Chapter 003

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoichi đi theo bước chân của Rin. Trong vòng hai tiếng, bọn họ đã tiêu diệt được hai đàn sát độc thú tầm khoảng hai mươi lăm con, vài con mang thú đi lẻ tẻ cùng một đàn nhện trùng hơn hai trăm con. Mỗi lần như vậy Rin đều chỉ dùng duy nhất một nhát chém, hoặc đốt, chết chúng, chưa kịp để cho bất kì con quái vật nào trong Cánh cửa trở tay hay chạy trốn khỏi tầm mắt của hắn.

Đương nhiên, với những kiến thức và thông tin được Rin cung cấp, Yoichi cũng đã xử lí được một số quái vật được hắn thả ra bằng năng lực chiến đấu của mình.

Ánh mắt của thiếu niên đối với hắn cũng càng ngày càng trở nên sùng bái hơn.

Lấp la lấp lánh, đáng yêu như một chú thỏ con vậy.

Bọn họ nhặt nhạnh được rất nhiều cỏ cây quý giá, hầu hết là Yoichi đi thu lượm, có tác dụng đúc kết thành những vật phẩm có giá trị. Tất nhiên thiếu niên đã hỏi hắn liệu Rin có muốn chúng không, nhưng Rin chỉ phủi tay, nói rằng mình không cần.

Đúng là người có năng lực mà, không cần mấy thứ có cấp bậc thấp như thế này. Yoichi cảm thán.

Đối với những gì mà Rin đã kiếm được trong rất nhiều đợt đi săn từ kiếp trước thì mấy loài cây cỏ này chẳng đáng là bao. Dẫu vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng được đi nhặt nhạnh xung quanh của Yoichi thì hắn lại không nỡ nói lời nào. Nhỡ chẳng may phá đi niềm vui thích của một thiếu niên lần đầu được đi khám phá thế giới sau Cánh cửa thì tệ lắm.

Mà cũng lâu lắm rồi hắn mới nhìn thấy một Yoichi hồn nhiên và vô tư như vậy.

Kiếp trước, hầu hết khoảng thời gian đều dành cho luyện tập, rồi lại đi thảo phạt, dưỡng thương xong thì lại tiếp tục luyện tập, thảo phạt. Một vòng tuần hoàn không bao giờ ngưng. Áp lực đặt lên những Năng lực giả và Dẫn đường rất lớn.

Bởi vì Yoichi là Dẫn đường của riêng Rin, nên cậu cũng đành phải bất lực mà chạy theo những kế hoạch Rin chuẩn bị.

Hắn vẫn còn nhớ như in cảnh Yoichi nằm bần thần vào khoảng hai tháng trước. Cậu lúc đó dính hắn như sam, chân tay luôn nắm lấy một góc áo hoặc đốt ngón tay hắn thì mới ngủ ngoan được. Thỉnh thoảng cậu sẽ lại ấm ức mà đòi ôm, hay rấm rứt mà khóc sướt mướt, khiến vạt áo hắn ướt hết một mảng.

Yoichi năm hai mươi chín tuổi lúc ấy lại giống như một đứa trẻ vậy.

Nhớ lại về khoảng thời gian đó, Rin nhận ra rằng mối quan hệ giữa Năng lực giả và Dẫn đường không chỉ là một mối quan hệ đơn phương mà Dẫn đường chữa trị cho Năng lực giả, mà Dẫn đường cũng cần đảm bảo về mặt tinh thần nữa.

Yoichi rất thích bám dính lấy Rin.

Yoichi cũng là con người mà thôi, cậu cũng biết mệt mỏi và muốn được an ủi.

Đáng tiếc thay, Rin lại không vì thế mà ngơi nghỉ. Hắn liên tiếp bào mòn bản thân để hoàn tất cái mục tiêu được đề ra kia. Bỏ mặc một Yoichi luôn nức nở trong giấc ngủ.

Trước cái chiến dịch thảo phạt Cánh cửa cấp SS kia năm tuần, Rin còn tự mình đồng ý với quyết định ngủ riêng của Yoichi nữa.

Chắc đó là khi Yoichi uất ức quá mức vì những nghẹn ngào trong lồng ngực của mình. Rin còn nhớ như in gương mặt xấu hổ, buồn tủi kia khi nói rằng cậu muốn ở phòng khác vì sợ làm phiền Rin.

Hắn thấy mình thật sự rất vô tâm.

Song, có lẽ vì mặc cảm tội lỗi dâng lên nên Rin của hiện giờ mới cực kì kiên trì với thiếu niên ấy. Hắn trả lời những câu hỏi dồn dập, liên hồi của cậu, đáp lại mấy lời líu ríu bên tai không dứt.

Đi ra khỏi khu rừng là tới một đầm lầy to bằng ba sân bóng gộp lại.

"Chuẩn bị đi." Rin nói khẽ, hướng Yoichi về phía sau. "Anh đã sẵn sàng rồi chứ?"

"Không cần phải lo cho tôi đâu Rin." Thiếu niên gật gật đầu, bày ra dáng vẻ đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Cậu còn khuyến mãi thêm vài cái vỗ ngực đảm bảo nữa.

Mâu sắc mòng két kia xoáy sâu vào gương mặt búng ra sữa của thiếu niên, bày ra cái vẻ khinh bỉ khó tin. Dẫu vậy, sau tầm hai mươi giây im lặng, Rin cũng gật gật đầu, ra hiệu rằng hắn đã biết.

Dù sao thì đây cũng chỉ mới là Cánh cửa cấp E mà thôi. Rin dư sức bảo vệ Yoichi nếu như có bất trắc xảy ra.

Để Yoichi lại một mình phía bên kia, Rin liền cất bước tuần tra. Sau khi sử dụng kỹ năng cảm ứng, hắn phát hiện thấy ở giữa cái đầm lầy này xuất hiện con mồi mà hắn hướng đến. Với vị trí liên tục thay đổi mà Rin bắt được, thì nó có tốc độ rất nhanh nhạy.

Con boss đã phát hiện ra bọn họ rồi.

Xoẹt!

Rin lia một tia sét xuống, khiến cho nước bùn tanh tưởi bắn ra tứ phía. Với cấp bậc năng lực hiện tại của bản thân là cấp A, thì hắn dư sức tranh đấu sức lực cùng tốc độ với thứ kia.

Con quái vật cuối cùng cũng trồi lên, gầm một tiếng. Giống như đang cảnh báo những kẻ xâm nhập bất hợp pháp kia hãy biến đi nếu không muốn trở thành mồi ngon cho nó.

Lớp da của sinh vật kia sần sùi, nhìn giống một con cá sấu khổng lồ với hàm răng sắc nhọn, lởm chởm. So với con người thì chúng to gấp ba mươi lần, một đợp có thể xử gọn ghẽ cả chục người.

Hắn tiếp đất, nhảy một bước lui về hướng ngược lại. Con quái vật này vừa nhanh vừa to lớn, đòn tấn công cũng rất nguy hiểm. Tuy nhiên, với những sinh vật như thế này thì chúng có một điểm yếu chí mạng ở phạm vi quan sát. Hai con mắt sau đầu không thể trồi ngược về phía sau, mở đường máu cho những kẻ đi săn Cánh cửa.

Rin nhanh nhẹn cản lại những lớp nước bùn bị con boss kia vung vẩy. Nó biết rõ khả năng quan sát của mình, vì lẽ ấy nên tầng tầng lớp lớp nhớp nháp đen ngòm này cũng là một phần trong phương pháp phòng thủ của nó.

Thế là đủ rồi, kết liễu nó thôi. Hắn nghĩ thầm, lia mắt về phía Yoichi đang chật vật tránh khỏi đống bùn lầy bẩn thỉu kia.

Trông ngố không thể tả.

Cuối cùng, bằng một đòn nhanh gọn, Năng lực giả Itoshi Rin xẻ đôi thứ kia làm trăm mảnh chỉ trong chớp mắt.

Từng miếng từng miếng thịt của con quái thú rơi lõm bõm xuống dưới đầm lầy, vang lên ào ào như mưa đột ngột trút.

Một Năng lực giả với cấp bậc hiện tại là A nếu so sánh với thế giới Cánh cửa cấp bậc E thì chẳng có đôi chút công bằng nào với tất cả những sinh vật tại nơi này.

Rin bước về phía Yoichi, nhìn cậu chật vật mà rũ bỏ bụi bẩn cùng nước bùn hôi tanh khỏi người mà nhíu mày. Hắn phẩy tay, nhanh chóng khiến thiếu niên trở lại trạng thái sạch sẽ trước đó.

"Cảm ơn cậu nhiều." Yoichi bẽn lẽn nói, ánh mắt ngước lên với sự ngưỡng mộ đong đầy trong mâu sắc màu xanh lam. Có lẽ vừa được chứng kiến sức mạnh của người kia nên hiện giờ thiếu niên cảm thấy hừng hực trong lòng, đôi gò má vẫn còn đỏ ửng.

Năng lực giả đó giải quyết mọi chuyện nhanh khôn tả. Cậu chưa kịp hoàn hồn thì Rin cứ thế mà làm xong hết thảy.

Rin không đáp lại. Hắn mở hệ thống cá nhân của mình ra để thực hiện điều gì đấy. Trong lúc thao tác, Rin lơ đãng hỏi.

"Anh sử dụng được sức mạnh Dẫn đường của mình không?"

"À-À! Được chứ!" Yoichi giật thót mình, trả lời, cậu hơi nghiêng nghiêng đầu. "Nhưng tôi nghĩ nó không có tác dụng với Năng lực giả cấp cao như Rin đâu..."

Có lẽ vì cảm thấy rằng mình đã không giúp ích được gì cho lần thảo phạt này nên cậu trông hơi buồn bã. Đôi mắt cụp lại, chỏm tóc nhỏ cũng theo cảm xúc của chủ nhận mà nằm bẹp dí, xẹp xuống.

Rin không giải thích gì nhiều. Hắn chìa tay ra trước mặt cậu, ngầm hỏi ý kiến. Yoichi được nghe kể kha khá nên cậu cũng có đôi chút hiểu biết một phần về công việc của các Dẫn đường. Mỗi lần xoa dịu đều phải tiếp xúc trực tiếp lên da thịt, hầu hết hành vi mà bọn họ lựa chọn là nắm tay hoặc ôm ấp. Với những Dẫn đường và Năng lực giả xa lạ, thì việc nắm tay để giúp đỡ cũng được coi là một hành động hiển nhiên.

"Tôi không chắc đâu ấy nhé." Thiếu niên rụt rè trả lời, nắm lấy những đốt ngón tay to hơn mình một vòng kia. Dĩ nhiên Yoichi hiểu, với cấp bậc của mình thì việc xoa dịu cho Năng lực giả cấp bậc cao như người đối diện kia là điều không tưởng.

Cứ coi như để hắn mở mang tầm mắt với một Dẫn đường có năng lực yếu kém như cậu đi.

Song, Rin lại không nghĩ vậy. Hắn biết rõ ràng khả năng mà Yoichi có thể đạt được, cũng như nhớ như in quãng thời gian mà Rin đã trải qua, những lần được cậu xoa dịu.

Thực chất, ngay lúc đầu Rin chưa hề có ý định muốn Yoichi sử dụng năng lực luôn. Ấy vậy nhưng, bởi vì kí ức chinh chiến từ mười năm trước vẫn còn nên hắn đã áp dụng kha khá các kiến thức của tương lai để giải quyết con quái vật kia. Với những kỹ năng đột ngột được dùng hay những di chuyển đặt áp lực lên Rin mười tám tuổi, thì một cơ thể chưa thể nào thích nghi được chắc chắn sẽ gây nên sự bạo loạn năng lực.

Ngoài mặt trông hắn bình thản vậy thôi, nhưng nếu để ý kỹ càng sẽ thấy được cơn đau thoáng qua trong mâu sắc mòng két ấy.

Nếu là Yoichi của bảy năm sau, chắc chắn cậu có thể phát hiện ra được rằng Năng lực giả của mình đang rất khó chịu. Đáng tiếc thay, đây lại là lần đầu tiên Yoichi phiên bản thiếu niên gặp người này, nên việc cậu không thể nào phán đoán ra cảm xúc của Rin là một lẽ dĩ nhiên.

Thiếu niên vận động năng lực Dẫn đường của mình, khiến nó tràn về phía Rin. Cậu chỉ muốn cho hắn thấy rõ khả năng của một Dẫn đường chỉ chữa trị được cho Năng lực giả cấp F là như thế nào rồi sẽ bỏ tay xuống.

Ngạc nhiên thay, mọi thứ lại không diễn ra như vậy.

Ánh sáng lờ mờ bao bọc khiến Yoichi đột nhiên thấy hơi khó thở. Năng lực Dẫn đường tràn ra ngoài, rồi sau đó bị người kia hấp thụ được. Lớp năng lực nhảy múa trong người cậu nhiều đến không tưởng làm thiếu niên rơi vào một thoáng sợ hãi. Cậu chưa bao giờ cảm nhận được nhiều năng lượng đến như vậy thoát ra từ lõi năng lượng của mình cả.

Sau khoảng mười phút, cho tới khi Yoichi không cảm nhận được chân của mình nữa, thì quá trình chữa trị mới chính thức tạm dừng. Thiếu niên ngã chúi vào lồng ngực của hắn, rồi sau đó được Rin dùng một tay ôm lên.

Ngại chết đi được... Yoichi xấu hổ giấu mặt mình đi. Ai đời một đứa con trai lớn tướng vậy rồi mà còn bị người khác bế lên không tốn một hơi.

"Anh mở bảng hệ thống của mình ra đi." Thiếu niên có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người kia hơi run run theo từng lời nói. Yoichi nghiêm mặt, hít một hơi sâu rồi đề nghị hắn ta thả mình xuống.

Nhìn đi nhìn lại thì một người đã mười chín tuổi, lớn tới như vậy bị bế lên là một điều mà Yoichi không chấp nhẩn nổi.

Đến khi được thả xuống mặt đất, che giấu đi gương mặt ngượng ngùng của cậu, Yoichi liền mở hệ thống cá nhân của mình ra.

"Cậu đưa tôi hết tất cả vật phẩm của Cánh cửa này?!"

Thiếu niên la lớn, quay phắt người lại. Cậu nhìn chòng chọc vào người phía đối diện kia, cái tên đang đứng chống hông, mặt đối mặt với cậu.

Tuy vậy, cảm xúc mà thiếu niên đang có trong lòng không phải là cảm kích hay bất cứ điều gì khác, mà là nỗi nghi ngờ đang dần dần dâng lên.

Tất cả mọi hành động từ lúc bắt đầu thảo phạt như một thước phim tua lại trong đầu thiếu niên. Tới giờ Yoichi mới có thời gian để đánh giá vấn đề mà cậu đang phải đối mặt ngay tại đây, ngay giờ phút này.

Rất rất nhiều chuyện cần phải được giải đáp.

Chưa kể việc Năng lực gia tên là Rin kia quyết định thuê một tên như cậu để đi cùng, hơn thế nữa trong khoảng thời gian thảo phạt hắn cũng làm hết mọi việc, còn giảng giải thêm cho cậu nữa. Sau khi xử lí xong tất cả, Yoichi còn được hưởng một trăm phần trăm số lượng vật phẩm trong Cánh cửa này.

Trên đời này làm gì có chuyện nào may mắn như vậy cơ chứ?

Đây không phải là lừa đảo thì là gì!? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net