Chương 45: Đồng minh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Quyết Minh viết văn trong kinh lâu, Vô Độ đặt ra cái quy củ dở người gì không biết, cửu tử nhất sinh vất vả mãi mới trở về được mà còn bị trò này tra tấn. Y cắn đầu bút nghĩ ngợi, rất nhiều thứ không thể viết, y gạch xóa sửa chữa, chủ yếu là viết về mụ cổ dài và những cuốn sách lụa bọn họ nhìn thấy. Đang vùi đầu ghi vội, Mục Tri Thâm kẹp cuộn giấy dưới nách, bước vào cửa.

"Ấy, sao ngươi lại tới đây?"

Mục Tri Thâm đưa hai phần tài liệu của mình cho y, "Đây là những gì ta chứng kiến, một phần cho ngài, một phần nộp lên Tông Môn. Cần sửa chỗ nào thì cứ bảo ta."

Mục Tri Thâm là nam nhân tuấn tú, chỉ có điều hơi lầm lì. Nghe nói hắn cứ lẻ loi cô độc ở Tông Môn, qua lại với rất ít người, đại đa số thời gian đều nhốt mình trong tiểu trúc. Thế nhưng, nguyên nhân hắn cô độc còn là vì mọi người không dám tới gần hắn. Người nổi danh nhất Mục gia không phải Mục Tri Thâm, mà là phụ thân hắn, Mục Kinh Huyền. Năm Mục Tri Thâm mười hai tuổi, Mục Kinh Huyền chính tay đâm chết vợ và con gái ở Mục gia, tự sát hóa quỷ, đến giờ vẫn đang chiếm cứ ở Mục Gia Bảo (bảo: tòa thành, lâu đài), thế nên Mục gia Tầm Châu mới bị gọi là Quỷ Bảo.

Rất nhiều người suy đoán rằng Mục Kinh Huyền tu luyện Lôi Pháp bị tẩu hỏa nhập ma nên mới gây ra đại họa như thế. Mục Tri Thâm là truyền nhân Lôi Pháp, mọi người lo hắn sẽ nối gót phụ thân.

Bách Lý Quyết Minh cuối cùng cũng nhớ ra thằng nhóc này là ai. Khi Tầm Vi lên Bão Trần Sơn chưa lâu, Mục Kinh Huyền dẫn Mục Tri Thâm tới thăm vườn thuốc của y, xin y nhận Mục Tri Thâm làm đồ đệ. Y từ chối, cha con bọn họ về nhà không lâu thì thảm kịch rúng động tiên môn kia liền phát sinh.

"Cậu nhóc cũng khéo quá đấy nhỉ, không tệ." Bách Lý Quyết Minh rất hài lòng, chỉ vào chiếc đệm cói bên cạnh, "Ngồi đi."

Y xem tài liệu Mục Tri Thâm viết, chú ý tới bia đá khi bọn họ vừa vào căn trại cũ. Khi Vô Độ còn sống, từng nói ông ta sắp phải đi Tây Nan Đà, đó chính là nơi Tạ Sầm Quan muốn biết. Chẳng lẽ nơi Mã Tang dời về Tây chính là Tây Nan Đà?

Nan Đà trong tiếng Mã Tang có nghĩa là hoan hỉ, vui mừng. Vô Độ từng đề cập, bên trong kinh văn của Mã Tang ghi rằng: "Qua ba nghìn đất nhơ, có thế giới tên Nan Đà, chốn thanh tịnh hoa hỉ. Vạn linh cư ngụ, sen rực sinh trưởng." Nơi đó tọa lạc ở phía Tây Thập Vạn Đại Sơn, là chốn cực Tây. Vô Độ nói ở đó đã cách Trung Nguyên rất xa, giữa hai nơi là vô vàn sông núi, đi tới đó cũng giống như đi tới tận cùng thế giới. Nơi đó không giống Trung Thổ, tiểu quốc san sát, mỗi quốc gia lại có một vị vương, nhưng phần lớn đều tin hắc giáo Mã Tang.

Có điều Tây Nan Đà rốt cuộc ở cụ thể chỗ nào, Bách Lý Quyết Minh cũng không rõ.

Ngước mắt lên, Mục Tri Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh ban mai mờ nhạt chiếu lên đầu vai hắn, đường nét sắc bén trên gương mặt hắn được mài mềm đi. Nam nhân khi cầm đao khắc nghiệt như tuyết, giờ phút này lại yên tĩnh ngoan hiền giống như một con búp bê sứ bị lãng quên. Bách Lý Quyết Minh càng ngắm càng hài lòng, đáng tiếc đây là vị hôn phu của nha đầu Dụ Thính Thu chết tiệt kia, kiềm chế không nổi, y đứng lên nói: "Mười tám năm trước không nhận ngươi làm đồ đệ, không ngờ chúng ta lại rất có duyên phận. Ông có lòng gả Tầm Vi cho ngươi, ngươi hủy hôn ước với Dụ Thính Thu, tới chỗ ta cầu thân đi."

Mục Tri Thâm chậm rãi mở mắt ra, nói: "Ta từ chối."

Bách Lý Quyết Minh tức giận: "Ngươi thích Dụ Thính Thu, không thích Tầm Vi?"

Y đột nhiên nhớ ra, Dụ Thính Thu đã bỏ đi từ trước khi tới Quỷ Quốc, Dụ phu nhân biết thì nổi cơn thịnh nộ, sai Dụ Phù Xuân dẫn người đi tìm kiếm, nhưng hình như đến giờ vẫn bặt vô âm tín.

"Đều không thích." Giọng nói Mục Tri Thâm bình thản, "Cần sửa không?"

"Không cần." Bách Lý Quyết Minh trả lại phần tài liệu nộp lên Tông Môn cho hắn.

Hắn nhận tài liệu, "Bùi Chân ở đâu?"

"Chắc vẫn đang ngủ, ngươi tìm hắn làm gì?"

"Cho hắn xem tài liệu."

"..." Bách Lý Quyết Minh ngờ vực nhìn chằm chằm hắn, "Sao ta cứ cảm thấy Bùi Chân mới là lão đại của ngươi ấy nhỉ, không phải ngươi làm việc cho Khương Nhược Hư à?" Bách Lý Quyết Minh cảm thấy là lạ, Bùi Chân cố chấp đòi đi cùng y tới Quỷ Quốc, miệng thì bảo tìm hài cốt tổ tiên gì đó, việc làm đầu tiên khi đến nơi lại là đọc đủ thứ sách cổ. Sau khi ra ngoài, biết y còn chuyện giấu giếm, còn cáu kỉnh với y. Tên kia vô cùng quan tâm đến Quỷ Quốc, điều tra Quỷ Quốc mới là mục đích hàng đầu của hắn.

Mục Tri Thâm dẫn đội vào Quỷ Quốc, toàn quân bị diệt, chỉ có hắn và Tạ Sầm Quan giả trang thành Bạch Già sống sót. Tên này vốn không hề thu thập gương đồng cho Khương Nhược Hư, hắn đang đánh tiền tiêu cho Bùi Chân. Cho dù đệ tử đồng đội không gặp biến cố, hắn cũng nhất định sẽ tìm cách hành động đơn độc. Vừa vào quỷ lâu không lâu, hắn đã đề nghị rút lui, có lẽ là để bảo toàn tính mạng của đám người này, rồi tự tìm cơ hội quay lại quỷ lâu.

Trong tài liệu viết hắn đã đánh rơi Liên Tâm Tỏa trong lúc trốn xác nghìn mắt, e rằng không phải vì Liên Tâm Tỏa mất hiệu lực, mà là hắn cố tình cắt đứt liên hệ với Tông Môn. Sau khi tiến vào Âm Mộc Trại, Liên Tâm Tỏa phát ra âm thanh kỳ lạ sau đó mất hiệu lực, rất có thể là vì tên này tự giở trò. Liên Tâm Tỏa ghép theo đôi, không thể thay thế. Sau khi đến căn phòng có đồng tử sáu tay, Liên Tâm Tỏa hắn lấy ra không phải để liên hệ với Tông Môn, mà là liên hệ với Bùi Chân.

Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện trước sau, Bách Lý Quyết Minh càng nghĩ càng quả quyết, chẳng trách Bùi Chân chịu lấy danh dự ra đảm bảo đạo đức cho tiểu tử này.

"Tiểu tử thối, nói thật đi, có phải ngươi làm việc cho Bùi Chân không?" Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn.

"Ừm."

Hắn trả lời thẳng thắn bất ngờ, Bách Lý Quyết Minh khoanh hai tay lại, quan sát nam nhân trầm mặc này từ đầu tới đuôi, "Ngươi là con trưởng Mục gia, vì sao phải làm việc giúp một đại phu Tông Môn?"

"Bởi vì một ước định." Mục Tri Thâm rủ lông mi, cuộn tài liệu lại, cất đi.

"Ước định gì?"

"Bùi Chân không cho nói."

Bách Lý Quyết Minh tức sùi bọt mép, trong lòng ngứa ngáy, hai tên đàn ông trưởng thành thì có ước định gì được chứ, chẳng lẽ móc tay hứa hẹn trăm năm không đổi, từ nay ước định hai ta là huynh đệ tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu ư?

"Mẹ kiếp chứ, ngươi đã nói đến 'ước định' rồi còn giấu giấu giếm giếm, ngươi cố tình lấy ta ra làm trò tiêu khiển đúng không?"

Mục Tri Thâm thản nhiên, "Nguyên văn lời Bùi Chân là: Nếu tiền bối đã có điều giấu tại hạ, tại hạ hẳn cũng nên có điều giấu tiền bối, như vậy chúng ta mới công bằng." Hắn móc một tờ giấy Tuyên Thành ra từ tay áo, mặt không đổi sắc mở ra, bên trên vẽ một đôi mắt cười. Bởi vì nét vẽ hết sức cẩu thả, lại còn chỉ có một đôi mắt, trông hết sức quái dị.

"Đây là gì? Con quỷ ngươi nhìn thấy ở Quỷ Quốc?"

"Mặt cười." Mục Tri Thâm đáp, "Bùi Chân nói, phải mỉm cười với ngài, biểu đạt lời xin lỗi của hắn."

Thằng ranh Bùi Chân kia nữa, biết ngay là hắn cố ý mà! Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc hai ngươi có quan hệ gì?"

Lần này Mục Tri Thâm lại trầm mặc đi, hắn cụp mắt xuống, hàng mi cong dài khẽ rung động, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau, hắn ngước đôi mắt màu xám tro lên, nói: "Không biết, chắc là người cùng đi chung đường trong đêm tối."

"Hả?" Bách Lý Quyết Minh nghe không hiểu gì.

Hắn đặt bức tranh mặt cười kia vào tay Bách Lý Quyết Minh, "Tiền bối, đừng chọc Bùi Chân, hắn thù rất dai. Kẻ từng chọc vào hắn, đa số đều đã chết."

Lời hắn nói có hàm nghĩa rất sâu xa, Bách Lý Quyết Minh hết sức cạn lời, sao chứ, Bùi Chân ăn thịt y được hay gì?

Mục Tri Thâm không nói thêm gì nữa, cầm đao lên, quay người bước ra khỏi cửa. Đang định đi, Bách Lý Quyết Minh ở đằng sau gọi hắn lại.

"Đúng rồi, tiểu tử, hỏi ngươi chuyện này này." Bách Lý Quyết Minh nói, "Người bốn phái Giang Tả các ngươi chắc qua lại rất thân với Dụ gia nhỉ? Mấy năm nay đồ đệ ta sống ra sao, ngươi có biết gì không?"

Mục Tri Thâm trầm mặc chốc lát, hơi nghiêng mặt sang, nói: "Tiền bối không cần lo lắng, người đó chăm sóc bản thân rất tốt."

Hắn nói xong liền đi, chuông gió trên mái hiên đung đưa trên đỉnh đầu hắn, âm thanh trong trẻo, một tràng leng keng dài triền miên. Hắn đi dọc con hẻm, đi qua rất nhiều đệ tử Tông Môn, ai nấy thấy hắn cũng như thấy quỷ, tránh còn không kịp. Hắn không để tâm đến bọn họ, mắt nhìn thẳng, bước lên bậc thang. Đi qua bông tân di đã héo tàn, đi qua hàng liễu rủ màu xanh, tới trước căn viện trồng hoa hạnh, đẩy cánh cửa phòng ngủ của Bùi Chân ra, rồi đóng lại, ngồi quỳ trước chiếc bàn nhỏ sơn đen.

Bên trên đặt một tấm bản đồ, vẽ một thành trì khổng lồ, trên bản đồ có một dấu tay máu, tỏa ra luồng khí âm u chẳng lành.

"Đây là bản đồ Quỷ Bảo huynh muốn. Để vẽ ra tấm bản đồ này, ta đã mất một quỷ ảnh trong đó. Huynh thật sự muốn trở về ư?" Bùi Chân nhíu mày khẽ than thở, "Đó là quỷ vực đến cả quỷ hồn cũng không ra nổi đấy."

"Muốn đi." Mục Tri Thâm cất bản đồ đi.

"Hôm nào lên đường?"

"Không biết, chưa nghĩ kĩ."

Hai người nhìn nhau trầm mặc. Bàn tay trắng nõn của Bùi Chân cầm chén, lẳng lặng uống trà. Thực ra hắn không phải người thích nói chuyện, chỉ khi đối diện với Bách Lý Quyết Minh hắn mới có hứng nói thêm mấy câu. Mục Tri Thâm càng không thích nói chuyện hơn, hai người đều không lên tiếng, bốn phía liền trở nên tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ có tiếng gió vù vù, hoa bay rơi vào chiếc bàn con trước cửa sổ. Mục Tri Thâm đứng dậy, mở cửa ra, sắc trời tràn vào như thủy triều, chiếu sáng gian phòng tăm tối.

"Tạ Tầm Vi." Trước khi đi, hắn bỗng quay đầu, "Khi nào ngươi hành động?"

"Sắp rồi." Bùi Chân nhàn nhạt nói.

"Tốt lắm." Mục Tri Thâm nói, "Ta rút đao cho ngươi lần cuối."

Dương Tố:

Tui lại mất ngủ rồi, đầu đau nhức. Khó chịu quá đi mất!! Đi học mà như ngồi trong tù vậy, cho nghỉ nhanh lên, xin đó. Đau khổ.

Bác sĩ bảo tui ngủ không ngon thì tăng liều, tui sợ tác dụng phụ nên mãi không tăng. Thôi cứ thêm vậy = =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net