5- nhớ về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Text in this chapter.

____________________

Rms->cwj

Wooje à, em ổn không?

Minseokie hỏi gì kì dọ
Bé ổn mò❤️

Em đừng nói dối anh, anh kêu anh Sang-Hyeok đấy

Hong có mà
em bé uche cute của anh sẽ không giấu đâu

Tốt hơn hết là buồn thì tìm anh với Sang-Hyeok

Dạ em bé biết gòi

_________________________

Nghe em nói mạnh miệng vậy thôi, thực ra em vẫn nhớ hắn lắm. Những mối quan hệ sau đấy chỉ là những mối quan hệ chóng vánh. Đâu thể nào buồn mãi được, dù tự nhủ lòng mình phải như thế nhưng khi nhìn anh bước đi trên hành lang trường em vẫn rất mông lung về suy nghĩ của bản thân.

Rốt cuộc thì em tồn tại để làm gì vậy chứ?

Cha mẹ ruồng bỏ

Em mông lung, chẳng biết phải làm gì, đi về đâu.

Thế giới này khốn nạn với em quá, cho em một gia đình không trọn vẹn để rồi giờ em phải đau lòng vì họ.

Thế giới này tồi tệ với em quá, cho em biết tình yêu là gì rồi cướp nó đi khỏi em.

Thế giới này chẳng còn gì níu chân em lại. Không, còn Min-Seok, còn Sang-Hyeok vẫn đợi em.

Nhưng em mệt quá, em chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thôi.

Giấc ngủ ngàn thu mà em mong mỏi bao lâu
___________________________

Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn

- Wooje, Wooje à. Mở cửa cho anh đi, đừng làm gì ở trong đó mà. Wooje...

MinSeok đập cửa kêu gào rồi cũng chỉ ngồi thụp xuống đất, nước mắt chảy dài. Vì anh biết làm gì có chuyện Wooje không buồn cơ chứ.

Ngay sau đó anh Sang-Hyeok tới đập cửa và đưa Wooje tới bệnh viện.

Nhìn trên tay em chi chít những vết bỏng của đầu thuốc lá, trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc và cồn.

Hương sữa trên người em giờ đã thay bằng mùi thuốc khó ngửi.

Em hôn mê sâu, 1 ngày 2 ngày 1 tuần rồi 1 tháng. MinSeok lúc này đã có tình yêu, Sang-Hyeok cũng đã sắp cưới. Gần một năm rồi em vẫn chưa tỉnh dậy.

- Wooje à, đáng ra anh không nên tin lời em nói ổn mới phải...

______________________

Moon Hyeonjun cũng không khá hơn là bao, gia đình đặt nặng lên vai anh ta.

Những người đang thích Wooje tụ lại thành một nhóm để mà bắt nạt anh.

Nụ cười khi xưa của cả hai giờ chẳng còn. Người thì chẳng thể cười, người thì lấy nước mắt thay cho nụ cười.

_____________________

Đã 450 ngày kể từ khi Choi Wooje hôn mê.
Đã 530 ngày kể từ khi Choi Wooje đá Moon Hyeonjun.
Đã 530 ngày Moon Hyeonjun dằn vặt bản thân vì nhớ em.
Đã 450 ngày kể từ khi Choi Wooje chìm vào giấc ngủ ngon mà không phải lo sợ của em.
_____________________

To be continued


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net