Chương 15: Sư tôn là đồ ngốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đuổi được người đi, Bách Lý Quyết Minh ngoắc ngón tay về phía cột trụ hành lang, "Ra đi, trốn ở đó làm gì nữa, phát hiện ra ngươi từ lâu rồi."

Tiểu nha đầu chạy đến nhào vào lòng y, ôm cổ y, "chụt" một cái thật vang trên mặt y.

"Bách Lý thúc thúc thật tốt!" Cô lớn tiếng nói, còn xoay vòng quanh y. Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, giống như tràn đầy vì sao nặng trĩu.

Bách Lý Quyết Minh ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng mất một chớp mắt rồi mới hoàn hồn. Dường như y đã bị một con nhóc ranh khinh bạc rồi! Âm thọ của y chừng hơn năm mươi năm, bao nhiêu năm qua, y chưa từng bị ai ôm mặt hôn đâu. Y chỉ vào Tạ Tầm Vi, ngón tay run rẩy, "Ngươi ngươi ngươi..."

"Con đi giặt quần áo đây!" Tạ Tầm Vi vẫy tay, phấn khởi chạy xa. Cô nhảy chân sáo giống như một con bươm bướm nhỏ vỗ cánh bay.

Bách Lý Quyết Minh che gương mặt bị hôn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Soi mặt trước hộp gương, không nhìn ra dấu vết gì. Nha đầu chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước, ngay cả dấu nước miếng cũng không có. Lòng y không thể nói rõ là cảm giác ra sao, trong đầu hồi tưởng lại bóng lưng lóc cóc chạy xa của cô bé, lòng như cũng có một chú bướm nhỏ bay lên bay xuống nhẹ nhàng.

Hình như cũng không tệ lắm. Y nghĩ.

Phát hiện tâm tư buông lỏng của bản thân, y đứng bật dậy, cũng không tệ quả rắm, con nhóc háo sắc này, đừng hòng có lần sau! Y là ác quỷ trong ác quỷ, con rùa già cũng phải gọi y là ông nội, gương mặt này có thể để người ta tùy tiện hôn hả? Y quay về phía bóng mặt trời chỉnh sửa y phục, ra vẻ trịnh trọng chắp thay thong thả bước về phòng bếp, nấu cơm cho nhóc con.

Ban đêm y không cho cô bưng chậu nước nữa, không muốn lần nào cũng thành cô nhóc tự tắm rửa cho mình. Bọn họ đổi thành cùng nhau ngâm chân. Hai người ngồi bên dưới mái hiên rộng lớn của phòng chính, hai đôi chân to nhỏ ngâm trong chậu gỗ lớn sơn đỏ, hơi nước nóng hầm hập bốc lên mặt. Đèn lồng đỏ trên mái hiên soi sáng một tấc vuông mặt đất, bọn họ ngồi ngay trong đó. Khắp núi đồi đã chìm vào sắc đêm, chỉ có khu vườn thuốc con con của Bách Lý Quyết Minh tỏa ra một vầng sáng yếu ớt. Tạ Tầm Vi nhẹ nhàng đạp làn nước, trong lòng vô cùng yên bình.

Cô cần cù lao động hơn, làm việc nữ công dưới sự chỉ đạo của Bách Lý Quyết Minh, mặc dù chưa bao giờ tiến bộ. Ngày nào cô cũng kéo chiếc thùng gỗ ra sau núi múc nước từ khi trời còn chưa sáng. Cô đã có kinh nghiệm, mỗi lần chỉ lấy non nửa thùng, vừa lượng nước có thể xách lên. Cô bước trên con đường đất mòn, giẫm lên tảng đá lớn tròn trịa qua sông, nghỉ ngơi dưới gốc đa lớn treo vòng dây thừng. Dây leo xanh mơn mởn bò đầy trên vòng dây thừng cũ nát, cô chống cằm nghĩ, có lẽ trước đây một người tuyệt vọng nào đó đã thắt cổ ở đây. Đúng lúc này, một cái bóng cao gầy bao trùm lên cô, giống như mây đen bỗng giáng xuống đỉnh đầu. Cô ngỡ ngàng ngẩng cổ lên, trông thấy thích khách áo đen đi ra khỏi rừng, kẻ nào cũng như ác quỷ nhe răng nanh.

Một khắc đó, dường như ác mộng trở về trước mắt, cô lại nhớ tới máu tươi khắp nhà ngày sinh nhật.

Tin tức vẫn bị lộ ra, cả nhân gian đều biết cô nhi Tạ gia ở Bão Trần Sơn. Cô chạy trốn trong rừng, váy áo bị bụi cây cào rách, cánh tay bị cứa ứa máu. Quay đầu nhìn, đôi mắt thích khách đỏ đến mức như đang phát sáng. Bọn họ rõ ràng là người, lại còn đáng sợ hơn cả quỷ quái. Con đường về núi trở nên dài hơn tưởng tượng, lối bùn quanh co tựa hồ đi cả đời cũng không đến điểm tận cùng. Cô khóc lóc, thở hổn hển, không ngừng nhủ tên "Bách Lý thúc thúc". Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, cô thoáng thấy ánh kiếm lạnh buốt như sương. Cô hi vọng giữa bọn họ có cảm ứng tâm linh, trời cao sẽ truyền lời cầu cứu và mong nhớ của cô đến bên tai nam nhân kia.

Nhưng cô biết, đây là điều không thể.

Bùa chú ngáng chân cô, cô ngã nhào xuống đất, bàn tay đầy vết xước.

"Các ngươi không thể bắt ta." Cô vừa khóc vừa lết về sau, "Sư tôn ta là Bách Lý Quyết Minh. Đạo pháp người cao cường, là sư đệ của đại tông sư Vô Độ. Các ngươi bắt ta, người sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

Có thích khách cười khẩy, "Ngươi tưởng bọn ta không biết hay sao? Chẳng qua y chỉ coi ngươi như nha hoàn mà thôi. Bách Lý Quyết Minh xưa nay mắt cao hơn đầu, tiên môn gửi bao nhiêu đồ đệ y cho lui bấy nhiêu. Con trưởng Mục gia y còn chẳng thèm ngó ngàng, sao lại nhận một nha đầu như ngươi?"

"Đi theo chúng ta." Một thích khách khác khàn khàn cười, "Không cần sợ, đợi ngươi chải tóc cũng phải mấy năm nữa, chủ tử của chúng ta sẽ không động vào ngươi quá sớm đâu." (tục chải tóc: các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt)

Thích khách muốn tới bắt cô, bỗng một vệt đao giá lạnh lóe lên trước mắt, giống như một lưỡi dao tàn nhẫn cắt trên mí mắt. Tất cả mọi người hoảng sợ ngẩng đầu. Bách Lý Quyết Minh ôm một cây đao, ngồi chồm hỗm trên ngọn cây hương xuân già, đưa mắt nhìn xuống bọn họ. Gương mặt của nam nhân kia dưới ánh dương còn trắng bệch hơn cả lưỡi đao, bộ dạng vô cảm mang một vẻ đáng sợ chấn động lòng người.

"Các ngươi là ai?" Mặt y tỏ vẻ căm ghét, "Làm gì đây, ăn cướp à? Giương oai ở địa bàn của ta, gan cũng to lắm đấy nhỉ."

Tạ Tầm Vi mừng rỡ kêu lên: "Bách Lý thúc thúc!"

Cô nghĩ cô được cứu rồi, lại không ngờ Bách Lý Quyết Minh lườm cô một cái, bực bội nói: "Nha đầu nhà ngươi, chỉ biết gây phiền toái cho ta. Thật sự muốn ném quách ngươi đi."

Cô sững sờ, cúi đầu xuống không lên tiếng nữa. Phải rồi, sao cô lại quên mất, Bách Lý thúc thúc không thích cô.

"Bách Lý trưởng lão, chẳng qua chúng ta chỉ cần một nha đầu thôi." Thích khách cung kính chắp tay với y, "Trưởng lão đưa nha đầu này cho chúng ta, trưởng lão muốn bao nhiêu nô tỳ đầy tớ, chúng ta sẽ gửi lên núi ngay tức khắc."

Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, "Đại gia đây thèm mấy ả nô tỳ của các ngươi chắc?"

Y tỏ vẻ không hợp tác, thích khách đưa mắt nhìn nhau, một người tiến lên nói: "Trưởng lão đức cao vọng trọng, chủ tử chúng ta cũng không phải người dễ chọc. Huống chi Tầm Vi nương tử chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn trong mắt trưởng lão mà thôi, trưởng lão hà tất phải đắc tội chủ tử ta vì nàng ta?"

"Đúng là như vậy." Một thích khách khác cất lời khuyên nhủ, "Chúng ta biết trưởng lão ghét nhất là người ngoài gây rối, con nhóc này ở lại đây đã quấy rầy sự yên tĩnh của trưởng lão. Chẳng bằng trưởng lão giao nó cho chúng ta, vừa hay lại bớt phiền."

"Nghe có vẻ là chủ ý không tệ, tiểu nha đầu này quả thực đã gây thêm cho ta khá nhiều phiền phức." Bách Lý Quyết Minh nói.

Trái tim Tạ Tầm Vi lạnh đi từng tấc, lệ trào ra khỏi hốc mắt, rơi tí tách lên mu bàn tay. Nước mắt thấm lên vết thương, đau đớn tựa kim châm. Cô nghĩ cô sắp chết rồi, giống như mẫu thân vậy. Cảnh tượng dữ tợn đêm hôm đó lại hiện lên trước mắt, toàn là thi thể toàn là máu, cô không ngăn được cơn run rẩy. Thế nhưng một khắc sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu cô. Cô sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, không biết Bách Lý Quyết Minh đã nhảy xuống khỏi ngọn cây, đứng bên cạnh cô từ khi nào.

Gương mặt y mang vẻ trào phúng thường thấy, há miệng ra lại là giọng điệu khiêu khích: "Có điều xin lỗi nhé, đại gia đây bình sinh thích nhất là đắc tội kẻ khác. Chủ tử của các ngươi là ai? Hắn có tới đây quỳ xuống gọi ta là ông cũng đừng hòng đưa con nhóc này đi. Ân oán ngày xưa của các ngươi, ta không rảnh tính toán, nhưng sau này ta sẽ định đoạt. Nghe cho kĩ đây, từ nay về sau, Tạ Tầm Vi chính là đồ đệ của Bách Lý Quyết Minh ta." Y nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tùy tiện, "Nhóc con này, ông hậu thuẫn!"

Đám thích khách liếc mắt nhìn nhau, lẳng lặng rút kiếm ra.

Bách Lý Quyết Minh vỗ sau gáy cô, "Nha đầu, vẫn đi được chứ?"

Tạ Tầm Vi khịt mũi, gật đầu.

"Đứng dậy, đi về nhà, ta không bảo ngươi quay đầu thì đừng quay đầu."

Tạ Tầm Vi ngoan ngoãn bò dậy từ dưới đất, loạng chà loạng choạng đi về nhà dọc theo con đường mòn. Sau lưng vang lên tiếng đao kiếm va chạm, leng ka leng keng, nhịp tim của cô còn vang hơn cả những âm thanh đó, thịch thịch thịch, giống như tiếng trống kêu. Cô nghe lầm sao? Bách Lý thúc thúc nhận cô làm đồ đệ? Có phải cô nên đổi sang gọi thúc là sư tôn không? Sư tôn sẽ đánh thắng chứ? Người chỉ có một mình, mà thích khách có tận hơn hai mươi tên.

Sau lưng có một làn gió nóng bỏng phả tới, ánh lửa chiếu đỏ cây hương xuân già. Vô số người kêu rên thê thảm, sau đó lại im bặt. Cô không biết, đó là Chân Hỏa của Bách Lý Quyết Minh đã thiêu đốt cơ thể bọn họ, khiến bọn họ hóa thành tro tàn trong chớp mắt. Có nhiều người còn chưa kịp thét lên, cổ họng đã bị ngọn lửa tàn phá.

Cô lo lắng trong lòng, vô thức định quay đầu lại, vừa nghiêng mặt sang đã nghe thấy tiếng Bách Lý Quyết Minh tức giận quát: "Bảo ngươi đừng quay đầu mà, xem quả rắm à!"

"Con không quay đầu đâu!" Cô vội quay thẳng mặt về, đi từng bước lên phía trước.

Khi sắp về tới nhà, Bách Lý Quyết Minh xách đao đuổi kịp cô từ phía sau. Cô không nhịn được lòng hiếu kỳ, quay đầu thật nhanh liếc qua. Nơi đó đã thành một khoảng đất cằn, cây cối hóa than đen, xương trắng vụn thịt ơn ởn đầy đất, thích khách đều đã biến mất. Cô lờ mờ đoán được đã phát sinh chuyện gì, nhanh chân đi theo Bách Lý Quyết Minh, lớn tiếng gọi y: "Sư tôn!"

Bách Lý Quyết Minh liếc xéo cô: "Ban nãy lừa bọn chúng thôi, ta không nhận ngươi làm đồ đệ đâu. Ngươi vẫn là tiểu nô tỳ của ta."

"Sư tôn là người lớn, người lớn nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Nói thì phải giữ lời!" Cô nắm tay y.

"Hừ, ngươi vớ bở rồi đấy." Bách Lý Quyết Minh nói mát, tiện tay ném đao vào lều củi.

"Sao sư tôn lại tới tìm con?" Cô hỏi.

"Có một thùng nước mà xách rõ là lâu. Ta tưởng ngươi bị sói đất tha đi giữa đường." Bách Lý Quyết Minh hừ lạnh.

"Vì sao không cho con quay đầu?" Cô lại hỏi.

"Sợ ngươi đêm ngủ gặp ác mộng, đến lúc đó lại tìm ta khóc lóc." Bách Lý Quyết Minh trợn trắng mắt, "Ông còn lâu mới rảnh dỗ ngươi."

"Sư tôn thật tốt!" Tạ Tầm Vi nở nụ cười.

Bách Lý Quyết Minh gãi đầu, lần này thì hay rồi, hoàn toàn bị nha đầu này quấn lấy rồi. Lúc trước y đã nói rõ không thu cô nhóc, bây giờ lời y bảo đều thành xạo chó hết. Y đang phiền muộn, ngực lại đột nhiên trĩu xuống, là nha đầu này nhào vào, cánh tay bé nhỏ như cây đay ôm chặt lấy y. Đứa bé sáu tuổi, vẫn còn lùn tịt, khó khăn lắm mới cao đến góc áo của y, bổ nhào một cái, vùi hết cả đầu vào lòng y. Cô đang khóc, tiếng khóc đứt quãng, giống như một con mèo con nức nở.

Gầy quá, phải cho nó ăn chút thịt thôi. Y nghĩ.

"Sao lại khóc nữa rồi!" Y đau đầu ngồi xổm xuống.

Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt cô gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.

"Giờ người thích con rồi sao?" Cô tràn đầy mong đợi, hỏi.

"Hứ." Y lẩm bẩm, "Nha đầu thích khóc, còn lâu ta mới thích."

"Không sao." Tạ Tầm Vi lại vùi vào lòng y, gương mặt áp sát vào ngực y. Lồng ngực sư tôn nóng bỏng, giống như ẩn giấu một mặt trời nhỏ bên trong. Người là sư tôn dữ dằn nhất, cũng là sư tôn ấm áp nhất. Tạ Tầm Vi cọ vạt áo y, lớn giọng tuyên bố: "Sư tôn không thích con, con thích sư tôn. Tầm Vi thích sư tôn nhất!"

Tầm Vi thích sư tôn nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net