Chương 24: Trại cũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, căn trại cũ.

Bên dưới giếng trời sừng sững một tấm bia đá cũ, mọi người đứng vây quanh bia đá, mấy sợi xích sắt và vô số chuông gió treo lơ lửng trên đầu bọn họ. Ngửa đầu nhìn lên, những chiếc chuông gió nặng trịch kia giống như những ngôi sao ảm đạm, trầm mặc lặng thinh.

"Mục sư huynh, đây là Vũ Trùng Triện ư?" Bạch Già đưa tay vuốt bia đá, hỏi.

"Không sai, là chữ của tộc Mã Tang cổ." Mục Tri Thâm nói.

Tộc Mã Tang cổ là một ngoại tộc giống như Địch, Khương, Hồ, sống ở vùng biên giới phía Tây Nam. Rất nhiều năm trước, bộ tộc này từng phát triển mạnh mẽ ở Trung Nguyên. Địa chí viết bọn họ cưỡi voi đến từ phương Tây, cắt tóc xăm mình, tay nâng hoa sen. Năm trăm năm trước, tiên môn phục hưng, ba ngàn bí tàng bị đốt cháy bên bờ Trường Giang, cả tộc người Mã Tang rút khỏi Trung Nguyên, mai danh ẩn tích. Chữ viết của bọn họ cũng đã thất truyền, dù là trong tiên môn cũng không ai hiểu Vũ Trùng Triện. Tọa sư nghe nhiều biết rộng, có lẽ sẽ hiểu, Mục Tri Thâm kích hoạt Liên Tâm Tỏa, nói: "Tọa sư có ở đây không?"

Liên Tâm Tỏa chớp sáng rồi tắt, giọng của Khương Nhược Hư đứt quãng, khó mà nghe rõ. Mục Tri Thâm gọi thêm mấy lần, âm thanh bên trong trở nên khàn đặc khó nghe, có vẻ quái dị một cách khó hiểu.

"Tọa sư?" Mục Tri Thâm cau mày.

Âm thanh trong Liên Tâm Tỏa đột nhiên rõ ràng, lại trở thành một giọng đàn ông trầm xa lạ, nói tiếng bọn họ nghe không hiểu.

"Kẻ nào?" Mục Tri Thâm hỏi, "Kẻ nào nói đấy?"

Nam nhân phát ra những âm thanh giống nhau lặp đi lặp lại mấy lần, ngữ khí càng lúc càng gấp rút, câu cuối cùng mới nói được một nửa, âm thanh đã lại đứt quãng không thể nghe rõ nữa. Mục Tri Thâm tiếp tục truyền linh lực vào Liên Tâm Tỏa, chiếc vòng chợt bừng sáng, bên trong truyền ra tiếng "khanh khách". Mục Tri Thâm kinh hãi, lập tức cắt đứt dòng linh lực.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một đệ tử tên Khương Lăng sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Vừa rồi là tiếng gì vậy?"

"Giống như tiếng cười của quỷ." Có đệ tử nhỏ giọng.

Quỷ quái xác thịt thối rữa, cổ họng bị tổn hại, phần lớn âm thanh phát ra đều vụn vỡ khàn đặc tựa đang ngậm đờm, giống như vậy.

Hoàng Tuyền Quỷ Quốc vốn là Quỷ Vực, có quỷ quái cũng không lạ kỳ. Điều khá kỳ dị là âm thanh xa lạ kia, có người mô phỏng lại phát âm của nam nhân đó lại một lượt, "Hống Ma Lạp Ni Ba... Nói gì vậy?"

"Liên Tâm Tỏa của chúng ta kết nối với Liên Tâm Tỏa của người khác ư, trừ chúng ta, vẫn còn có người ở Quỷ Quốc? Có phải người đó đang xin chúng ta cứu viện không?"

Không thể nào, Liên Tâm Tỏa ghép theo từng đôi. Mục Tri Thâm lại thử liên hệ Thập Bát Ngục, lần này có làm thế nào Liên Tâm Tỏa cũng không sáng lên nữa. Hắn có dự cảm không may trong lòng, thấp giọng nói: "Giữ đề phòng."

Mọi người đều gật đầu, lúc này, Bạch Già ngồi xổm trước bia đá bỗng kêu lên: "Ta biết bên trên viết gì rồi."

Mọi người nhìn sang, Bạch Già chạm vào mặt sau bia đá, nói: "Ở đây có chữ Hán, viết là: Thiên Cực Tinh tháng sáu, phong bế chín chín tám mốt căn trại lớn, người vật không thể tiến vào. Cả tộc dời về Tây, suốt đời không quay lại."

Chẳng trách nơi đây lại điêu tàn như vậy, hóa ra là trại bị tộc Mã Tang bỏ hoang. Theo những gì viết trên bia đá, bọn họ đã phong bế cả tám mươi mốt căn trại. Bộ tộc trong rừng hoang phần lớn đều nghèo khổ, bọn họ lại nhẫn tâm vứt bỏ một địa bàn rộng lớn như vậy, đúng là không thể nào nói nổi. Chẳng lẽ khi đó đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ phải bất đắc dĩ phong bế quê hương sinh tồn bấy lâu, dời sang nơi khác?

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, ý kiến chung duy nhất là sau khi trại bị phong bế mới có Quỷ Vực. Có thể người tộc Mã Tang dời về Tây cũng là vì quỷ quái hoành hành, bọn họ dự đoán được nơi đây sắp bị ác quỷ chiếm lĩnh, để lại bia đá, cả tộc lưu vong. Sau khi bọn họ đi, Quỷ Mẫu chiếm cứ trại cũ, nơi đây trở thành Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.

Bạch Già so chữ Hán và Vũ Trùng Triện, nói, "Chữ Hán khắc rất ẩu tả, hơn nữa vết còn rất nông, hình như là vội vàng khắc lên. Chúng và Vũ Trùng Triện tuyệt đối không phải do một người để lại. Trước chúng ta, đã có người Trung Nguyên khác tới nơi đây, người đó đã phiên dịch Vũ Trùng Triện. Là đội ngũ của Tạ tông chủ ư?"

"Không phải, trong mấy người đó không có ai hiểu Vũ Trùng Triện." Mục Tri Thâm lắc đầu. Trước khi trông thấy tấm bia này, càng không có ai biết Hoàng Tuyền Quỷ Quốc có liên quan đến hắc giáo Mã Tang đã mai danh ẩn tích từ lâu. Mục Tri Thâm trầm giọng nói: "Tấm bia này là lời cảnh cáo, người phiên dịch Vũ Trùng Triện đang muốn cảnh tỉnh người đến sau." Nếu không người này sẽ chẳng cần phải khắc chữ Hán lên bia đá, chữ viết ẩu như vậy, khi đó nhất định người ấy đã gặp phải điều gì đó. Người đó đang nhắc nhở bọn họ, trong trại có hiểm nguy.

Độ dài của chữ Hán ngắn hơn Vũ Trùng Triện một đoạn, Bạch Già nói: "Chậc, còn một nửa chưa được người kia phiên dịch, không biết là viết gì nữa."

Mọi người thảo luận một phen, quyết định tiến vào xem thử trước. Lần này bọn họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng, đệ tử được phái đi đều là cao thủ thượng phẩm của Tông Môn, mạnh hơn người hai tộc Dụ Tạ nhiều. Nếu gặp phải nơi bất thường, sẽ cẩn trọng quyết định xem có nên tiến sâu hay không.

Bạch Già và Mục Tri Thâm dẫn đầu, tất cả mọi người tiến vào thổ lâu, bước đi trên hành lang. Bọn họ lên tầng thứ hai, ván gỗ dưới chân phát ra tiếng ken két khi bọn họ giẫm lên. Mọi người không khỏi cố gắng bước nhẹ chân hơn. Đằng xa tối thui, trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân của bọn họ, không còn bất cứ âm thanh nào khác. Trên mái cong treo chuông gió, màu xanh xám, loang lổ rỉ sét. Một bên hành lang là những gian phòng, cửa xếp cũ nát, còn có lỗ mọt đục. Nhìn qua lỗ chỉ có một màu đen thui, không thấy rõ bất cứ thứ gì. Bên kia thì đối diện giếng trời, nước mưa điên cuồng đổ xuống.

Khương Lăng hạ giọng: "Tối quá."

"Lạ thật, chúng ta đã tiến vào vết đất nứt ở Thập Bát Ngục, lại từ Thiên Đô Sơn đến nơi rừng sâu núi thẳm phía Nam." Có người nói.

Mục Tri Thâm lắc đầu, "Không phải vậy, Hoàng Tuyền Quỷ Quốc không ở nhân gian."

"Là sao?" Có dân phu kinh ngạc, "Hoàng Tuyền Quỷ Quốc không phải Quỷ Vực của Quỷ Mẫu sao, chẳng lẽ thật sự là âm tào địa phủ ư?"

"Đương nhiên không phải, nếu là âm tào địa phủ, ít nhất cũng phải có bọn đầu trâu mặt ngựa chứ?" Bạch Già nhún vai, "'Hoàng Tuyền Quỷ Quốc không ở nhân gian' là lời đại tông sư nói. Người chưa bao giờ giải thích, chúng ta cũng không biết là có ý gì. Có lẽ người chỉ nói ẩn dụ mà thôi, đằng sau có ý nghĩa sâu xa huyền diệu nào đó. Có điều câu này rất có lý, bởi vì theo hành trình chúng ta đã đi hôm nay, ít nhất cũng phải mười mấy dặm. Hoàng Tuyền Quỷ Quốc hiển nhiên sẽ rộng hơn thế, ít nhất cũng phải to chừng thành Kim Lăng. Khu vực lớn như vậy, ngự kiếm trên không trung tất nhiên có thể trông thấy. Nhưng từ Bắc chí Nam, Tông Môn chưa bao giờ tìm được Quỷ Vực lớn như thế."

"Quái lạ, cả vùng lớn đùng thế này, giấu đi đâu được chứ?"

Khương Lăng sờ vào lan can bị tróc sơn, trên tay toàn là nước mưa ướt sũng. Đám đệ tử châm đèn bão, mấy ngọn đèn sáng lấp lánh trong đêm, chập chờn chớp tắt, giống như đôi mắt ma quỷ. Mưa rơi tầm tã, trong căn trại cũ tĩnh lặng vô cùng, giữa đất trời như chỉ còn tiếng mưa tuôn.

Mục Tri Thâm chia mọi người thành hai đội, để một sư đệ dẫn một nhóm tra xét tầng thứ nhất, hắn đưa người lên tầng thứ hai, hai đội chia nhau tìm kiếm gương đồng bát giác. Mục Tri Thâm lục soát gian phòng đầu tiên bên tay phải trước, đưa tay đẩy ván cửa, đẩy không vào.

"Bị cài then rồi?" Bạch Già đứng bên nói, "Then cửa kiểu trại cũ này đều là xà ngang, đâm dao vào đẩy ra là được."

Nói đoạn định rút đao ra, Mục Tri Thâm lại nhíu mày lắc đầu.

"Trọng lượng của cửa kỳ lạ." Hắn nói.

Hắn vừa nói vậy, Bạch Già liền biết ngay kỳ lạ ở đâu. Mục Tri Thâm đưa tay lấy chiếc đèn bão của sư đệ phía sau, khom lưng xuống nhìn vào khe cửa, thản nhiên nói: "Sau cửa có người."

Có người, hay là có quỷ? Bạch Già nhìn Mục Tri Thâm, tên này chẳng có biểu cảm gì cả, ngữ điệu nói chuyện như thể đang nói "Hôm nay trời rất đẹp." vậy. Hắn trông có vẻ rất bình tĩnh, có đồng bạn bình tĩnh như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Bạch Già cứ cảm thấy hắn chỉ đơn giản là không có biểu cảm mà thôi. Có lẽ cho dù sắp chết đến nơi, hắn cũng sẽ vẫn mang bản mặt như vậy.

Bạch Già ghé mặt vào nhìn, đằng sau khe cửa quả nhiên có một bóng người cao lớn, dựa vào ván cửa không nhúc nhích.

Dáng vẻ mệt mỏi như vậy, hẳn là người chết, chỉ không biết có sống dậy nửa đường không mà thôi. Sống dậy cũng chẳng đáng sợ, bọn họ đều không phải dạng vừa. Bạch Già gọi người tới, mọi người cùng nhau ra sức đẩy ván cửa, dốc hết sức lực bú sữa mẹ mới đẩy được khe hở vừa một người đi qua. Vào trong rồi mới phát hiện, đằng sau cánh cửa chất đầy bàn ghế rương hòm lặt vặt, một thi thể với gương mặt dữ tợn chen ở giữa.

Bạch Già nhíu chặt lông mày, "Nhìn cách ăn mặc là đệ tử tiên môn, nhất định là người của đội ngũ trước. Đội ngũ đó tiến vào từ mười mấy năm về trước, sao hắn không bị thối rữa?"

Làn da thi thể lành lặn, gương mặt hết sức rõ ràng, nhãn cầu lồi ra, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi. Các đệ tử lần lượt đi vào, đều sợ nảy người vì tư thế chết của hắn. Mọi người giơ đèn kiểm tra nội thất trong phòng, khắp nơi toàn tro bụi, trên sàn nhà là một lớp dày, như rắc đầy muối ăn lên đất. Kệ hoa bàn ghế đều tựa vào tường, lò sưởi ở giữa có vết tích đã đốt lửa, nồi sắt và mấy cái bát sứ úp ngược xuống đất.

Bạch Già lật nồi bát lên, bên trong trống rỗng. Dân phu ở bên cạnh ăn lương khô, vừa ăn vừa quan sát tứ phía. Trên tường đặt một bức tượng thần, có mười một gương mặt, vừa nam vừa nữ, dưới cùng là mặt giận dữ màu san hô, tầng thứ hai là ba gương mặt bình lặng màu đen, tầng thứ ba là ba gương mặt cười màu vàng, mặt trên cùng màu trắng, không có ngũ quan. Các tầng chồng lên nhau, chất thành hình một tòa tháp. Mặt mỉm cười ở tầng thứ ba tựa hồ đang nhìn bọn họ, như cười như không, trông rất quái dị.

"Có thi thể không phải chuyện tốt đâu." Bạch Già nói, "Bọn họ từng nghỉ ngơi ở nơi này, chắc đã nghỉ được một thời gian chừng nửa nén hương, đã ăn đồ ăn lót dạ, rất nhanh sau đó liền gặp biến cố."

"Sao ngươi biết là thời gian nửa nén hương?" Khương Lăng hỏi y.

"Nấu mì nấu thịt cần khoảng nửa nén hương." Bạch Già nhặt mấy cái bát rỗng lên, "Bát trống rỗng, còn có dầu mỡ, bọn họ đã đi suốt một ngày đường, rất mệt, ăn sạch sành sanh."

Mục Tri Thâm ngồi xổm xuống vuốt lên tấm ván gỗ cũ nát, đầu ngón tay đỏ thẫm toàn vết máu.

"Đang lúc ăn uống no nê, bên ngoài có thứ gì đó tới." Bạch Già nói, "Thứ đó nhất định rất hung dữ, bọn họ không đối phó nổi, xếp bàn ghế lên chặn cửa, không cho nó vào. Một tiền bối đã hi sinh thân mình, ngăn trước cửa, những người còn lại thì chạy trốn." Bạch Già đặt đèn bão xuống, ánh sáng chiếu rọi nền gỗ loang lổ vết máu. Máu kéo dọc đến cánh cửa dẫn tới phòng trong, Bạch Già đẩy cửa ra, bên trong là hành lang nội bộ, thông đến những căn phòng khác.

Dân phu nuốt lương khô, hoảng sợ: "Liệu thứ đó có còn ở đây không?"

"Không cần sợ đâu." Khương Lăng vỗ gã, "Mục sư huynh là truyền nhân Lôi Pháp, Tông Môn đánh giá thượng thượng phẩm. Chưa nói đến Mục sư huynh, chúng ta đây cũng là thượng phẩm, liên thủ lại thừa sức đối phó ác quỷ đạo hạnh trăm năm. Đội ngũ lần trước không quá tám người, khó tránh khỏi giật gấu vá vai."

"Thế nhưng Dụ tông chủ và Tạ tông chủ đều có mặt. Bọn họ liên thủ cũng không đối phó nổi ác quỷ kia sao?"

"Hơn hai mươi năm trước, tuổi tác Tạ tông chủ cũng không hơn chúng ta là bao." Bạch Già chỉ bát trên đất, "Hơn nữa, thời điểm phát sinh tình huống đột ngột, hẳn ông ấy không ở đây. Chỉ có bốn cái bát, xung quanh cũng chỉ có vết kiếm, không có vết tích Phong Pháp. Nơi này chỉ có Dụ tông chủ và con cháu trong tộc của ông ấy, Tạ tông chủ hẳn đã dẫn ba người còn lại tới nơi khác."

Mục Tri Thâm ra hiệu cho Bạch Già, Bạch Già kích hoạt Liên Tâm Tỏa, hỏi: "Sư đệ, phía đệ thế nào?"

Trong vòng truyền đến tiếng của đội ngũ kia, "Chúng đệ đã phát hiện thi thể của người hai nhà Dụ Tạ, là tiền bối của đội ngũ trước, tổng cộng năm xác."

Mục Tri Thâm nói: "Được, các đệ lên đây, chúng ta tập hợp."

"Vâng."

Bạch Già biết dụng ý của Mục Tri Thâm, nếu nơi này có thứ quỷ quái Dụ Liên Hải khó đối phó, chia ra hành động không phải là sách lược hay. Bọn họ tiến lên dọc theo phía vết máu lan ra, dọc đường dán phù chú trừ tà, đồng thời còn nói hướng đi của bọn họ cho đội xuống từ tầng ba.

Hành lang trong rất hẹp, gần như chỉ vừa cho hai người đi sóng vai. Vẫn là Mục Tri Thâm và Bạch Già dẫn đầu, những người khác theo sau. Đi được một nửa, đội ngũ tầng trên đi xuống, đi theo sau cùng. Đi đến cuối, phía trước sáng bừng lên, lại là một gian phòng nhỏ. Bên trong chất đầy những bao bột lớn, Bạch Già đâm vào mấy bao xem thử, đều đã mốc meo. Xem ra là kho lương của căn trại cũ, vết máu đến đây liền mất, như thể người chạy trốn đã biến vào hư không.

Dương Tố:

Hôm nay lúc sắp gõ chữ xong, thầy hướng dẫn gửi ý kiến chỉnh sửa luận văn cho tui, còn nói muốn gọi điện cho tui. Lập tức như đang ngồi trên bàn chông vậy, gõ chữ không hay nổi nữa. Oe oe oe oe TAT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net