sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TOPIC: TÔI ĐI COI TAROT TÌNH DUYÊN THẾ NÀO LẠI ĐƯỢC BÓI LÀ SẼ YÊU ĐƯƠNG THẮM THIẾT VỚI NGƯỜI TÔI GHÉT?

chủ topic: mặt trời rực nắng

--

...

68L mặt trời rực nắng

vẫn là chỗ này có gì tôi sẽ báo mọi người sau 😔

69L

được rồi chúng tôi ủng hộ cậu

70L

cố lênnn

71L

mong chủ topic đại thắng yêu đương suôn sẻ

...

126L cơm niêu sốt bò bằm

tình hình yêu đương của cậu thế nào rồi hả mặt trời rực nắng?

127L mặt trời rực nắng

haizz, tôi cũng hơi rầu rĩ

nên chưa thể cập nhật tình hình cho mọi người được

128L

thế sự việc ra sao rồi?

cậu nói tôi nghe thử xem sao

129L

đúng rồi, cậu cứ nói ra biết đâu chúng tôi có thể giúp

130L mặt trời rực nắng

sau một vài lần cố gắng tiếp xúc, tui cảm thấy tui cùng và cậu bạn cùng lớp chả có chút duyên số nào cả....

tui với cậu ấy có lẽ không hợp đâu

131L

tiếc thế sao? 😔

hay là chưa đến lúc?

cậu thử cố gắng thêm xíu xem sao

132L

đến nước này mà vẫn chưa có tiến triển

hay là sai đối tượng rồi?

133L

ừ nhỉ? lầu trên nói cũng có lí

134L

nhưng mà ngoài cậu bạn cùng lớp thì còn đối tượng khác sao?

135L cơm niêu sốt bò bằm

hmmm...

tôi nghĩ anh trai cùng phòng cũng có khả năng đấy chứ?

136L

sao lại thế được?

tôi tưởng chủ topic kể anh ta có bạn gái rồi mà?

137L

nhưng mà lầu 135 cũng có ý đúng đấy chứ?

có thể anh trai cùng phòng chưa có người yêu, tất cả đều là vì mặt trời rực nắng hiểu lầm thôi

138L mặt trời rực nắng

mọi người nhắc đến tui mới nhớ

anh ấy dạo này lạ lắm, thân thiện hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều

thậm chí còn rất tinh tế, tốt bụng hơn tui nghĩ nữa...

139L

gì thế này? chúng ta đổi đối tượng rồi sao?

140L

không phải là đổi đối tượng, mà là sửa chữa sai lầm 😓

141L cơm niêu sốt bò bằm

lời của lầu trên thật sự rất chí lí !!!

cá nhân tôi nghĩ cậu bạn cùng lớp không phải người mà thầy bói nhắc đến đâu

142L mặt trời rực nắng

thế...

tôi phải làm thế nào?

nhưng mà tôi vẫn không nghĩ là anh ấy đâu

143L

chủ topic ơi, từ hôm mở topic đến bây giờ, cậu đã bắt chuyện với cậu bạn cùng lớp đó lần nào chưa?

144L mặt trời rực nắng

chưa...

một câu thôi cũng chưa 😭

145L

thế thì tôi nghĩ giữa hai người thật sự chẳng có chút duyên số nào đâu 😕

146L

nhưng mà tự dưng chúng ta bảo chủ topic quay sang hẹn hò với anh trai cùng phòng chẳng phải bắt cậu ấy hành động một cách đa tình lỗ mãng sao?

147L

lầu trên nói cũng đúng đó

tôi nghĩ cậu nên bắt chuyện với anh ấy từ từ thì hơn, đừng vội quá làm gì?

148L mặt trời rực nắng

tui nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

tự dưng tui không nghĩ được gì

nhưng mà anh ấy tốt tính lắm, hôm nay đi ăn trưa cũng anh ấy, anh ấy cũng rất quan tâm tôi nữa

149L

hả!?!? hai người ăn trưa cùng một nhóm bạn hay là riêng với nhau thế?

150L mặt trời rực nắng

chúng tôi ăn riêng hai người...

151L

này...

thế cậu nói tôi nghe anh ấy tốt tính tới mức nào?

152L mặt trời rực nắng

anh ấy thật sự rất quan tâm tới tôi, thậm chí còn thổi nguội đồ ăn cho tôi nữa

thật ra tôi vốn đang xếp hàng lấy đồ ăn ở canteen trường, nhưng mà thấy hàng đợi quá dài nên anh ấy đã kéo tôi ra ngoài ăn trưa, còn trả tiền cho bữa ăn nữa

153L

ôi trời, thế mà chúng ta vẫn nhắc tới cậu bạn cùng lớp sao?

chúng ta đúng là có mắt như mù mà

154L cơm niêu thịt bò bằm

vậy cậu mời lại anh ấy một bữa thử xem sao?

coi như là tìm hiểu bắt chuyện



Lee Donghyuck biết việc bắt chuyện với người nọ là điều không thể nào, lại càng không thể cứ như vậy đến trước mặt người ta, thẳng thừng nói "Anh ơi, người ta bói em và anh sẽ yêu nhau, chúng ta cứ như vậy yêu nhau nhé?" Trong giây phút tâm trí rối bời ấy, bên tai cậu bỗng vang lên thanh âm quen thuộc.

"Donghyuck ơi, anh nhờ em chút được không?" Mark Lee từ bên ngoài gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đang được mở của cậu, nhỏ giọng hỏi.

Đối phương đưa mắt quan sát, rồi hỏi cậu về chuyện nhà trường thúc đẩy sinh viên năm nhất nên tích cực tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, anh cứ như vậy, ngỏ lời mời cậu tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc của anh.

"Em có muốn tham gia câu lạc bộ âm nhạc không? Em vừa có khả năng thanh nhạc vừa có thể đánh piano, nếu tham gia câu lạc bộ của trường sẽ rất tốt cho thành tích ngoại khoá của em, hiện tại bọn anh cũng đang thiếu thành viên nữa."

Donghyuck nghe xong cảm thấy việc tham gia cùng anh ấy cũng không tồi, liền vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng lại vô tình nhận ra bản thân mình chưa từng kể cho anh nghe về việc cậu có thể vừa hát, vừa đánh đàn. "Sao.. sao anh biết em có khả năng hát và đánh đàn ạ..?"

Nhìn dáng vẻ bình thản của anh, Donghyuck cảm thấy người nọ có chút gì đó rất khác biệt với mọi người xung quanh, anh có đôi khi sẽ ngại ngùng, nhưng cái ngại ngùng ấy chẳng bao giờ kéo dài được quá lâu. Khi bị cậu phát giác ra điều gì bất thường, đối phương sẽ vô tình trở nên tự tin tột độ, giải quyết tất cả những thắc mắc của cậu chỉ bằng vài câu giản đơn.

"Tại anh thấy Donghyuck vẫn hay tập hát tập đàn mỗi tối ấy mà? Phòng ký túc của chúng ta đâu có cách âm đâu." Mark Lee vừa cười vừa gãi đầu giải thích.

__

Câu lạc bộ thanh nhạc vẫn luôn là câu lạc bộ có độ hot lọt vào top đầu toàn trường, việc thiếu thành viên hay đơn ứng tuyển hoàn toàn là điều không thể. Trưởng ban nhân sự Tiêu vẫn luôn phải xem xét hàng chục đơn ứng tuyển được các sinh viên mới gửi tới mỗi năm, chuyện tuyển thành viên vẫn luôn là một cái gánh đè nặng lên vai của Tiêu Đức Tuấn từ nhừng ngày đầu y nhậm chức trưởng ban nhân sự, y lúc nào cũng phải đi tìm kiếm sự trợ giúp của những thành viên cùng nhóm, nhưng kết quả vẫn dừng lại ở bản thân Đức Tuấn tự mình làm hết từ đầu đến cuối.

Chuyện thường năm bỗng trở nên kỳ lạ khi Tiêu Đức Tuấn bắt gặp Mark Lee đứng chờ mình trước cửa văn phòng, anh thậm chí ngỏ lời giúp y sắp xếp hồ sơ ứng tuyển của sinh viên năm nhất. Đức Tuấn cũng không còn lạ gì bạn mình, nhanh chóng vào thẳng vấn đề "Mày có gì cần tao giúp phải không?"

"Giữ cho tao một chân được không? Tao quen một em sinh viên năm nhất, hát hay đàn giỏi, đặc biệt rất hợp với chỉ tiêu mày đặt ra!"

"Không cần phải nhiều lời với tao. Mày giữ chỗ cho Lee Donghyuck đúng không?"

Mark Lee hoàn toàn không thích cái dáng vẻ đắc thắng này của Tiêu Đức Tuấn, dáng vẻ khi y có thể đi guốc trong bụng của anh, còn cái cách y dùng mắt thường nhìn thấu tâm can của anh mà không cần phải tra hỏi thêm bất kể điều gì.

"Mày đoán đúng rồi đấy, là em ấy."

"Đương nhiên rồi, Lee Donghyuck của mày cơ mà, sao tao từ chối được đây?"




- t.b.c
- 23.1.4
#roximelon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net