5. Đua Xe F1 ½

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa tiếng hò reo nồng nhiệt từ những người hâm mộ dành tình yêu cho bộ môn thể thao mạo hiểm công thức 1, Choi Wooje có hơi e ngại mình sẽ bị đám đông xung quanh nhấn chìm hoặc chính cậu sẽ bị sức nóng ở đây hun chết.

Lần đầu tiên Choi Wooje được coi trực tiếp giải đua danh giá và đắt đỏ bậc nhất hành tinh, một trải nghiệm mới đối với cậu. Chặng Canada thuộc khuôn khổ Grands Prix, trường đua Gilles Villeneuve chuẩn bị bắt đầu trận đua chính thức, phiên chạy thứ nhất đã được diễn ra trước đó, thứ hạng xuất phát của các đội trong phiên chạy chính thức lần lượt là Ferrari, Mercedes, Redbull, McLaren,...

Đường đua này còn được biết đến là đường đua F1 phức tạp với các khúc cua gắt lên tới 180 độ, nơi nhiều tay đua gặp tai nạn phải dừng cuộc đua, thậm chí các trường hợp tồi tệ hơn cũng đã xảy ra, một tay đua kì cựu người Ý gặp chấn thương nặng và phải giã từ sự nghiệp ít lâu sau đó.

Với độ khó cao và những sự kiện kinh hoàng trong quá khứ, chúng thôi thúc Choi Wooje phải mua vé đến xem, cậu đã bay suốt nhiều giờ đồng hồ, lặn lội từ Hàn Quốc xa xôi để có mặt ở đây ngày hôm nay.

Hơn hết, còn một lí do sâu xa khiến lòng Choi Wooje không thể nào yên.

Trở lại một tuần trước...

Choi Wooje thật sự trở nên bực tức và cáu gắt, mớ deadline hỗn độn của sinh viên năm cuối đại học không ngừng tra tấn cậu. Hai hôm liền cậu không chợp mắt chút nào, cứ làm xong tiểu luận này lại có bài tập khác ập đến, cộng thêm cả tấn công việc từ chủ nhiệm câu lạc bộ giao cho cậu, thật sự khiến Choi Wooje ngạt thở.

Ngước nhìn kim đồng hồ- 9 giờ tối, cậu thầm tính nhẩm thời gian trở về của Moon Hyeonjoon, máy bay của anh chắc vừa đáp xuống đất Hàn thôi. Chờ đợi là hạnh phúc mà nhỉ? Choi Wooje thở dài một hơi rồi đi tới bếp úp tô mì, ăn xong em còn phải chiến đấu tiếp.

12 giờ đêm, sự bức bối trong Choi Wooje lại trỗi dậy, em không hiểu người em yêu đang ở đâu- làm gì mà còn chưa về.

Mở điện thoại nhìn lại dòng tin nhắn em gửi lúc 11 giờ vẫn chưa được anh xem, Choi Wooje nhíu lông mày, nếu không phải thời gian đua, anh đều sẽ xem tin nhắn và trả lời em ngay.

Kiên nhẫn trong em đang dần vơi bớt, Choi Wooje cầm máy gọi cho anh.. tiếng nhạc chờ vang lên đều đều nhưng hiển nhiên là không có người bắt máy.

Cả ngày bị gặm nhấm bởi sự khó chịu, lúc này giới hạn trong cậu đã đạt đỉnh điểm, Choi Wooje biết là bây giờ bản thân có hơi mất bình tĩnh, nhưng em không kiềm lại được.

Nhắn cho anh một tin cuối "Anh chết quách ngoài đường đi, đừng có tới tìm em nữa." rồi tắt nguồn điện thoại, dứt khoát vứt nó vào mớ chăn bông hỗn độn trên giường.

Sau đó cậu tiếp tục làm bài rồi ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, cậu thức dậy và trễ giờ học, chỉ vội quơ lấy laptop và mấy sấp tài liệu chạy nhanh đến trường.

Một ngày mệt mỏi với hàng tá kiến thức mới và việc thực tập lại được nhồi nhét vào đầu cậu, Choi Wooje quá tải, như miếng dẻ lau bảng bị vắt kiệt nước uể oải làm mọi thứ. 11 giờ tối là thời điểm cậu đặt chân về tới nhà, mệt tới nỗi chỉ muốn đi ngủ ngay.

Ngả lưng xuống giường, cậu chợt nhận ra cả ngày dài chạy đôn chạy đáo trên trường mà quên mất chiếc điện thoại vịt vàng.

Bật dậy tìm kiếm và mở nguồn, hàng loạt thông báo về cuộc gọi nhỡ từ anh hiện lên, còn có một tin nhắn "Anh xin lỗi! Đội đột nhiên có việc gấp nên anh phải bay trở lại New York. Xin em đừng giận anh."

Tin nhắn được gửi đến chỉ sau lúc cậu tắt nguồn một phút đồng hồ. Choi Wooje bắt đầu áy náy về dòng tin nhắn thô lỗ mình gửi anh ngày hôm qua.

Hyeonjoon đã giành số ngày nghỉ ít ỏi để về thăm em thay vì đến một hộp đêm nào đó ở New York uống rượu giải khuây áp lực như những vị đồng nghiệp.

Là tay đua F1 nổi tiếng thế giới, 24 tiếng mỗi ngày chưa bao giờ là đủ với Hyeonjoon. Cánh phóng viên và báo chí luôn chực chờ tóm lấy anh để thu về các nguồn tin nóng hổi.

Không những thế, đẹp trai và tài giỏi cũng là một bất lợi, không thiếu các cô nàng nóng bỏng nảy lửa sẵn sàng dùng thủ đoạn để có được anh. Rất nhiều thứ khiến anh đau đầu.

Cậu đã không giúp được gì còn nặng lời, Choi Wooje cảm thấy có lỗi kinh khủng khiếp.

Choi Wooje lại nghĩ đến bộ môn anh theo đuổi tiêu tốn rất nhiều sức lực, chế độ ăn uống cũng rất nghiêm khắc. Số lần anh buông thả đếm trên đầu ngón tay...mà tất cả đều vì chiều theo ý Choi Wooje cậu. Dù cho có bị chuyên gia dinh dưỡng phát hiện và chửi bới anh cũng âm thầm chịu đựng, nào có mắng hay trách em lời nào.

Luôn luôn là người dành cho em sự dịu dàng và ấm áp nhất, bờ vai rộng và tấm lưng săn chắc cũng chỉ cho phép một mình em dựa vào. Thế mà em nỡ buông lời thậm tệ với người sẵn sàng vì em làm mọi thứ, mày tệ thật Choi Wooje.

'Phải gọi cho anh để xin lỗi mới được Wooje à', em nghĩ và đã làm thế.

...

"Hyeonjoo-"

"Hello!"

Choi Wooje cảm thấy hơi bất ngờ vì giọng nói người đàn ông phía đối diện không phải anh người yêu.

"Xin lỗi, cho tôi hỏi chủ nhân số máy đâu rồi ạ?"

"Ý cậu là Oner?"

"Vâng, anh ấy có ở đó không?"

"Anh ấy đang phải gặp bác sĩ trị liệu, tầm 10 phút nữa cậu gọi lại nhé!"

"Vâng, tôi cảm ơn!"

Từng dòng suy nghĩ tiêu cực ùa về, bủa vây lấy tâm trí. Tuy cậu không hiểu biết nhiều về F1 nhưng gặp bác sĩ trị liệu hẳn không phải là điều tốt.

Cơ mà giải đua tiếp theo tuần sau mới diễn ra, không lí nào anh gặp chấn thương lúc này được, Wooje đã tự trấn an mình như thế. Em sợ đau lắm, thành thử ra em cũng sợ những người em yêu phải đau, em còn cực kì sợ máu, thấy máu em sẽ mất bình tĩnh, tay chân cứ cuống cuồng cả lên.

Căn chuẩn 10 phút sau, Choi Wooje gọi lại cho anh, lần này đúng là giọng nói của anh, màu giọng ấm áp như than hồng ngày đông. Chưa để anh kịp lên tiếng, cậu đã tranh nói trước.

"H-hyeonjoonie! Em xin lỗi! Anh đừng buồn em nhé!"

"Sao anh lại buồn em cơ, có chuyện gì sao Wooje?"

Giọng nói trầm ổn ấm áp của anh vang lên bên loa điện thoại, Choi Wooje nhận ra mình nhớ anh biết bao, nhớ cả vòng tay rộng lớn mỗi khi anh ôm vào lòng.

"Thì tin nhắn- e..em nóng giận rồi trút lên anh...em nói những lời không hay, Hyeonjoonie đừng buồn em nhé, em không cố ý đâu."

"Anh không có buồn Wooje đâu, nên em đừng có khóc đấy, Wooje chỉ được khóc khi có anh bên cạnh thôi. Anh cũng biết là Wooje của anh dạo này mệt mỏi lắm, bài tập ồ ạt khiến Wooje dồn nén nhiều áp lực chứ Wooje cũng không muốn như thế. Em không cần phải cảm thấy có lỗi...nghe anh nói không, cục cưng?"

"Em có nghe, rõ lắm."

Choi Wooje không phải kiểu người dễ khóc, em chịu đựng rất tốt. Nhưng tiếng sụt sịt và giọng nói nghẹn ngào của em lọt vào điện thoại khiến anh đau lòng, em ấy hẳn đang bí bách khó chịu lắm.

"Nghe lời anh, bỏ điện thoại xuống rồi đi rửa mặt nào, anh chờ em nên đừng vội kẻo ngã. Sao em không nói gì thế, Wooje bé nhỏ có nghe thấy anh nói không..."

"Dạ có, anh đừng cúp máy đấy nhé!"

"Ừm."

Choi Wooje lật đật xỏ dép vào phòng tắm rửa mặt, cậu thấy thật may mắn biết bao khi có một anh người yêu luôn quan tâm và thấu hiểu cho đối phương.

Ngược lại điều này cũng phần khiến Choi Wooje thấy mình đã ích kỉ và vô tâm đến nhường nào, cậu thậm chí chẳng biết hiện tại anh có đang mệt, hau có đang bận lòng việc gì không.

"Hyeonjoonie, em rửa mặt sạch rồi. Anh bật cam lên cho em nhìn mặt đi, em nhớ anh yêu lắm!"

"Đợi anh một chút...*lạch cạch*"

"Tiếng gì như gỗ va vào nhau vậy anh?"

"À không gì đâu, anh di chuyển ít đồ thôi."

Moon Hyeonjoon khập khiễng mang cặp nạng khuất khỏi tầm nhìn của camera điện thoại. Lấy cả áo khoác thi đấu mặc vào nhằm che đi những vết bầm trên cánh tay, kiểm tra một lượt thấy đã ổn mới bật cam trước lên.

"Ban nãy em có gọi cho anh, đồng nghiệp của anh bảo anh đang gặp bác sĩ trị liệu, mọi chuyển ổn chứ Hyeonjoonnie?"

"Haha anh khỏe như trâu ấy, em đừng lo...Làm sao đây Wooje à, anh nhớ em quá."

"Wooje cũng nhớ anh."

Cả hai nói chuyện một lúc, Moon Hyeonjoon ngó điện thoại đã là 12 giờ trưa ở New York, tầm 2 giờ sáng Seoul.

Khuyên em nhỏ đi ngủ để mai còn học, thức nữa sẽ mệt lắm. Chúc em nhỏ ngủ ngon rồi mới lưu luyến kết thúc cuộc gọi. Nhưng anh không biết vào giây phút cuối cùng khi cầm điện thoại lên hôn chào tạm biệt, vô tình Choi Wooje đã nhìn thấy cặp nạng được anh dựa vào chiếc ghế bên cạnh.

"Hyeonjoonie, anh lại giấu em rồi."



Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net