Chương 7: Tiểu Lâm Vu nhìn qua Tiểu Tần Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: melbournje

🤤

Anh đứng trên bậc thang nên trông cao hơn cô rất nhiều, lúc này Lâm Vu trông thật sự rất nhỏ bé.

Lâm Vu phải ngẩng đầu lên nói chuyện, "Cậu thấy điều này rất quan trọng đối với chúng ta sao?"

Xem ra anh biết chuyện của cô và Thẩm Nghi Đình rồi. Quan hệ của Thẩm Nghi Đình và anh tốt như vậy, việc anh biết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Tần Hành bị cô hỏi vặn lại nên khôg biết nói gì. Nếu việc không quan trọng thì anh sẽ không đến hỏi, thế nhưng lần này anh phải thừa nhận rằng đúng là không có khả năng.

Lâm Vu nhìn thẳng vào anh, có chút xuất thần.

Khi còn bé, lần đầu gặp được anh cô đã cảm thấy cậu bé này quá đẹp trai, là bạn nhỏ đẹp nhất mà cô từng thấy qua. Môi hồng răng trắng, mặc quần áo rất đẹp. Trên cái áo kia còn có in hình nhân vật truyện tranh cực kỳ đáng yêu, đây là lần đầu tiên cô thấy cái áo như vậy nên thấy mới lạ không thôi.

Mà khi đó, trong nhà của cô quả thật quá nghèo. Nhà họ Thẩm đưa cô tới chơi, cô chỉ mang theo hai bộ quần áo mùa hè, thật ra cô cũng chỉ có hai bộ, nhưng mà cô rất thích chúng, bởi vì đây là bộ đồ mà bà tự làm cho cô. Quần áo mặc lâu nên đã bị phai màu bớt, một vài chỗ bị lủng, bà còn thêu lên đó một bông hoa xinh đẹp để che đi.

Tần Hành vừa đến một cái, đám trẻ đều vây quanh anh mà nô đùa.

Trong khu vườn nhỏ, mọi người chơi trò hoàng tử công chúa. Tần Hành là hoàng tử, Thẩm Nghi Đình là công chúa, nhưng cuộc vui này không có Lâm Vu.

Lâm Vu yên tĩnh đứng ở một bên.

Về sau, cô trở lại trong phòng, nhìn thấy trên bàn để một cuốn bách khoa toàn thư.

So với chơi đùa thì cô lại càng thích đọc sách hơn.

"Cậu là ai?" Một cậu bé đầu dưa hấu không biết tiến tới từ lúc nào, xụ mặt trừng mắt nhìn cô.

Lâm Vu nhấp miệng không nói chuyện.

"Ai cho phép cậu động vào sách của Tần Hành?"

Lâm Vu lặng lẽ khép sách lại, "Nhưng tớ không có làm hỏng nó."

Đầu dưa hấu la lớn: "Tần Hành, Tần Hành, có người động vào sách của cậu này."

Lâm Vu gấp đến độ đỏ bừng mặt.

Tiểu Tần Hành đi tới, ánh mắt rơi vào trên tay của cô, tay trái của cô có một vết sẹo còn chưa lành, trông rất xấu xí, đáng sợ. Trong nháy mắt căn bệnh ưa sạch sẽ của cậu lại bùng nổ.

Lâm Vu bất an ôm sách định đưa cho cậu.

Cậu quay người muốn bỏ đi.

Đầu dưa hấu hỏi: "Cậu không muốn lấy lại sách sao?"

Tiểu Tần Hành ngạo mạn trả lời: "Không muốn."

Đầu dưa hấu quay người đem sách ném vào thùng rác.

Tiểu Lâm Vu nhìn qua Tiểu Tần Hành, không biết làm sao, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị người ta xem thường, bị người ta ghét bỏ.

Cậu không biết trong lòng cô tự ái thế nào, quyển sách đẹp như vậy mà cứ thế ném đi như không.

Về sau Lâm Vu lặng lẽ nhặt lại quyển sách từ thùng rác lên, cô nghiêm túc nhìn mà nghĩ thầm, tớ thật sự không có làm bẩn mà.

Đợi cô chậm rãi lớn hơn một chút mới hiểu được, có nhiều thứ không phải chỉ nhìn bề ngoài là xong.

Hoàng tử coi trọng cô bé Lọ Lem, đó là bởi vì cô bé Lọ Lem mặc đồ xinh đẹp. Nếu như cô bé Lọ Lem ăn mặc rách rưới, nếu như cô bé Lọ Lem đầu bù tóc rối thì hoàng tử có còn khiêu vũ cùng cô ấy nữa không?

Lâm Vu nhấc chân dẫm lên bậc thang, tay phải của cô không tự giác mà sờ lên mu bàn tay trái, nơi đó có một vết sẹo bằng ngón tay út, đã nhiều năm như vậy nhưng vết sẹo bỏng này vẫn còn lưu lại.

"Khi còn bé tớ từng đến nhà Thẩm Nghi Đình chơi nên gặp cậu, nhưng mà chúng ta không nói chuyện với nhau." Lúc nói chuyện, giọng nói cô mềm mại, mang theo âm sắc riêng.

Tần Hành liền giật mình, "Chỉ như vậy thôi sao?"

Cô gật gật đầu.

Tất nhiên là anh không tin.

Cô âm thầm hít một hơi, trong lòng buồn bực đến khó chịu.

"Tớ đi trước đây."

"Lâm Vu, lần đầu tiên gặp tớ cậu liền nhận ra rồi phải không?"

Lâm Vu không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

"Tớ rất hiếu kì, đến cùng là vì nguyên nhân gì mà cậu lại chán ghét tớ như vậy?"

Lâm Vu nhíu nhíu mày, "Tôi không có chán ghét cậu."

Không thể nói là chán ghét, nhưng không muốn quá thân thiết. Bởi vì từ nhỏ cô đã biết, khoảng cách giữa hai người rất khác biệt.

"Khi còn bé tớ từng bắt nạt cậu sao?"

Anh ép sát từng bước.

Lâm Vu ổn định sắc mặt, biểu lộ kiên định, "Không có."

Tần Hành biết từ trong miệng cô không thể nghe được đáp án.

"Lâm Vu, tớ tìm cậu nãy giờ."

Thẩm Nghi Đình vội vàng chạy đến, trong tay mang theo một cái túi.

"Tần Hành, cậu sao lại ở đây?"

Tần Hành nhíu mày, "Nói một chút về bài tập Hoá thôi."

Ánh mắt Thẩm Nghi Đình lui tới trên 2 người, "Lâm Vu, tớ quên chưa giới thiệu cho cậu. Tớ Tần Hành là bạn học mẫu giáo đến giờ."

Lâm Vu nhấp khóe miệng, không nói một lời.

"Các cậu thảo luận bài xong rồi chứ?"

Tần Hành: "Chưa có kết quả."

Thẩm Nghi Đình nhìn vẻ mặt Lâm Vu thanh lãnh, mỉm cười, "Lâm Vu, tớ cứ tưởng cậu ở lớp nên chờ cậu mãi. Đây là quà anh tớ nhờ tớ đưa cho cậu, điện thoại đồng phục, đều là đồ mới."

Lâm Vu cũng không có tiếp chuyện, "Tớ không cần. Cảm ơn ý tốt của cậu." Ở nhà có điện thoại bàn, nếu cô muốn gọi điện thoại về nhà thì phải đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường học, gọi một phút cũng tốn ít tiền. Ở trường học thì cô không dùng được điện thoại, mà cô cũng không cần liên lạc với bạn học nhiều lắm. Có chuyện gì để hôm sau gặp mặt nói cũng được. Huống chi, cô cũng không muốn mỗi tháng phải trả thêm tiền điện thoại.

"Lâm Vu, nhưng mà..."

"Cảm ơn cậu, tớ đi lên lớp đây."

Tần Hành yên lặng nhìn một màn này.

Thẩm Nghi Đình nhún nhún vai, "Lâm Vu đang tức giận à?"

Tần Hành: "Chắc là không có đi."

Chỉ là cô nàng kia, lòng tự trọng lớn muốn chết, sẽ không tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác.

"Anh trai của tớ thật là thận trọng."

Thẩm Nghi Đình lấy ra một hộp điện thoại, là hàng nội địa, hơn 1000 tệ, không đắt lắm. Nhưng đối với Lâm Vu mà nói quả thực rất quý giá.

Tần Hành và Thẩm Nghi Đình đi chung một đường về nhà.

Thẩm Nghi Đình: "Không phải thầy Trương đã nói là sau kì kiểm tra lần này sẽ đổi chỗ sao? Tần Hành, đến lúc đó tớ sẽ đổi được đến chỗ phía trước cậu."

Tần Hành: "Ai nói nhất định sẽ đổi chỗ ngồi?"

Thẩm Nghi Đình: "Nhưng nếu có thể tớ muốn ngồi phía trước cậu, nếu có vấn đề gì hỏi cậu cũng tiện hơn."

Tần Hành: "Phía sau cậu là lớp trưởng, bên cạnh là lớp phó học tập, hỏi bọn họ cũng giống vậy cả thôi. Tớ phải tham gia ôn thi, cũng sẽ không thường ở tại lớp học đâu."

Hôm nay hai người về trễ, trời cũng đã tối.

Tần Hành đưa Thẩm Nghi Đình về nhà trước.

Trên đường, Thẩm Nghi Đình hỏi, "Tần Hành, cậu thích con gái như thế nào?"

Tần Hành nhìn trời, trời chiều đã hoàn toàn hạ xuống.

Anh nói: "Xinh đẹp thông minh."

"Là kiểu như Lâm Vu sao?"

"Lâm Vu?" Lúc Tần Hành nói chuyện âm cuối có chút khó chịu mà cao lên, "Cậu ấy quá khó gần."

"Thế nhưng tất cả mọi người đều rất thích Lâm Vu đấy. Học giỏi, dáng dấp lại rất đẹp mắt, tính cách lại trầm tĩnh. Ba mẹ tớ luôn luôn khen cậu ấy."

Tần Hành trả lời qua loa một câu, "Cũng tạm được."

Hai người đi đến nhà họ Thẩm, Tần Hành lái xe quay đầu đi luôn. Ông Thẩm đang trên đường từ công ty về, vừa hay nhìn thấy anh.

Ông dừng xe lại, ấn còi 2 tiếng.

Tần Hành nghe thấy tiếng, dừng lại, một chân chống xuống đường, "Chú Thẩm-- "

"Đưa Đình Đình về nhà hả?" Ông Thẩm hỏi.

"Hôm nay chúng cháu đi học về muộn, cậu ấy đã về nhà rồi."

Ông Thẩm gật gật đầu, "Đình Đình phải nhờ cháu để ý rồi."

"Cháu cũng có giúp được gì nhiều đâu mà."

"Đi đường cẩn thận nhé. Hôm nào chú gọi cho ba mẹ cháu, hai nhà chúng ta tụ tập lại ăn một bữa."

"Được. Vậy cháu về nhà trước đây."

Ông Thẩm nhìn theo bóng lưng anh lái xe rời đi, khóe miệng vẫn treo nụ cười như cũ.

Tài xế nói:

"Tần Hành Đình Đình thật đúng là xứng đôi, là thanh mai trúc mã đó nha, Thẩm tổng à, người con rể này hài lòng quá đó."

"Bọn nó còn nhỏ lắm, tính sớm làm gì. Nhưng mà Tần Hành quả thật không tệ. Nghi Hành còn chưa theo kịp sự quyết đoán của cậu bé đấy đâu."

Bọn chúng còn nhỏ, việc của mười mấy năm sau ai có thể tính trước được chứ.

Buổi tối, Thẩm Nghi Đình đưa điện thoại cho Thẩm Nghi Hành, "Anh, Lâm Vu không muốn lấy điện thoại."

Thẩm Nghi Hành nghĩ nghĩ, "Hôm nào để anh đưa cho con bé."

Thẩm Nghi Đình: "Em cảm thấy cậu ấy sẽ không cần đâu."

Thẩm Nghi Hành: "Để anh thử lại lần nữa, có điện thoại sẽ tiện hơn rất nhiều."

Thẩm Nghi Đình nhún nhún vai.

Thẩm Nghi Hành: "Gần đây học tập thế nào? Có thấy khó hay không?"

Thẩm Nghi Đình rầu rĩ nói: "Văn cũng còn tạm, nhưng khó nhất là Vật Lý, ở trên lớp giáo viên giảng bài mà phải đợi đến tiết sau học lại em mới hiểu được cách làm bài."

Thẩm Nghi Hành: "Lên cấp ba Vật khó hơn so với cấp hai nhiều, em cảm thấy khó là chuyện rất bình thường. Mà rất nhiều nữ sinh lên cấp ba không học nổi mấy môn tự nhiên được nữa."

Thẩm Nghi Đình gật gật đầu.

"Không cần miễn cưỡng đâu, tự mình cố gắng là được rồi."

"Nhưng nhìn Lâm Vu giống như học cái gì cũng rất dễ dàng."

"Có một loại người, trời sinh đã học giỏi rồi. Lâm Vu chính là loại người đó."

"Thật hâm mộ nha."

"Không cần hâm mộ đâu. Em nên biết Lâm Vu đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, nước mắt mới có thể có được ngày hôm nay."

Em gái của anh chỉ cần giữ trình độ như hiện tại là được, tương lai con bé còn có thể ra nước ngoài du học, mà Lâm Vu chỉ có thể liều mạng thi đỗ đại học được điểm cao mới có một cơ hội nhỏ nhoi, có lẽ tương lai mới có thể được đề cử rồi ra nước ngoài làm du học sinh trao đổi, mà tuy ra nước ngoài du học đã có học bổng, nhưng vẫn còn cần một số tiền không nhỏ nữa.

Thẩm Nghi Đình nhẹ nhàng hô một hơi, "Em biết rồi."

Đảo mắt, đến thời gian thi, hết ba ngày, độ khó không thấp. Lần này các giáo viên đều đã thương lượng xong, phải ép học sinh một chút bọn chúng mới có thể coi trọng việc học. Kết quả thi vừa kết thúc, mọi người lại trong trạng thái tự động buông lỏng.

Sáng ngày thứ Hai, vào tiết thể dục, bởi vì trời mưa nên đổi thành ở trên lớp tự học. Tất cả mọi người ở trong phòng học, đang thảo luận xem lần kiểm tra này ai xếp hạng cao nhất.

"Cá đi cá đi, lần này đứng hạng nhất là ai?"

"Một cốc sữa trà, tớ cá Lâm Vu."

"Hai cốc trà sữa, tớ cá Tần Hành."

...

Lâm Vu đang đổi ngòi bút, cô giống như không có nghe thấy mọi người nói gì.

"Khương Hiểu, cho tớ mượn bút đỏ một chút đi, bút tớ dùng hết mực rồi."

"Cậu tự lấy đi." Khương Hiểu đang đọc tiểu thuyết, mắt cũnt dời không ra.

"Cảm ơn." Lâm Vu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, "Sách gì đấy?" Bên ngoài Khương Hiểu dùng một cuốn sách để che lấy bìa nên không nhìn thấy tên sách.

Mắt Khương Hiểu tỏa sáng, "Hôm qua tan học tớ nhìn thấy quyển này bên trong hiệu sách."

Cô qáy nhẹ nhàng gỡ bìa sách, lộ ra trang bìa tinh xảo.

Lâm Vu: "(1) Cố Phán Rực Rỡ, tiểu thuyết sao'?"

_____

(1) Cố Phán Rực Rỡ: Một truyện khác của Dạ Mạn.

_____

Khương Hiểu: "Tớ mới đọc được đoạn mở đầu thôi, nữ chính bị câm, nam chính là học bá, gia cảnh giàu có, tính cách tốt, giống như Tần Hành ấy. Chờ tớ xem hết sẽ cho cậu mượn mà đọc nhé."

Lâm Vu lắc đầu, nam chính giống Tần Hành thì cô không có cách nào mà tưởng tượng được.

Khương Hiểu: "Khi nào đọc hết tở kể cạu nghe. Cậu học tiếp đi."

Tôn Dương đột nhiên hô một tiếng: "Thầy giáo tới."

Khương Hiểu vội vàng đem tiểu thuyết giấu đi, vèo một cái để vào trong ngăn kéo. Sau đó cậu ấy lại mở sách Tiếng Anh ra, làm bộ như đang ôn bài, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Tôn Dương nhịn không được cười ha hả, cười đến nỗi cả bàn đều rung.

Khương Hiểu tức giận quay đầu, "Tôn Dương!"

Tần Hành cũng không nhịn cười được.

Tôn Dương giơ tay lên, "Là tớ sai! Tớ sai rồi! Lần này cậu thi tốt lắm hả, vẫn còn tâm tình đọc truyện sao?"

Khương Hiểu không còn tâm trạng mà nói, "Tạm được thôi. Dù sao sách của Lâm Vu tớ cũng đã xem qua 2 lần rồi."

"Vậy cậu cảm thấy ai sẽ là người được hạng nhất?"

"Tớ vĩnh viễn ủng hộ Lâm Vu nhé."

Tôn Dương biết mình hỏi cũng như không.

Lúc này có người từ văn phòng chạy vọt về lớp.

"Có kết quả rồi! Có rồi!"

"Ai, ai?"

Tất cả mọi người đều tò mò, lần đầu tiên lớp 10 thi, hạng nhất sẽ là ai chứ?

Khuất Thần: "Đương nhiên là Ngô Ngạn Tổ của Nhất Trung, Tần Hành rồi!"

Mặt Tần Hành đen ngòm.

Mặt Lâm Vu hơi trầm ngâm, quay đầu hỏi Khương Hiểu, "Ngô Ngạn Tổ là tên khác của Tần Hành hả?"

Tần Hành: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net