🍊 Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cam

Sở Thiên Tầm tỉnh lại, cô ôm đầu, không biết bản thân đã hôn mê bao lâu.

Cô vừa mơ một giấc mơ dài và vô cùng chân thực.

Giấc mộng này chi tiết và chân thực đến nỗi cô cảm thấy mình đang ở một thế giới song song khác, quan sát cuộc đời của chính mình.

Đương nhiên, bây giờ Sở Thiên Tầm không có thời gian để nghĩ xem có phải thật hay không vì thân thể của cô đang rất khó chịu.

Cổ họng cô đau rát, cả người nặng nề, hoa mắt chóng mặt, khó có thể đứng dậy khỏi giường.

Đã có chuyện gì xảy ra với cô?

Sở Thiên Tầm ấn ấn trán, duỗi tay với lấy cái cốc tráng men trên bàn.

Tay cô mềm mại vô lực, khó khăn lắm mới chạm vào cốc, đầu ngón tay run lên, chiếc cốc từ trên bàn rơi xuống, đập mạnh xuống đất rồi xoay hai vòng.

Một con thằn lằn nhỏ hoảng sợ bò ra khỏi chiếc cốc khô ráo sau đó chạy mất.

Nơi này là hành tinh X, năm 1225. Con người từng toàn quyền thống trị trên hành tinh này, độ văn minh cao, vật tư phong phú, thời kỳ tốt đẹp ấy được thế hệ sau gọi là ‘thời kỳ hoàng kim'.

Năm năm trước, một vầng trăng khổng lồ có màu xanh lục đột ngột xuất hiện trên bầu trờ rồi biến mất trong giây lát. Vô số ma chủng có thể ký sinh trên cơ thể người từ trên trời rơi xuống. Tại thời điểm đó, nền văn minh sụp đổ, quái vật tràn lan trên khắp thế giới.

Xã hội loài người trở nên hỗn loạn, cuộc sống của Sở Thiên Tầm cũng hỗn loạn theo.

Cô là một thánh đồ hệ gió cấp 4 rất bình thường, vì để kiếm sống qua ngày, cô chấp nhận nguy hiểm đi theo đội săn quái vật, cách đây không lâu cô bị thương nặng trong một lần hành động.

May mắn là, đồng đội của cô vẫn nhớ kéo cô từ chiến trường trở về, để cô trong căn phòng nhỏ này.

Họ không bỏ rơi cô nơi hoang dã, khiến cô trở thành món ăn của đám quái vật kia.

Sở Thiên Tầm muốn kêu lên nhưng cổ họng chua xót, chỉ phát ra được một âm thanh nhỏ, khàn khàn.

Cô biết mình không thể nằm ở đây thêm nữa.

Kể cả khi cô chết khô trong căn phòng này, sợ rằng cũng chẳng ai quan tâm mà vào đây nhìn cô một lần.

Sở Thiên Tầm cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ thân thể, ngả người từ trên giường xuống dưới sàn nhà. Cô đỡ vách tường, chân bước loạng choạng, đi ra đến cửa của căn phòng chật hẹp và hỗn lộn.

Mất một lúc lâu cô mới đi được vài bước, cuối cùng cũng nắm được nắm cửa tròn, cố hết sức mở cửa rồi ngã nhào từ trong phòng ra ngoài hành lang.

“Ôi, cô muốn chết à, lại dọa bà đây.”

Một người phụ nữ dáng người lả lướt, trang điểm xinh đẹp đi đang qua, bị Sở Thiên Tầm đột nhiên nhào ra làm hoảng sợ.

Người phụ nữ này tên là Cao Yến, ở cách vách với Sở Thiên Tầm, cùng chung chiến đội với cô, cũng coi như có chút thân quen.

“Nước... Cho tôi nước.” Sở Thiên Tầm nắm lấy tay cô ấy, cả người gần như dựa vào cô ấy.

“A, cô làm cái gì vậy? Mau buông ra, quần áo của bà đây đều bị cô làm nhàu rồi.”

Cao Yến lớn tiếng, cuối cùng vẫn đỡ Sở Thiên Tầm về phòng mình.

Cô ấy hất sạch những đồ vật từ trên chiếc bàn vuông thấp bé, đỡ Sở Thiên Tầm lên bàn, rót cho cô nửa ly nước lọc.

Căn phòng của cô ấy còn lộn xộn hơn phòng của Sở Thiên Tầm. Góc phòng ngổn ngang đủ loại đồ đạc cũ nát, những chiếc xe đạp được trang bị lung tung, những chiếc quạt đã hoàn toàn hoen gì, những màng nhựa nát tươm, và nhiều vỏ đồ vật khác.

Kể từ khi ma chủng xuất thế, những người sống sót còn lại bắt đầu có thói quen thu thập những đồ vật đó, trong thời kỳ vật tư kham hiếm, rất ít người chịu vứt bỏ những đồ vật có thể sử dụng được.

Tuy vậy, những thứ đồ còn sót lại từ ‘thời kì hoàng kim' càng ngày càng ít.

Trên thế giới này có rất nhiều loài quái vật mạnh, loài người đã không còn đứng đầu trong chuỗi thức ăn, thay vào đó, họ còn có thể trơn thành thức ăn cho những loài mạnh hơn bất ngờ xuất hiện trên trái đất.

Đồng thời, con người còn kích thích ra các dị năng đặc biệt, trên hành tinh X – nơi được cai trị bởi tôn giáo, những người có dị năng sẽ được gọi là ‘thánh'.

Cao Yến là thánh đồ trọng lực cấp 4 trung kỳ.

Sở Thiên Tầm và cô ấy kẻ tám lạng người nửa cân, trong thời đại cường giả như mây, hai người chỉ được coi là những nhân vật nhỏ bé trong xã hội, ngày ngày lăn lê bò trườn, miễn cưỡng có thể sống qua ngày và không để bản thân chết đói.

Sở Thiên Tầm một hơi uống hết cốc nước, cảm thấy thân thể đã có thêm một chút sức lực, cuối cùng cũng tìm được đường sống trên bờ vực của cái chết.

Cô gục đầu xuống bàn, đưa chiếc cốc ra trước mặt Cao Yến.

“Tôi đói, tôi muốn ăn.”

“Này, dựa vào cái gì tôi phải cho cô ăn? Bà đây thiếu nợ cô à?”

Cao Yến là một người phụ nữ keo kiệt và chanh chua.

“Nếu không ăn, tôi sẽ chết.” Sở Thiên Tầm dán mặt xuống bàn, mãnh liệt nhìn cô ấy.

Trước kia, quan hệ của cô và Cao Yến rất bình thường, thậm chí, cô còn bài xích người hàng xóm có tính cách không tốt này.

Nhưng ở trong thế giới song song đó, Cao Yến không bị thời gian hành hạ thành bộ dạng chanh chua như bây giờ. Cô ấy vừa dịu dàng ân cần lại tỉ mỉ chăm sóc mỗi một thành viên trong đội, ở thế giới ấy, cô ấy là người bạn thân thiết nhất của cô.

Cao Yến không ngừng lải nhải trong miệng nhưng vẫn đứng lên mở tủ, lấy ra nửa cốc cháo không rõ nguồn gốc rồi đặt trước mặt Sở Thiên Tầm.

“Nửa sống nửa chết đã nhiều này như vậy, khi tỉnh lại còn đến làm phiền tôi. Ăn xong thì nhớ kỹ, ăn đồ của tôi phải trả gấp bội.”

Sở Thiên Tầm cầm cái cốc, chậm rãi uống thứ ấm nóng ấy vào bụng, lỗ chân lông trên người như bị thiêu đốt.

Cô đặt cốc xuống, thỏa mãn thở dài sau đó dựa người vào Cao Yến đang ngồi trên mặt đất.

“Cô làm sao vậy? Bị quái vật đánh đến ngu người à?”

Cao Yến nổi hết da gà, đẩy Sở Thiên Tầm ra nhưng đẩy không nổi, nửa người Sở Thiên Tầm gần như dựa vào đây.

Tính tình Cao Yến không tốt, không làm bạn được với cô gái nào, chỉ có Sở Thiên Tầm vừa là hàng xóm vừa chung một chiến đội, thi thoảng cùng cô nói vài lời.

Nhưng trước kia tính tình của Sở Thiên Tầm lạnh lùng ít nói, vẫn luôn duy trì quan hệ không xa không gần với cô ấy, chưa bao giờ thân thiết với cô ấy như này khiến Cao Yến có chút không quen.

Sở Thiên Tầm từ từ nhắm mắt lại rồi thở dốc, cô lại nhớ đến thế giới song song trong giấc mơ của mình. Từng chút một, từng người, từng vật cùng với những ngày dài đằng đẵng một lần nữa tái hiện trong tâm trí cô.

Cho dù bây giờ cô mở mắt ra, cô cũng không thể phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực.

Ở thế giới kia, một số người đã chết vẫn còn sống, một số người vốn sống thì lại chết.

Người mang danh ác ma lại là một ngốc bạch ngọt ôn nhu dịu dàng, còn vị thần phụ lại là con quỷ đội lốt người.

Rất nhiều người cô biết lại có một cuộc sống khác trong thế giới kia.

“Chị Yến, chị thực sự là một người tốt.” Sở Thiên Tầm nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi tay không đẩy cô ra được bỗng cứng đờ.

“Ai là người tốt, cô mới tốt, cả nhà cô đều tốt.”

Cao Yến không muốn. Trong thời đại tùy ý chém giết, cướp bóc, người tốt không được coi là một lời khen.

Nếu một người mềm lòng, cũng có nghĩa rằng người đó có nhược điểm, có thể bị lừa gạt, cướp đoạt và gần như trở thành đối tượng bị người khác xem thường.

Sở Thiên Tầm bật cười, bỗng nhiên nhớ tới một người khác.

Ở thế giới này, chỉ cần nghe đến tên người kia đã khiến cho con người sợ mất mật, nghe đồn đại rằng, anh tàn bạo, khát máu và giết người như ma.

“Diệp Bùi Thiên đâu? Anh ta đang ở gần nơi nào?”

Cao Yến hoảng sợ, che miệng Sở Thiên Tầm lại: “Muốn chết à, tự nhiên cô nhắc đến tên ác ma đó làm gì?”

Cô nhìn xung quanh, xác định chắc rằng trong phòng không có người thứ ba mới lặng lẽ đến gần Sở Thiên Tầm, nhỏ giọng nói.

“Cô không nghe nói sao? Trung tâm nghiên cứu Thần Ái ở Nga thành đã bị hủy diệt, toàn bộ căn cứ đều bị người đàn ông đáng sợ kia chôm vùi dưới lớp cát vàng.”

Cô lại hạ thấp giọng, thì thào bên tai Sở Thiên Tầm: “Mấy ngày nay cô hôn mê, trong thành phố đang đồn đại, Diệp Bùi Thiên sắp đến gần chỗ chúng ta, mọi người không ai dám ra khỏi thành phố, việc săn quái vật cũng giảm dần vì sợ vô tình đụng phải ác nhân kia.”

Sở Thiên Tầm im lặng. Diệp Bùi Thiên là một vị thần chết ẩn mình trong bóng tối, nghe nói anh sống trong một lâu đài làm bằng cát vàng, nơi nào anh đặt chân qua đều không còn sự sống, con người bị xóa sổ. Chỉ cần anh nhấc tay lên dễ dàng hủy diệt một sinh mệnh dưới lớp cát vàng.

Anh là một dị năng giả song hệ hiếm có, sở hữu đồng thời khả năng điều khiển cát và khôi phục năng lực mạnh mẽ, không ai có thể giết được anh. Người ta sợ anh, thậm chí còn không dám tùy tiện bàn luận về anh. Người ta cho rằng, anh còn nguy hiểm hơn những con quái vật lang thang trong hoang dã, và người ta gọi anh là một ‘nhân ma’.

Tuy nhiên Sở Thiên Tầm đã chứng kiến một Diệp Bùi Thiên khác, mặc dù anh vẫn mang sức mạnh vô song nhưng anh hiền lành và lương thiện, anh nhút nhát và dễ thẹn thùng, anh rất hay đỏ mặt.

Sở Thiên Tầm nhớ đến nụ cười nhẹ của anh, nghĩ đến đời này anh không thể tránh khỏi những cuộc gặp gỡ khủng khiếp kia mà trở thành một ‘nhân ma' biến thái, trong lòng cô có chút hụt hẫng.

Tác giả có lời muốn nói: Kỷ niệm ngày khai bút, 08.07.19.

Quyển này là một thế giới song song với 《 Ma chủng đã đến tận thế 》, đọc bản này cũng có thể hiểu, không cần đọc toàn văn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net