ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành Đô phủ hạ tuần tháng Chạp.

Những mái nhà và đường phố phủ trắng tuyết, cây cối, núi non khoác cho mình lớp áo trắng dày dặn.

Tuyết rơi trắng xóa trên tường thành tạo nên một khung cảnh vừa cổ kính vừa lãng mạn.

Bầu trời xanh trong, mặt trời nhô mình tỏa ra ánh nắng ấm áp nhưng vẫn không thể xua đi bớt cái lạnh thấu xương trong tiết đông chí.

Người dân Thành Đô phủ, ai cũng khoác lên mình tầng tầng lớp lớp y phục mùa đông thật dày, vài hàng quán mở cửa đón tiếp các vị khách bất đắc dĩ phải ra ngoài trong thời tiết lạnh giá.

Trên đường lớn lúc này, bỗng xuất hiện một con ngựa đang đến gần, là bảo mã của Triển Chiêu - Tảo Đa Đa. Có điều, người đang ngồi trên lưng ngựa lúc này không phải là Triển Chiêu mà là ngoại công của hắn, Ân Hậu.

Ân Hậu khoác áo bào màu đen thật dày, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, trên y phục hắn vươn đầy bông tuyết trắng xóa, đôi mày kiếm thi thoảng chau lại khiến hắn càng nhìn càng lạnh lùng cao ngạo.

"Còn phải đi bao lâu nữa?" Chất giọng nam tính mang theo bực dọc, hắn cáu kỉnh thúc khuỷu tay về phía sau.

Ngay lúc này, cơn mưa tuyết giống như nghe thấu tâm trạng của hắn, không còn thổi mạnh như lúc nãy, chỉ còn những đợt gió nhè nhè, thổi những bông tuyết bay lả lướt trong không trung.

Không có mưa tuyết chắn tầm nhìn, Thiên Tôn ngồi phía sau lưng Ân Hậu nghiêng cả người về phía trước. Cả người hắn bạch phát bạch y, trước sau một màu trắng tinh khiến hắn như hòa vào màu trắng xóa của mùa đông.

Hai tay hắn ôm chặt thắt lưng người phía trước, chiếc cằm tinh thế gác lên vai người kia, khuôn mặt đẹp như tượng tạc mang theo chút lười biếng.

"Sắp rồi."

"Hai canh giờ trước ngươi cũng nói như vậy." Khuôn mặt Ân Hậu ửng đỏ, không rõ do lạnh hay do tức giận.

"Sắp rồi mà. Ngươi đừng ồn, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Thiên Tôn khép hờ mắt, tựa như chất lỏng dính chặt vào người Ân Hậu.

"Ngươi cút. Chỉ có ngươi mệt mỏi thôi sao, lão tử quay về ngủ, tự ngươi đi đi." Ân Hậu triệt để bạo phát, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái người đang dựa sát vào người hắn kia.

Còn lý do hắn nổi giận ư? Hắn có thể không tức giận được sao? Nửa đêm canh ba, tên kia tự dưng nổi điên lôi hắn dậy, còn thần thần bí bí bảo đi tìm kho báu gì gì đó, bắt hắn cưỡi ngựa một đường trong cái thời tiết lạnh lẽo như thế này. Hắn chưa rút kiếm xiên cho tên kia một lỗ là may mắn cho hắn rồi.

"Thật thất vọng a, Ân cung chủ mới đi vài canh giờ đã không chịu nổi rồi sao? Ngươi xem, Đa Đa cũng đi lâu như vậy rồi mà chẳng hề than vãn. Ngươi cần phải học tập nó đi."

Sắc mặt Ân Hậu biến đen, trên đầu hắn mây đen vẫn vũ kéo về, hắn sắp sửa chém người rồi.

"Lão già thúi, để sau khi ta đẩy người xuống huyệt rồi ngươi còn dám nói bậy nữa không."

Ân Hậu vung tay đánh về phía sau, Thiên Tôn một khắc trước còn đang yên ổn nhắm mắt tựa cằm lên vai Ân Hậu, nghe tiếng gió rít ập về phía mình liền đưa tay ra đỡ.

Ân Hậu muốn quay ra phía sau đánh nhau liền bị Thiên Tôn dùng lực kéo thắt lưng hắn, tay kia vòng ra trước giữ tay Ân Hậu lại.

"Được rồi, đừng nháo nữa, ngươi còn nháo Đa Đa sẽ hất chúng ta xuống đất đó."

Ân Hậu lúc này mới để ý, Tảo Đa Đa đã dừng hẳn, đang quay đầu ai oán nhìn bọn hắn như muốn nói_Đừng có đánh nhau trên lưng người ta.

Ân Hậu bĩu môi: "Nha đầu ngốc nhà ngươi, khi không lại nghe lời lão quỷ thúi chạy ra ngoài. Hắn dụ dỗ ngươi bằng cách gì khiến ngươi bỏ cả Bạch Vân Phàm mà đi theo hắn vậy?"

Tảo Đa Đa như nghe hiểu, hất hất đầu về phía bao bánh táo treo ở phía sau.

Ân cung chủ đỡ trán, chủ nào tớ nấy.

"Lão quỷ thúi ngươi sao không gọi Bạch Vân Phàm, lại đi dụ dỗ cô nương người ta hả?" Ân Hậu khoanh tay, quay đầu ra phía sau chất vấn Thiên Tôn.

Thiên Tôn đưa tay ra trước cầm lấy dây cương, giục Tảo Đa Đa đi tiếp, sau đó mới chầm chậm trả lời: "Vân Phàm căn bản là không có biện pháp a, hắn không cho ta đụng vào."

"Vậy nó chịu để ngươi dẫn Đa Đa đi sao?"

Thiên Tôn nhớ đến lúc tách Tảo Đa Đa ra khỏi Bạch Vân Phàm bỗng dưng rùng mình một cái, hắn xua tay: "Đừng nhắc nữa."

Ân Hậu khó hiểu nhìn hắn, sau đó xoa lớp lông dài ngay cổ Tảo Đa Đa: "Đa Đa ngươi a, không mệt thật sao, ta cưỡi con ngựa khác cũng được mà."

Tảo Đa Đa ra chiều bực dọc, phát ra tiếng phì phì, sau đó lắc đầu khiến lông mao chuyển động, tạo ra một màu đỏ rực nổi bật trong cảnh vật trắng xóa.

Thiên Tôn tăng lực độ cánh tay đang vòng qua eo Ân Hậu, đồng thời thúc Tảo Đa Đa đi nhanh hơn một chút: "Ngươi vẫn còn giữ ý định đó sao, ngươi muốn Đa Đa đá bị thương tất cả ngựa chúng ta gặp trên đường ngươi mới vừa lòng sao?."

"Ngươi bớt nhiều lời đi." Ân Hậu lần thứ hai đỡ trán. Hắn có lòng tốt, sợ Đa Đa mang theo hai người bọn hắn sẽ mệt nhọc, nên muốn mua thêm một con ngựa. Vậy mà hắn cứ cưỡi lên con ngựa nào đều bị Đa Đa đá đuổi đi hết.

Thiên Tôn thấy hắn yên lặng, nghĩ hắn tức giận: "Giận rồi?"

"Ta dễ nổi giận như vậy sao?"

"Ân cũng chủ đại nhân tấm lòng bao lớn."

Ân Hậu bĩu môi, hắn vùi lòng bàn tay vào lớp lông dày của Tảo Đa Đa để ủ ấm: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, đi lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ngươi muốn dẫn ta đi đâu."

Ân Hậu không thấy Thiên Tôn trả lời liền quay đầu lại, sau đó động tác nhanh nhẹn, đạp Thiên Tôn đang ngang nhiên tựa cằm lên vai hắn đi gặp Chu Công ngã xuống đường.

Ân cung chủ không thèm quan tâm Thiên Tôn cao cao tại thượng hiện tại đang ngã úp sấp trên đường, tiêu sái bỏ đi.

Thiên Tôn cả người dính đầy tuyết nghiến chặt răng, vận khí nhảy lên tìm Ân Hậu trả thù.

Võ lâm chí tôn cũng có cách trả thù riêng biệt, Ân Hậu còn đang cười nhạo Thiên Tôn đã bị một quả cầu tuyết đập bẹp vô mặt.

Nụ cười đông cứng trên mặt, Ân Hậu đen mặt nhảy xuống đất, bừng bừng khí thế đi trả thù.

Hai vị cao nhân trong võ lâm vậy mà tự nhiên đứng giữa đường lớn Thành Đô phủ ném cầu tuyết qua lại.

Tảo Đa Đa đứng một bên thở dài lắc đầu_Bạch Vân Phàm đang làm gì a?

Cuối cùng Tảo Đa Đa phải đạp mỗi vị một cái thì cuộc chiến sinh tử này mới chịu tạm ngừng. Hai người một ngựa lại tiếp tục lên đường.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đi song song trên đường Thành Đô phủ, Tảo Đa Đa lững thững theo sau.

Thiên Tôn dẫn Ân Hậu đến một trang viên lớn, trên bảng hiệu viết "Bạch mai sơn trang".

"Hóa ra là hoa bạch mai." Ân Hậu lần đầu đến nơi này, đi từ xa, hắn đã thấy một trang viên được bao bọc trong một màu trắng xóa, đến gần mới nhận ra, màu trắng đó là do cánh hoa bạch mai xen lẫn trong tuyết.

Thiên Tôn mở cổng lớn, dắt Tảo Đa Đa đến chuồng ngựa, cẩn thận lấy thêm cỏ và nước, an bài xong xuôi mới đi đến chỗ của Ân Hậu.

Ân cung chủ đứng cạnh một cây bạch mai, hắn đưa tay đón những cánh hoa rơi xuống theo cơn gió. Y phục hắc sắc không làm cho hắn lạc lõng, ngược lại làm cho hắn nổi bật giữa trời đông.

Liếc mắt thấy Thiên Tôn đang đến gần, Ân Hậu phủi bớt cánh hoa rơi trên y phục, sau đó hỏi hắn: "Vì sao có nhiều bạch mai như vậy?"

Thiên Tôn vươn tay lấy cánh hoa rơi trên tóc Ân Hậu xuống, cười khẽ: "Đồ đệ ngoan của ta, để đổi lấy nụ cười của giai nhân, chuyện gì cũng có thể làm."

Ân Hậu nghe đến đây cũng hiểu ra được tám chín phần, hắn gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Vậy kho báu mà ngươi nói là cái gì?"

Thiên Tôn không trả lời, chỉ nắm tay hắn đi lên trên, sau đó tiến đến gần một gốc cây bạch mai lớn, bắt đầu đào lên.

"Ngươi làm gì?" Ân Hậu tò mò nhìn hắn đào đào cuốc cuốc.

"Lấy kho báu cho ngươi." Thiên Tôn bảo Ân Hậu chờ, mình thì chuyên tâm đào phần đất dưới gốc cây lên.

Ân Hậu ngồi xổm chống tay lên cằm nghiêng đầu quan sát, khi nhìn thấy phần nắp hũ rượu hiện ra dưới lớp đất liền nhận ra. Lão quỷ này sáng sớm đã đưa mình ra ngoài, đi một quãng đường xa như vậy chỉ để đào mấy hũ rượu.

"Ngươi dẫn ta tới tận đây chỉ để đào rượu uống?"

Thiên Tôn khinh bỉ nhìn hắn, không có trả lời mà tiếp tục đào.

Tổng cộng có ba hũ rượu, đều là rượu bạch mai.

"Rượu này là ngươi nhưỡng??" Ân Hậu cầm lấy một hũ xoay qua xoay lại xem xét.

"Nga, cứ cho là vậy." Thiên Tôn cầm lấy hũ rượu Ân Hậu đang cầm, mở ra niêm phong, trong nháy mắt một cỗ tửu hương nồng nàn lan tỏa, hương khí lãnh liệt.

Ân Hậu tròn mắt nhìn Thiên Tôn. Thiên Tôn cười đắc ý, hắn dùng tay kia nắm lấy tay Ân Hậu: "Đi, chúng ta đến ôn tuyền uống rượu."

Ôn tuyền nằm ở nơi cao của trang viên, lọt thỏm giữa một rừng cây bạch mai, hơi nước nóng hổi hong lên đầy mùi hương bạch mai.

Khi Thiên Tôn và Ân Hậu đến nơi thì tuyết cũng ngừng rơi, chỉ còn lại những cánh hoa trắng muốt theo gió rơi xuống. Khung cảnh huyền diệu đến mức hai vị võ lâm chí tôn đã từng ngoạn qua biết bao nhiêu cảnh vật cũng phải kinh ngạc cảm thán một phen.

Lúc Ân Hậu đổi xong y phục ra ngoài, Thiên Tôn đã ngâm mình trong nước, nhắm mắt dưỡng thần.

Ân Hậu chậm rãi đi xuống ôn tuyền, ngồi đối diện với Thiên Tôn, thả mình trong dòng nước ấm áp khiến hắn cực kỳ thoải mái.

Có điều, vị trí của Ân Hậu khiến Thiên Tôn cực kỳ bất mãn_Quá xa.

Cảm nhận ánh mắt Thiên Tôn đang trừng mình, Ân Hậu đón lấy cánh hoa rơi xuống tay mình lười biếng nhìn hắn: "Nhìn cái gì?"

"Thật đáng thương a. Ta dụng tâm lương khổ, chuẩn bị đầy đủ chu đáo, khó khăn lắm mới dẫn được người ta đến đây, không ngờ lại bị người ta lạnh nhạt." Thiên Tôn ra vẻ giận dỗi, dùng khăn chấm "nước mắt" cùng tông giọng tủi thân kể khổ.

Ân Hậu thở dài, lại bắt đầu rồi.

Thiên Tôn quẹt quẹt mũi, tiếp tục tự kỉ ở một góc: "Ta là sợ người ta ngồi lâu sẽ mệt, đi lâu sẽ lạnh nên mặc kệ sự phẫn nộ của Vân Phàm, liều lĩnh đem Đa Đa đi cho hắn cưỡi. Suốt dọc đường còn hy sinh bản thân làm vật sưởi ấm cho hắn, để hắn dựa vào người mình nghỉ ngơi mà không kêu ca nửa lời."

Nói đến đây Thiên Tôn lại dùng khăn chấm nước mắt, sau đó xì mũi.

"Đưa được hắn đến nơi này rồi, lại hì hục đào rượu thượng hạng cho hắn uống, còn dẫn hắn đi ngâm ôn tuyền thư giãn. Ta tân tân khổ khổ như vậy, làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, rốt cuộc nhận lại được gì chứ, hức hức."

Ân Hậu đỡ trán_Có nên khen hắn diễn giống thật quá không. Còn nói Ân Hậu hắn thấy Thiên Tôn vì hắn như vậy mà không thấy cảm động thì.. Ai dám nói, Ân Hậu hắn tất nhiên rất cảm động, chỉ là bảo hắn thể hiện ra, nằm mơ đi.

"Được rồi, được rồi. Đa tạ đại ơn đại đức của Thiên Sơn lão tổ, nhờ ngươi mà ta mới nhận được nhiều đãi ngộ tốt như thế này. Ngươi muốn ta báo đáp cái gì?" Ân Hậu chống tay vào tảng đá bên cạnh, tựa đầu vào tay, dịu giọng hỏi vị cao nhân trăm tuổi còn đang "khóc" bên kia.

"Đến bên cạnh ta này." Thiên Tôn đối hắn vẫy tay.

"Không muốn." Ân Hậu nghiêm túc từ chối.

Thiên Tôn lại bắt đầu khóc. Hắn mở nắp bình rượu tự rót cho mình một chén đầy, sau đó uống cạn, lại tiếp tục rót rồi lại uống cạn.

"Này, ngươi đang lãng phí rượu ngon đấy, đưa cho ta." Khóe mắt Ân Hậu giật giật, hắn dùng nội lực muốn cướp lấy bình rượu từ tay Thiên Tôn.

Thiên Tôn làm sao để hắn được như ý, hắn chuyển bình rượu sang chỗ khác: "Muốn uống thì đến chỗ ta."

Ân Hậu trừng mắt nhìn Thiên Tôn, nếu không phải mùi hương nồng nàn phát ra từ hũ rượu quyến rũ hắn, hắn còn lâu mới tiến đến chỗ của Thiên Tôn.

Thế nhưng vị Thiên Tôn kia mới lúc nãy còn khóc lóc muốn Ân Hậu phải đi đến chỗ hắn, thì bây giờ lại di chuyển cách xa Ân Hậu.

Ân Hậu cứ tiến lên một bước Thiên Tôn liền lùi một bước, hai người cứ ngươi một bước ta một bước, đi mấy vòng xung quanh ôn tuyền.

Ân Hậu triệt để tức giận: "Tên khốn khiếp nhà ngươi, đứng lại cho ta."

Thiên Tôn giảo hoạt cười cười: "Thật hung dữ a, ngươi vì rượu mà nổi giận với người ta, đáng ghét."

Cả người Ân Hậu nổi đầy da gà, hắn chỉ ngón tay về phía Thiên Tôn: "Mặc kệ ngươi thế nào, để hũ rượu lại cho ta."

"Nực cười a ngươi, rượu là do ta đào, tại sao phải để lại cho ngươi." Thiên Tôn mân mê miệng hũ rượu, hắn nhìn Ân Hậu đầy khiêu khích.

"Ngươi lúc nãy nói là đào lên cho ta."

"Ai nói là đào lên cho ngươi, ta nói đào lên cho chúng ta, ai ngờ ngươi đối ta lạnh lùng như vậy, ta đành tìm người khác cùng uống vậy."

Ân Hậu phẫn trừng.

Thiên Tôn nhìn dáng vẻ Ân Hậu hiện tại thật sự rất muốn trêu chọc hắn. Thiên Tôn nâng hũ rượu lên cao: "Thật sự muốn uống?"

"Phí lời." Ân Hậu lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm.

Thiên Tôn thở dài nhìn Ân Hậu, hắn rót ra một chén rượu để trên tảng đá, sau đó đi về một phía rồi làm động tác mời với Ân Hậu.

Ân Hậu nghi ngờ nhìn hắn, Thiên Tôn lại ra ý mời một lần nữa.

Ân Hậu từ từ tiến về phía chén rượu, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét Thiên Tôn, nhưng lạ là Thiên Tôn không hề làm ra hành động đáng ngờ nào nữa, chỉ đơn giản tự rót cho mình một chén rượu khác.

Đến khi Ân Hậu cầm được chén rượu lên rồi, lòng thầm nghĩ Thiên Tôn chắc sẽ không bày trò quỷ gì nữa thì nghe tiếng hắn vang lên:

"Thật không nghe lời, rất đáng bị phạt."

Ân Hậu vừa quay người lại, Thiên Tôn đã dùng cách không chưởng hất đổ chén rượu trong tay Ân Hậu.

Ân Hậu còn chưa kịp phát tác đã cảm giác được Thiên Tôn đến gần, áp môi lên môi hắn. Một cỗ hương rượu cay nồng trượt vào miệng Ân Hậu khiến hắn nhất thời quên cả phản kháng.

Thiên Tôn nhân cơ hội Ân Hậu đang phân tâm liền trượt lưỡi vào khoang miệng hắn, thưởng thức vị ngọt xen lẫn cay nồng của rượu.

Ân Hậu cố gắng đẩy Thiên Tôn ra nhưng không thành công, ngược lại còn bị hắn áp chế dưới thân, đẩy nụ hôn thêm sâu.

Hơn non nửa hũ rượu được Thiên Tôn uy vào miệng Ân Hậu, hắn cảm giác cả người nóng ran, đầu óc quay cuồng, hắn cố gắng duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng cố đẩy tên đang dính chặt trên người hắn ra.

Ân Hậu xoay người muốn chạy trốn lại bị Thiên Tôn bắt lại, cơ thể nóng rực của hắn được người kia ôm gọn trong lòng.

Thiên Tôn hai tay xoa nắn khắp người Ân Hậu, làn da hắn vừa do nước ấm vừa do rượu mà được hong đến đỏ hồng, lý y mỏng manh ướt đẫm nước bám chặt vào người hắn ẩn hiện những đường cong quyến rũ đầy mê hoặc.

Thiên Tôn nhìn đến khô nóng cả người, hắn giật mạnh lớp áo trên người Ân Hậu xuống, cắn một ngụm lên cái gáy trơn nhẵn, một ngón tay nơi nụ hoa bí ẩn khẽ xoa nắn, sau đó nhờ độ trơn của nước mà từ từ trượt vào trong.

"Ha..Aaa..ngươi, giữa ban ngày...muốn làm cái gì?" Bị vật lạ xâm nhập đột ngột khiến Ân Hậu có chút hoảng hốt.

Thiên Tôn phía sau hắn động tác thuần thục xoa nắn những điểm nhạy cảm trên người Ân Hậu, đôi môi ẩm ướt hôn cắn vành tai Ân Hậu, thổi khí vào tai hắn: "Làm ngươi."

Ân Hậu đánh cái rùng mình, hắn đưa tay muốn lấy cái tay đang khuấy động bên trong mình ra nhưng dễ dàng bị Thiên Tôn chế trụ.

Cơ thể Ân Hậu không còn chút sức lực nào, cả người hắn nóng ran, ngón tay Thiên Tôn liên tục trượt qua điểm nhạy cảm khiến đầu óc hắn trắng xóa.

Hai ngón, rồi ba ngón, Thiên Tôn tăng cả lực độ ngón tay ra vào bên trong người kia. Thiên Tôn đè lại cái eo không an phận lắc lư muốn trốn thoát, ngực hắn áp sát lưng Ân Hậu: "Ngoan, đừng chạy."

"Aa..ha..a..ngươi...hỗn đãn, mau..a..lấy tay ngươi a...lấy ra..a..ha."

"Lấy ra sao, ta thấy cái miệng nhỏ này của ngươi..còn muốn ta vào sâu hơn đấy." Vừa dứt lời, Thiên Tôn liền ấn vào điểm ngọt ngào kia của Ân Hậu.

Một dòng khoái cảm đánh thẳng lên đại não Ân Hậu, cảm giác phun trào nơi bụng dưới bức hắn không thở nổi.

"A..không..mau dừng..dừng lại..a..đừng ấn..ta sắp..a..a.ha."

Ngay lúc Ân Hậu sắp đến, Thiên Tôn bất ngờ rút ngón tay của mình ra, hắn di chuyển đển tảng đá nhô ra của ôn tuyền ngồi xuống.

Huyệt động đột ngột trống trải co rút mãnh liệt, Ân Hậu phẫn quay đầu trừng tên đầu sỏ đang ung dung uống rượu: "Ngươi có ý gì?"

Thiên Tôn mỉm cười nhìn Ân Hậu: "Ngươi muốn ta dừng lại."

Ân Hậu nghẹn một bụng tức, Thiên Tôn là đang trêu chọc hắn. Ân Hậu muốn đứng dậy, xoay người tiêu sái rời đi nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào, cơ thể hắn cũng không như ý hắn muốn.

"Ân cung chủ tửu lượng kém thế sao, mới uống một chút đã say đến không đi nổi rồi, chi bằng ngươi nói ra, ta sẽ giúp ngươi, thế nào?" Giọng nói từ tính mang ý tứ trêu trọc vang lên, Ân Hậu cắn răng cố hết sức đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn khiến hắn ngã khụy.

Thiên Tôn vững vàng đón được hắn, để hắn ngồi trên người mình, bàn tay nắm lấy cằm Ân Hậu ép hắn quay mặt lại: "Thật là cứng đầu, nói với ta khó đến như vậy sao?"

Ân Hậu nhìn ra buồn bã cùng tổn thương trong mắt Thiên Tôn, tim hắn khẽ nhói, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nào thoát ra được.

Thiên Tôn thấy hắn khó xử cũng không ép buộc hắn nữa, hắn lấy một kiện áo choàng khoác lên người Ân Hậu: "Chúng ta về thôi, trời lạnh trở lại rồi."

Ân Hậu ngược lại không nhúc nhích, tay hắn nắm chặt vai áo Thiên Tôn, hắn vùi mặt trong hõm vai người kia lí nhí: "....."

"Ngươi nói cái gì?"

".. chịu trách nhiệm."

Thiên Tôn khó hiểu: "Cái gì chịu trách nhiệm?"

Ân Hậu đầu cũng không nhất dùng hết sức nói ra một câu: "Ngươi làm ta ra nông nỗi này, tự chịu trách nhiệm đi."

Thiên Tôn mất một thời gian mới hiểu được ý tứ của Ân Hậu, hắn cố sức đem mặt của người đang vùi trong lòng mình kia ra: "Muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào, ôm ngươi về được không?"

Ân Hậu có xúc cảm muốn đánh cho người này một cái. Hắn bất ngờ ngẩng mặt lên, hôn lên môi của Thiên Tôn, mông khẽ cọ lên vật kia của hắn.

Thiên Tôn bị bất ngờ trước hành động của hắn nhưng cũng nhanh chóng đảo khách thành chủ. Đầu lưỡi hắn tham lam tiến nhập khoang miệng Ân Hậu, hai tay niết chặt cánh mông săn chắc rồi tách nó ra một chút.

Vật đầy nam tính của Thiên Tôn mài trước cửa động nhưng không chịu tiến vào, bên trong lúc nãy được chơi đùa hiện tại trống rỗng ngứa ngáy. Ân Hậu rướn người tới hôn Thiên Tôn, đưa tay ra sau ý đồ muốn đem cự vật nhanh chóng tiến vào nhưng bị Thiên Tôn bắt lại.

"Ngươi...ha..làm gì?" Ân Hậu bất mãn, tay hắn hiện tại bị Thiên Tôn khóa lại sau lưng, eo cũng bị người khống chế, người kia lúc nãy còn ve vãn hắn thì lúc này lại dây dưa.

"Không chon ngươi, phạt ngươi." Giọng nói Thiên Tôn rót vào tai hắn, tay lại không lưu tình ở trên cánh mông căng đầy đánh mạnh một cái.

"Phạt cái ...Aaaa.." Ân Hậu còn đang mờ mịt bỗng cánh mông bị đánh sưng đỏ khiến hắn choáng váng.

Thiên Tôn liên tục đánh xuống hai cánh mông của Ân Hậu, tiếng những cái đánh vang lên làm cho hắn vừa đau vừa kích thích.

Ân Hậu lắc đầu xin tha nhưng Thiên Tôn vẫn như cũ làm việc, hắn chỉ có thể cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu trong lòng, cánh mông bị đánh sưng đỏ, cả cơ thể hắn run rẩy đến lợi hại, môi chắc cũng bị hắn cắn đến bật máu rồi, hắn đau lòng a.

Thiên Tôn buông tay Ân Hậu ra, đem mặt hắn đối diện với mình. Ân Hậu khóe mắt đỏ hồng, cánh môi bị cắn in đầy vết răng.

Thiên Tôn cưỡng chế bóp miệng hắn để người này không tự làm mình bị thương, ngón tay vói vào chơi đùa với đầu lưỡi hồng hồng.

Ân Hậu hai mắt phủ sương, hắn nắm lấy cổ tay Thiên Tôn, đem ngón tay hắn mút vào sâu hơn một chút, nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt.

Thiên Tôn hắn cả người như tẩm trong rượu, say từ trong ra ngoài. Hắn rút ngón tay ra, thay thế bằng môi mình, cố sức mút lấy cánh môi ngọt ngào của Ân Hậu.

Ân Hậu vòng tay qua cổ Thiên Tôn, ép sát vào người Thiên Tôn, eo hắn theo bản năng cọ cọ vật kia của Thiên Tôn.

Thiên Tôn ánh mắt đỏ ngầu, giữ lại cái eo không yên phận, hắn tách môi mình ra một chút, đối mắt với Ân Hậu gằn giọng cảnh cáo: "Đừng ngịch, ta không muốn làm ngươi bị thương."

Ân Hậu cong cong khóe mắt: "Đến đi, ta mà sợ ngươi sao." Nói xong hắn còn cố ý ấn mông lên tính khí của Thiên Tôn một chút.

Thiên Tôn hít sâu một hơi, hắn đem áo choàng trải ra đất, sau đó ngả người Ân Hậu nằm xuống, hắn cười lạnh: "Mạnh miệng, lát nữa cho dù ngươi có khóc, ta cũng không buông ngươi ra đâu."

Không để Ân Hậu có cơ hội đáp trả, Thiên Tôn liền áp lên người hắn, mạnh mẽ hôn xuống.

Ngón tay Thiên Tôn nhanh nhẹn khuấy đảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC