CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để có thể hình dung được việc một yang hồ thứ thiệt như Mẫn Doãn Kỳ lại đến cô nhi viện làm từ thiện nó hoang đường đến cỡ nào, cứ nhìn gương mặt kinh hoàng tột độ của Hạo Thạc và Nam Tuấn lúc này thì biết.

Thật vậy, Mẫn Doãn Kỳ trước mặt họ đã trút bỏ hoàn toàn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn cùng nụ cười nửa miệng khinh khỉnh thường trực trên môi, khoác thêm một chiếc quần yếm nâu cùng với mũ nồi, liền ngay lập tức trở thành một anh bạn hàng xóm văn nghệ bé xinh hiền hoà dễ mến. Gã ngồi giữa đám nhóc tì, đang dịu dàng cầm tay một bé gái nhỏ nhắn để đi những đường cọ đầy sắc màu trên tấm canvas trắng. Một bé trai bên cạnh vì quá hào hứng nên đã chụp tay vào một lọ màu, rồi vô tình quẹt một vệt ngang mũi. Mẫn Doãn Kỳ bật cười giòn tan, cầm một chiếc khăn mùi xoa ân cần lau cho bé.

Má. Ơi. Không. Thể. Tin. Vào. Mắt. Mình. Luôn. Á - Nội tâm của Hạo Thạc và Nam Tuấn lúc này.

Bất chợt Mẫn Doãn Kỳ ngước lên, và nhìn thấy hai người bọn họ. Gương mặt gã sáng rỡ, lập tức vui vẻ vẫy tay chào:

"Hạo Thạc, Nam Tuấn. Trùng hợp vậy, gặp hai người ở đây?!!"

Hạo Thạc và Nam Tuấn không biết phản ứng thế nào trong trường hợp này. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chỉ đọc được trong mắt đối phương sự hoang mang.

Mẫn Doãn Kỳ vội chạy đến chỗ bọn họ:

"Sao vậy, các cậu không nhớ tôi sao?! Suga nè."

Hay thật, lại thêm cái tên Suga. Vậy rốt cuộc thì anh là Su Kỳ hay Doãn Ga... à nhầm, Suga hay Doãn Kỳ đây?!

"Anh ơi, em hỏi cái này hơi đường đột, mong anh đừng trách." Hạo Thạc ngập ngừng "Anh từng nói anh họ Mẫn, vậy có liên quan gì đến Mẫn gia Mẫn Doãn Kỳ không ạ?!"

Gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Suga hơi tái nhợt khi nghe nhắc đến ba chữ "Mẫn Doãn Kỳ". Anh thở dài, bất đắc dĩ bảo:

"Vậy là mấy cậu cũng biết Mẫn gia, hả?!"

Hạo Thạc và Nam Tuấn không biết đáp sau, chỉ có thể gật đầu.

"Chuyện dài dòng lắm, tìm quán nào đi, chúng mình ngồi xuống rồi tôi sẽ từ từ kể cho các cậu nghe."

---❄❄❄---

Suga dẫn bọn họ đến một tiệm ăn nhỏ xinh xắn gần Cô nhi viện. Chủ quán là một bà lão gần 70 tuổi có nụ cười dễ mến. Hình như Suga là khách quen nơi này, vừa thấy anh đến, bà chủ liền lập tức vào bếp chuẩn bị một vài món ăn thơm ngon nóng sốt dọn ra. Suga thấy hai vị khách của mình mãi vẫn không động đũa, liền biết hai cậu ấy đang rất sốt ruột, đành ngay lập tức bắt đầu câu chuyện của mình.

"Đúng vậy, tôi có liên quan đến người tên Mẫn Doãn Kỳ. Chính xác hơn thì anh ấy là anh trai của tôi, chúng tôi là anh em song sinh."

"Anh em song sinh?!" cả Nam Tuấn lẫn Hạo Thạc đều phải há hốc mồm trước thông tin này.

"Đúng vậy, thế cho nên bề ngoài chúng tôi rất giống nhau, thường xuyên bị người khác nhầm lẫn. Thật ra anh em chúng tôi không có nhiều thời gian gần gũi với nhau cho lắm. Vào năm chúng tôi sáu tuổi, do bất đồng trong hôn nhân nên mẹ đã dẫn tôi bỏ ra sống ở nước ngoài, để một mình anh Doãn Kỳ ở lại với cha. Chúng tôi mất liên lạc từ đấy. Mãi cho đến cách đây vài tháng, mẹ tôi bệnh nặng qua đời, họ hàng không còn ai. Đúng lúc đó Mẫn gia cho người đến tìm tôi, báo tin rằng cha tôi cũng đã mất, Doãn Kỳ lên nắm quyền. Anh ấy muốn tìm tôi về để hai anh em có thể sum họp, sống cùng với nhau. Và thế là tôi quyết định quay về nước."

Hạo Thạc và Nam Tuấn không tin nổi vào tai mình. Câu chuyện của anh Suga thật ly kỳ, giống như tình tiết của một cuốn tiểu thuyết hay một vở kịch hơn là ngoài đời thật. Nhưng trông vẻ mặt thành khẩn của anh ấy không giống như đang nói dối, hơn nữa ai mà có thể giàu óc tưởng tượng để bịa ra được một câu chuyện khó tin như vậy.

Nam Tuân quan tâm hỏi:

"Thời gian qua anh sống ở Mẫn gia thế nào, đã quen chưa?!"

"Cũng tốt lắm. Người nhà họ Mẫn khá lạnh lùng, nhưng họ đối xử với tôi lễ phép và chu đáo lắm. Anh Doãn Kỳ thì mãi bận rộn công việc kinh doanh, trừ thời gian đầu về có cùng tôi ăn tối mấy lần; còn lại thì hầu như không thấy mặt. Nhưng anh ấy thương tôi lắm, sắp xếp mọi việc cho tôi ổn thỏa, còn giúp tôi đăng ký vào học ở Đại học Tân An nữa..."

"Em xin lỗi..." Hạo Thạc ngắt lời anh "Nhưng theo những gì tụi em nghe thấy thì tiếng tăm của Mẫn Doãn Kỳ không được tốt lắm đâu."

Suga nghe vậy liền bối rối cúi đầu, giọng lí nhí:

"Tôi cũng có nghe mấy người nói không tốt về anh ấy... Nhưng có lẽ do thương trường khốc liệt, đôi khi anh ấy phải nhẫn tâm một chút thôi. Chứ đối với tôi, anh ấy là một người anh vô cùng dịu dàng và tuyệt vời."

Hạo Thạc và Nam Tuấn bối rối nhìn nhau, bọn họ cũng không thể trước mặt Suga thuyết phục rằng Mẫn Doãn Kỳ anh trai của anh là một kẻ xấu xa như thế nào. Dù sau tất cả những điều đó bọn họ cũng chỉ mới nghe kể qua lời của Chí Mẫn chứ chưa tận mắt chứng kiến. Biết đâu thật sự như Suga nói, họ Mẫn kia không đến nỗi tệ như họ vẫn nghĩ thì sao?!

Chia tay Suga, Nam Tuấn và Hạo Thạc vội vàng quay trở lại Học viện Thánh Anh để kể cho tụi còn lại nghe toàn bộ câu chuyện của nhà họ Mẫn. Cũng giống như hai người bọn họ, đám còn lại không thể nào tin rằng ác quỷ Mẫn Doãn Kỳ lại có một đứa em trai song sinh thánh thiện như thiên thần.

"Chắc chắn hai cậu bị Mẫn Doãn Kỳ lừa rồi. Suga là do chính gã cải trang đó."

Chí Mẫn nhanh chóng đưa ra kết luận. Đối với họ Mẫn, cậu chàng này luôn có một thái độ căm ghét và bài xích rất tự nhiên.

"Không thể nào." Nam Tuấn vội lắc đầu "Suga không thể nào là Mẫn Doãn Kỳ được, tính cách hai bên khác nhau rất xa."

"Gã đang đóng kịch thôi, mình còn lạ gì cái tên gian xảo ấy."

"Cho dù là diễn viên giỏi nhất thế giới cũng không thể giả vờ được như vậy đâu." Hạo Thạc khẳng định "Với lại mình đã nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, nó đầy ắp sự chân thành và không hề có một chút giả dối."

"Có khi nào là do hai cậu đã có cảm tình trước với gã ta nên đưa ra phán đoán không chính xác không?!"

Chí Mẫn mỉa mai. Hạo Thạc cũng không vừa vặn lại:

"Mình thấy cậu có thành kiến với anh ấy thì đúng hơn..."

"Thôi được rồi các cậu, đừng cãi nhau vì những người không liên quan như vậy nữa."

Chính Quốc đứng giữa lên tiếng chặn đứng cuộc tranh cãi giữa hai phe. Chí Mẫn có vẻ ấm ức, nhưng vì Chính Quốc đã lên tiếng nên cậu ta cũng không nói gì thêm, vùng vằng bỏ đi. Chính Quốc liếc nhìn hai bên, cuối cùng quyết định đuổi theo Chí Mẫn. Nam Tuấn và Hạo Thạc nhìn nhau ủ rũ, họ cũng không muốn gây lộn với Chí Mẫn như vậy. Tại Hưởng thì từ đầu đến cuối không tham gia vào cuộc tranh luận, hắn chỉ ngồi phía sau không ngừng vọc mái tóc non mềm của Hạo Thạc. Lòng cậu đang rối như tơ vò, không kiềm được quay sang hắn cằn nhằn:

"Cậu đừng làm như vậy nữa được không, phiền chết đi được."

"Ơ hay, tôi đang xoa bóp giúp cậu thư giãn chút thôi mà..."

"Ai mượn?! Lần sau mà còn dám làm như vậy, nhất là giữa giờ học, tôi tuyệt giao với cậu thật đấy."

Hạo Thạc bực tức bỏ về phòng. Tại Hưởng cũng ở lại cũng ủy khuất không kém, hắn bĩu môi lầm bầm:

"Tôi làm vậy cũng chỉ vì thích cậu thôi mà, đồ ngốc này..."

"Lần sau cậu đừng làm vậy nữa, Hạo Thạc giận thật đấy."

Nam Tuấn ngồi lại với Tại Hưởng. Hai người bọn họ đang ngồi duỗi người dưới một bóng cây bên rìa sân tập, dõi mắt nhìn buổi chiều tà đang buông mình xuống những tháp canh xa xa.

"Giận gì chứ, tôi cũng đâu có ý gì xấu đâu..."

"Biết là cậu chỉ muốn chọc ghẹo cho vui thôi, nhưng Hạo Thạc không nghĩ thế đâu." Nam Tuấn khẽ cười "Tại Hưởng này, có thể cậu thấy việc vào được Học viện Thánh Anh là vớ vẩn và không quan trọng. Nhưng với hầu hết chúng mình, nó lại mang một ý nghĩa rất quan trọng, thậm chí với vài người, đó còn là cơ hội quý báu để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cậu nhớ lại mà xem, mơ ước cả đời của Hạo Thạc chính là được trở thành một quân nhân, cậu thật sự rất yêu thích và đặt nhiều sự nỗ lực vào việc học. Nếu cậu thực sự coi cậu ấy là bạn, chẳng phải cậu nên tôn trọng và hết lòng ủng hộ, tạo điều kiện để Hạo Thạc có thể làm điều cậu ấy thích hay sao?!"

Lời của Nam Tuấn như tia sét đánh ngang tai làm thức tỉnh đầu óc ngu muội của Tại Hưởng. Hắn vỗ vai bạn mình, giọng hồ hởi:

"Đồ cù lần này, không ngờ cậu cũng có lúc nói ra mấy câu chí lý quá chớ."

Nam Tuấn bĩu môi:

"Hứ, mình lúc nào mà không vậy, chỉ có các cậu là vẫn nghĩ mình ngốc đó thôi."

"Vâng, bạn là nhất, nhất bạn rồi. Cảm ơn cậu đã khai sáng cho tôi, tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu... Giờ để anh đây dẫn cậu đi ăn một chầu xem như là cảm ơn nhé?!"

"Thật không?! Đi ăn gì vậy?!"

"Ăn gì cũng được, tùy cậu chọn."

"Đi ăn mỳ cay đi, mà phải thật cay mới được nhé."

"Tuyệt thật, cậu đúng là biết cách hành hạ tôi đấy..."

---❄❄❄---

Hạo Thạc vẫn còn đang hối hận vì thái độ của mình đối với Chí Mẫn, lẽ ra cậu nên mềm mỏng và cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói mới phải.

"Đó là tật xấu của em. Mỗi khi em đã tin tưởng một điều gì rồi thì nhất định sẽ bảo vệ nó đến cùng, đôi khi còn mất kiểm soát nói ra những lời không hay..."

"Chi Du à, em kể với chị là để mong nhận được lời khuyên, chứ không phải để nghe chị mắng đâu."

Hạo Thạc ủ rũ nói vào điện thoại. Bên kia đầu dây, giọng cười khúc khích của Trịnh Chi Du vang lên "thấy ghét":

"Ôi mẹ ơi, em trai bé bỏng đáng yêu của tui đang làm nũng kìa..."

"Chị à!!" Hạo Thạc xấu hổ.

"Được rồi, không chọc em nữa. Giờ em muốn làm lành với cậu bạn kia đúng không, vậy thì trực tiếp lại bắt chuyện xin lỗi là xong chứ gì."

"Nhưng em ngại lắm. Với có vẻ như cậu ấy đang không muốn nói chuyện với em."

"Vậy à." Chi Du xoa cằm "Hay là nghỉ cuối tuần cả nhóm hẹn nhau đi chơi đâu đó đi. Đầu óc thoải mái thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn, dễ nói chuyện với nhau hơn."

"Vậy cũng được, lát nữa ăn cơm em sẽ hẹn với mọi người... Chị dạo này thế nào rồi? Cha mẹ ở nhà khỏe không?!"

"Cha mẹ vẫn khỏe nha. Họ nhớ em lắm đấy, có dịp tranh thủ về thăm nhà. À mà sắp tới chị sẽ đến Tân An đấy."

"Chị đến có việc gì à? Khi nào thì đi, ở lại có lâu không?!"

"Chị vừa ghi danh một khóa học ngắn hạn ở Học viện nữ sinh Tân An trong một tháng. Độ khoảng một hai tuần nữa, chị sẽ đến đó để nhập học. Em nhớ đón chị nhá."

"Vâng ạ, em sẽ chờ ạ..."

Nói chuyện điện thoại với chị Chi Du xong, Hạo Thạc lững thững đi xuống căn tin. Nhóm bạn của cậu đã chờ sẵn ở đó, có cả Chí Mẫn. Vừa thấy Hạo Thạc, cậu ta liền quay mặt đi, có vẻ mất tự nhiên.

"Các cậu đang nói gì vậy?!"

Hạo Thạc vừa ngồi xuống, Tại Hưởng và Chính Quốc ngồi hai bên trái phải lập tức gấp một miếng trứng chiên trong phần của họ đặt vào bát của cậu. Hạo Thạc trầm ngâm một chốc, liền gắp miếng trứng trả lại cho Chính Quốc, miếng còn lại thì... đặt vào bát của Nam Tuấn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng lúc này: Ủa em :|

"Bọn mình đang nói về Nam Tuấn. Chị cậu ấy cuối tuần này kết hôn, cậu ấy muốn xin phép về quê dự đám."

"Quê của Nam Tuấn à?!" Hạo Thạc xoa cằm "Hình như cậu nói nhà cậu ở Phước Sơn đúng không?! Có ở gần biển không?!"

"Mình ở làng chài Ninh Châu mà. Nhà mình sát bãi biển luôn đó."

"Thích quá, vậy là ngày nào cậu cũng được đi tắm biển rồi." Chí Mẫn reo lên.

"Nhắc mới nhớ." Chính Quốc xoa cằm "Lâu rồi không được đi chơi biển thì phải."

"Bạn hiền à." Tại Hưởng áp sát vào Nam Tuấn gạ gẫm "Cậu sẽ không phiền khi đón tiếp bọn tôi đến chơi nhà chứ?!"

"Tất nhiên rồi." Nam Tuấn hào hứng "Mình vừa định rủ các cậu cùng với mình về quê dự đám cưới nè. Đám cưới quê mình vui lắm, mọi người đều rất thân thiện, cảnh sắc thì đẹp, đồ ăn miễn chê... Các cậu nhất định sẽ thích mê cho mà xem."

"Được, vậy chốt hạ lại cuối tuần này cả nhóm chúng ta sẽ cùng nhau về quê của Kim Nam Tuấn!!!"

--------------------------------

Hết chương 21.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net