Chương 31: Vô Độ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thông thường, nếu nhìn thấy dấu hiệu cầu cứu, đầu tiên Bách Lý Quyết Minh sẽ là nghĩ là do đệ tử tiên môn tiến vào Quỷ Quốc để lại. Nhưng chữ "cứu mạng" ở góc bàn này rất kỳ quái.

Chúng không phải chữ Hán, mà là Vũ Trùng Triện Mã Tang.

Bọn họ đi qua rất nhiều phòng, lần này để ý tìm kiếm, lại tìm được dấu hiệu cầu cứu như vậy ở rất nhiều nơi. Có người Mã Tang bị lạc trong trại mồ bọn họ tự xây nên, bàng hoàng bất lực đi rất nhiều nơi, cứ đến một chỗ là lại để lại dấu hiệu cầu cứu, mong người cứu viện tìm được người đó.

Bùi Chân sờ lên chữ Vũ Trùng Triện kia, nói: "Đây là một đứa trẻ."

Hắn vô cùng quả quyết, Bách Lý Quyết Minh nhướn mày, "Là sao?"

"Ký hiệu đầu tiên xuất hiện ở góc bàn, ký hiệu thứ hai ở bên dưới bệ cửa sổ, cái thứ ba trên mặt trống bằng da trâu, cái thứ tư trên mặt gương đồng." Bùi Chân nói, "Tiền bối không phát hiện sao? Những ký hiệu này có một đặc điểm chung."

Bách Lý Quyết Minh không nghĩ ra nổi, "hứ" một tiếng, "Ngươi nói đi, xem xem ngươi có thể nói ra manh mối gì nào?"

"Nếu muốn để người ta phát hiện dấu hiệu cầu cứu, nhất định phải đánh dấu ở nơi dễ thấy. Giả sử là tiền bối, người sẽ đánh dấu ở đâu?" Bùi Chân hỏi.

Bách Lý Quyết Minh tùy tiện gõ tường, "Ở đây."

"Không sai." Bùi Chân giơ tay mô phỏng vị trí Bách Lý Quyết Minh chỉ, "Theo chiều cao của người trưởng thành, chắc chắn vị trí cao ngang tầm nhìn sẽ phù hợp nhất. Nhưng những dấu hiệu chúng ta phát hiện ra, không cái nào lại không ở chỗ thấp. Chúng ta phải khom người xuống, thậm chí phải ngồi xuống mới có thể phát hiện dấu hiệu cầu cứu của người này."

Bùi Chân xem xét tỉ mỉ bút tích kia, từng đường từng nét đều lộ vẻ non nớt vụng về. Hắn nói: "Nó không lớn đâu, cùng lắm mười tuổi."

Một đứa bé, sao lại tiến vào Hoàng Tuyền Quỷ Quốc? Đứa bé này là người Mã Tang, nhất định phải tới đây sớm hơn cả bọn họ và người Dụ gia, Tạ gia. Khi Thiên Đô Sơn còn chưa thành lập Tông Môn, khi đại tông sư chưa phát hiện khe đất nứt, có một đứa bé bị quên lãng ở nơi này, không biết đã bao nhiêu năm. Cha mẹ nó có biết không? Một nhóc con chưa đến mười tuổi luẩn quẩn ở nơi này, phải sợ đến nhường nào chứ. Bách Lý Quyết Minh thở dài.

Đến giờ, đứa bé này rất có khả năng đã mất mạng.

————————

Không nghĩ về đứa bé này nữa, bọn họ lại nhìn chằm chằm căn phòng đối diện trong thời gian một nén nhang. Lần này cả hai đều giữ tinh thần tỉnh táo, tuyệt đối không ngủ. Nhưng bọn họ dường như đã nhìn thấy, lại như thể không hề trông thấy gì. Bởi vì căn phòng đối diện thay đổi hình dáng chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc thay đổi ra sao thì bọn họ không hề thấy rõ. Bùi Chân đổi sang cách khác, kê một băng ghế bán nguyệt lên trên bậc cửa. Căn phòng lại biến đổi, nửa ghế bán nguyệt ở đối diện biến mất không còn tăm hơi. Bọn họ cầm khúc ghế còn lại mà lâm vào trầm mặc.

"Xem ra là thuật pháp rồi." Bùi Chân phá tan bầu không khí yên tĩnh, "Tiền bối hiểu sâu biết rộng, có manh mối gì không?"

Hắn nói vậy, nếu y không có manh mối thì chẳng phải là kiến thức hạn hẹp sao? Bách Lý Quyết Minh nín thinh một hồi lâu, lúng túng nhìn xung quanh, lảng sang chuyện khác: "Bùi Chân, khoan nói chuyện này đã. Ngươi có cảm thấy trại này quá trống không?"

Bùi Chân gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, "Cũng thấy vậy thật."

Bọn họ đi liền một mạch, phát hiện một điểm rất bất thường, chính là đại đa số những căn phòng trong trại này đều trống. Xây nhiều phòng như vậy, lại bỏ không ở đây, chỉ có căn phòng lớn bọn họ vừa vào là có mấy thi thể đang ngồi, thực sự không hợp lẽ thường.

"Theo suy đoán lúc trước của ngươi, Âm Mộc Trại là để cho người chết ở." Bách Lý Quyết Minh nói, "Nhưng xây một nơi lớn thế này, lại chỉ có vài người chết ở, mấy người này cũng tai to mặt lớn quá thể."

Người đi đâu hết rồi?

Tạm thời chưa nghĩ ra, Bách Lý Quyết Minh liền bỏ cuộc, quăng Linh Tê Đao cho Bùi Chân, "Dù sao trại này cơ hồ cũng trống không, phòng ốc còn biến tới biến lui, chúng ta có tạo ra động tĩnh cũng chẳng sao. Chém trần nhà thử xem, ta không thể sử dụng thuật pháp bừa bãi, ngươi chém đi."

Bùi Chân nghe lời y rút đao ra, chém một nhát lên trần nhà, phá được một khe hở. Mấy mảnh gỗ vỡ rơi xuống, bụi bặm bay lên như sương mù dày đặc. Bùi Chân tay lanh mắt lẹ trốn sau lưng Bách Lý Quyết Minh, bị miệng và mũi lại, trên người không dính một chút tro bụi nào.

Bách Lý Quyết Minh lau mặt, tay toàn là bụi. Miệng sặc mùi bụi bặm, vô cùng buồn nôn. Y nhổ mấy ngụm nước miếng, căm hận: "Tiểu tử nhà ngươi thông minh đấy!"

Hai người leo lên qua cột nhà, thò đầu ra nhìn, không ngờ lại sang một căn phòng nhỏ khác. Theo lý mà nói, bọn họ vốn đã ở tầng cao nhất trong thổ lâu, thêm một tầng nữa thì phải là nóc nhà mới đúng. Nhưng bọn họ không thể ra ngoài, mà tiến vào một gian phòng mới. Bách Lý Quyết Minh rất nản lòng, vật vã bao nhiêu lâu mà chẳng có chút manh mối nào cả. Bộ xương già này còn phải chạy tới chạy lui theo người trẻ tuổi, y cảm thấy thật chua xót, lết tay chân tìm chỗ nằm thẳng cẳng, quan sát căn phòng này.

Nơi này bày biện khác hẳn những chỗ khác, dụng cụ đều dựa sát vào tường. Rương hòm và bàn ghế chồng lên cao chắn cửa chính lại. Trong đó có một cái xác chặn cửa, ván cửa bị tách ra một khe, nhìn là biết đã xảy ra chuyện. Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, bát vỡ lăn khắp đất, trên bàn có rất nhiều vết kiếm, tất cả đều là vết tích tranh đấu. Sợ cái xác chặn cửa sống dậy, Bách Lý Quyết Minh ném nó xuống cái hố trên sàn.

Bùi Chân dùng khăn lau bụi bặm trên mặt đất, phát hiện rất nhiều vết vũ khí chém cực mảnh. Bùi Chân bảo Bách Lý Quyết Minh quét đất, Bách Lý Quyết Minh không chịu ngồi dậy. Bùi Chân bất đắc dĩ lắc đầu, xé một mảnh vải xuống từ người y, giẫm dưới chân đi tới đi lui, lau hết tro bụi. Lau xong, cảnh tượng trên mặt đất rõ ràng hơn rất nhiều, Bùi Chân phát hiện một mảnh Kiếm Phù trong góc.

Phù ký là ký hiệu chuyên biệt của tiên môn, phù ký của mỗi nhà lại có kiểu dáng khác nhau. Tạ gia dùng Phong Phù, Dụ gia dùng Kiếm Phù, Viên gia dùng Kim Phù, Mục gia dùng Lôi Phù, Khương gia dùng Thủy Phù. Sư huynh đệ Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh trên Bão Trần Sơn thì dùng Hỏa Phù, chỉ có điều hai người họ đã lớn tuổi, rất hiếm khi qua lại với các gia tộc khác, chưa có ai từng nhìn thấy Hỏa Phù.

Kiếm Phù chứng tỏ Dụ Liên Hải từng tới nơi này, đặt một tấm gương đồng bát giác ở đây. Xem ra số bát đũa này là Dụ Liên Hải và thủ hạ của ông ta dùng. Bọn họ nhóm lửa nghỉ ngơi ở nơi này, đột nhiên biến cố phát sinh, có thứ tới từ ngoài cửa. Thứ này ắt hẳn cực kỳ hung ác, ngay cả tông chủ Dụ gia cũng khó ứng phó. Một tử đệ Dụ gia anh dũng hi sinh chặn cửa, tranh thủ thời gian cho những người khác chạy trốn.

Nhưng gương đồng bát giác đâu? Theo lẽ thường, gương phải đặt ở vị trí Kiếm Phù chỉ mới đúng. Bùi Chân tìm khắp từ trên xuống dưới, không hề trông thấy, đi lòng vòng khắp phòng cũng không tìm được. Chẳng lẽ bị người ta lấy đi mất rồi? Lòng hắn sinh nghi, tổng cộng có bốn lượt người đã tới nơi này, lượt đầu tiên là đứa trẻ vào nhầm Quỷ Quốc, khi nó đến vẫn chưa có người tiên môn nào tiến vào, nó không thể lấy gương đồng đi được. Nhóm thứ hai là Dụ Liên Hải đã để lại gương, nhóm thứ ba là Mục Tri Thâm, bụi bặm che khuất Kiếm Phù, nhóm này không hề phát hiện ở đây có gương đồng. Nhóm thứ tư chính là hắn và Bách Lý Quyết Minh.

Nghĩ thông mấu chốt bên trong, Bùi Chân cong khóe miệng mỉm cười, "Không ngờ cái hang sói như Hoàng Tuyền Quỷ Quốc mà cũng thu hút nhiều người như vậy. Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên."

"Là sao?" Bách Lý Quyết Minh nhìn sang.

"Khi chúng ta không biết, ít nhất còn có một nhóm người nữa —— Nhóm thứ năm đã đến nơi này, bọn họ đem gương đồng đi." Ý cười của Bùi Chân càng sâu hơn, "Suốt dọc đường đi, chúng ta chỉ trông thấy thi thể của trại dân và tử đệ tiên môn. Đám người này rất có thể sống sót và rời khỏi Hoàng Tuyền Quỷ Quốc."

"Vậy thì tốt quá, ít nhất chứng tỏ còn có đường ra." Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm. Y buồn ngủ rồi, mắt ríu cả lại.

"Phong ấn ở những tấm gương đồng khác nhau, chỉ có tọa sư và Tông Môn biết phải phá giải thế nào, người bình thường lấy gương đồng đi cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Vậy nên người này nhất định phải đến từ Tông Môn, hoặc có quan hệ thân thiết với tọa sư." Bùi Chân nói.

Bách Lý Quyết Minh gối hai tay sau gáy, "Dùng cái gì ấy nhỉ... À, Liên Tâm Tỏa, hỏi Khương Nhược Hư xem có những ai biết phong ấn gương đồng, bảo lão viết một danh sách ấy. Người không ở Quỷ Quốc trên danh sách thì túm hết lại hỏi một phen. Nói thật lòng này, Bùi Chân à, ta cảm thấy hi vọng không lớn đâu. Âm Mộc Trại to tướng thế này, chúng ta còn chưa đi được một nửa nữa, nói không chừng lát thôi là cương thi của tên kia xông ra ngay."

"Cần gì phải hỏi tọa sư, ai biết phong ấn gương đồng, ta đã có danh sách trong đầu rồi." Bùi Chân cười.

"Ồ, ai?" Bách Lý Quyết Minh ngáp một cái.

"Ta và Tri Thâm, chúng ta đều ở Quỷ Quốc." Bùi Chân chậm rãi nói, "Vậy thì chỉ còn một người thôi, Vô Độ tông sư."

Chẳng trách lão kia biết nhiều bí mật về Quỷ Quốc như vậy, hóa ra ông ta từng đến đây. Bách Lý Quyết Minh không bất ngờ một chút nào, lão già kia ăn no rửng mỡ là thích đi lung tung khắp nơi, chỗ nào hoang vu hiểm ác là ông ta tới chỗ đó, như thể sợ sống lâu quá vậy.

"Thôi, ông ta chết rồi còn đâu, ta và Tầm Vi tự tay chôn mà. Để tích tiền đóng quan tài cho ông ta, Tầm Vi còn không ăn thịt suốt nửa tháng. Lúc còn sống ông ta tốn công kể lể với ta rõ là nhiều, ta chỉ nhớ không được ăn linh tinh." Bách Lý Quyết Minh nói.

"Đúng vậy." Bùi Chân bất đắc dĩ cười khổ, "Manh mối lại đứt rồi."

"Trừ phi lão già Vô Độ biến thành ác quỷ, vẫn luôn đi theo chúng ta, bám vào một cái xác nhảy ra, nói cho chúng ta biết nên đi thế nào." Bách Lý Quyết Minh thở dài, "Nhưng lão già đạo pháp cao thâm, nhìn thấu hồng trần, lập chí siêu độ quỷ hồn khắp thiên hạ. Cho dù bách tính khắp thiên hạ đều thành ác quỷ, ông ta cũng không thành ác quỷ đâu."

Y vừa dứt lời, bên dưới sàn nhà liền phát ra tiếng "ken két", như thể có thứ gì đó đang leo ở xà nhà dưới sàn. Bách Lý Quyết Minh giật mình tỉnh cả người, ngồi dậy liền thấy một cái đầu đen thùi lùi nhô ra khỏi cái hố trên sàn. Đó hiển nhiên là một hung thi, mặt mày đen sì, không có môi, hàm răng trắng ởn nhe ra. Gã quay sang, phát ra tiếng "Ơ ơ". Bách Lý Quyết Minh vừa thấy gã, đầu liền nổ ầm một cái, cơn buồn ngủ bay phành phạch đi như bồ câu.

Bách Lý Quyết Minh chỉ vào gã, kêu to: "Lão già Vô Độ!"

Bùi Chân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Bách Lý Quyết Minh đã nhảy ra ngoài như một con thỏ. Hung thi kia nghe y nói mà giật nảy cả người, buông tay ra, rơi xuống tầng bên dưới. Bách Lý Quyết Minh nhảy xuống đuổi nó, Bùi Chân cầm đèn bão lên, nhanh chân đi theo. Hung thi kia chạy cực nhanh, tốc độ của Bách Lý Quyết Minh cũng tựa hổ báo, vèo vèo như bay, chỉ trông thấy bóng mờ kéo dài.

Dương Tố:

Đi Bắc Kinh tìm người yêu đây, hi vọng nam sắc có thể chữa trị cho tui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC