện rồi còn gì.”

“Câm miệng.” Hạo Thạc nạt tên kia một cái, rồi quay sang cười nịnh nọt “Thầy thông cảm bỏ qua cho, tụi em hứa tuyệt đối không có lần sau đâu.” nói xong kéo Kim Tại Hưởng chạy biến, chỉ để lại một làn khói mỏng.

---❄❄❄---

Trịnh Chi Du bước xuống xe lửa, ngơ ngác nhìn quanh. Cô nhanh chóng nhìn thấy đứa em trai đã lâu không gặp liền mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy cu cậu trước cái nhìn tò mò của người đi đường.

“Tiểu Thạc Thạc, trời đất ơi chị nhớ em muốn chết.”

“Chị.” Hạo Thạc giận đỏ mặt “Đã bảo nơi công cộng đừng có làm như vậy mà.”

“Xí, biết rồi.” Chi Du bĩu môi “Làm như thèm lắm ý.”

Hạo Thạc cười cười vẻ lấy lòng, ân cần hỏi:

“Đi đường mệt lắm không chị?!”

“Không, đi xíu là quen hà. Cha mẹ gửi ít quà quê cho em nè.”

Hạo Thạc đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Chi Du, cằn nhằn:

“Ở đây em có đầy đủ hết, chị mang vác đùm đề chi cho cực vậy?!”

“Đùm đề gì đâu, có bao nhiêu đây chứ mấy.” Chi Du chỉ vào mớ đồ đạc, bảo “Của em cả đấy, chút quà quê mang vào trường mà chia cho bạn bè.”

Hạo Thạc ngạc nhiên bảo.

“Của em hết rồi hành lí chị đâu?!”

“Đây.” Chi Du giơ giỏ xách trên tay lên “Chị ghé chơi chút rồi về, đâu có ở lại đâu mà mang chi nhiều.”

“Sao về gấp vậy chị?! Lâu lâu mới đến thăm em, sao không ở thêm vài bữa.” Hạo Thạc ôm cánh tay chị mình mè nheo.

“Cũng muốn lắm mà thôi để dịp khác đi. Ở nhà có việc, cha dặn chị đi sớm về sớm, không ở lâu được.”

“Đành vậy.” Hạo Thạc tiếc nuối bảo “Vậy để em tranh thủ dẫn chị đi một vòng tham quan danh lam thắng cảnh của Thuận Thiên nhé.”

“Nhất trí. Cu còn phải dẫn chị đi ăn hết món ngon ở đây luôn.”

“Ham ăn quá, coi chứ béo lên lại không ai thèm rước đó nha.”

“Dễ gì, chị của em béo hay gầy đều là đại mỹ nhân nhé!!”

“Thấy ghê… Ủa mà ở nhà có việc gì vậy chị?!”

“Bác cả gả con gái đó, cả nhà mình cũng phải qua tiếp khách phụ chứ.”

“Tiểu Xuyến lấy chồng rồi sao?! Con bé đó ngày nào còn tồng ngồng tắm mưa với em kia mà…”

“Con gái người ta mười tám tuổi rồi đó ông tướng, ăn với chả nói…”

Lúc bấy giờ, ở một nhà hàng cách đó không xa.

“Chị dâu, Linh nhi. Hai người cứ dùng bữa tự nhiên nhé.”

Điền Chính Quốc ngồi đối diện Phác Tố Anh, bên cạnh là bé con Linh nhi năm tuổi vô cùng xinh xắn đáng yêu, đang cầm muỗng vọc vọc dĩa thức ăn trước mặt. Phác Tố Anh liền lên tiếng quở trách:

“Con không được làm vậy, không có phép tắc gì cả.”

“Không sao đâu chị dâu, con nít mà.” Chính Quốc dịu dàng cúi xuống hỏi Linh nhi “Con không thích món này sao?!”

“Chú ba, con muốn ăn kem.” cô bé Linh nhi ngọng nghịu đáp, Chính Quốc bật cười, kiên nhẫn bảo:

“Kem là món tráng miệng ăn sau cùng, giờ chúng ta dùng món chính trước. Hay để chú ba giúp Linh nhi cắt miếng thịt này ra cho dễ ăn nhé.”

“Dạ vâng, chú ba là tốt nhất.”

Linh nhi nhoẻn miệng cười, sau khi được Chính Quốc giúp cắt thịt thành những miếng nhỏ vừa miệng liền ngoan ngoãn ngồi ăn nghiêm chỉnh. Phác Tố Anh khẽ cười bảo:

“Con bé bướng bỉnh này, cũng chỉ có em mới trị được nó.”

“Chị đừng nói thế. Linh nhi không bướng bỉnh đâu, con bé cư xử như vậy, cũng chỉ vì muốn nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người hơn thôi.”

Phác Tố Anh thở dài:

“Lỗi cũng tại chị, Chính Quang mất sớm, chị lại không thể cho con bé những cảm giác gia đình trọn vẹn…”

“Chị thì có lỗi gì chứ, chị đã hy sinh rất nhiều cho Linh nhi và cho cả Điền gia rồi. Sau này đừng nói mấy chuyện như thế nữa…”

“Uhm thì không nói nữa.” Tố Anh mỉm cười “Lâu lắm rồi mới có dịp ngồi ăn với em như thế này. Dự định là sáng nay chị và Linh nhi sẽ về ngay, nhưng bà nội cứ giữ ở lại mãi không cho đi…”

Chính Quốc chu đáo rót thêm nước vào ly cho Tố Anh, bảo:

“Chả mấy khi có dịp về nhà, chị cứ ở chơi lâu lâu, gấp quay lại Điền gia làm gì?!… Mà em nói thật, anh hai đã mất rồi, chị cũng không cần phải có trách nhiệm với cái nơi địa ngục đó nữa đâu…”

“Chính Quốc, em đừng nói vậy.” Phác Tố Anh ngắt lời cậu “Chị đã nguyện với lòng, kể từ khi lấy Chính Quang, thì chị sống là người họ Điền, chết làm ma họ Điền. Trừ phi mọi người đuổi chị đi, còn không có chết chị cũng không bao giờ rời khỏi.”

Phác Tố Anh cúi mặt, cố ngăn cơn xúc cảm.

“Giờ chị chỉ mong, có thể nuôi dạy Linh nhi nên người…”

“Chị yên tâm.” Chính Quốc nói chắc nịch “Chỉ cần có em ở đây, em sẽ không để bất kỳ ai trong Điền gia ức hiếp hai mẹ con chị đâu…”

Sau bữa ăn, Chính Quốc đón xe cho hai mẹ con Linh nhi quay về Phác gia, còn bản thân cậu thì lững thững cuốc bộ xuống cuối phố để bắt xe về lại trường. Được nửa đường thò tay vô túi, Chính Quốc mới nhận ra bản thân đã bỏ quên ví tiền ở chỗ nhà hàng, cậu bèn quay trở lại tìm. Lúc đi ngang sảnh lớn, cậu chợt thấy bên kia căn phòng đông đúc một cô gái mặc đồng phục học sinh trông quen quen, hình như là một trong đám bạn gái chơi chung với Phác Thiên Anh mà Chính Quốc từng có dịp nói chuyện. Cô bé đang nói lời tạm biệt với một cô gái khác mặc váy hoa, mái tóc dài mượt mà chấm qua bờ eo thon. Lúc cô nàng váy hoa xoay mặt lại, Chính Quốc vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Là Trịnh Hạo Thạc.

--------------

Hết chương 14.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net