Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiện đường đi thì tao đưa mày đến chỗ ông bác tao luôn nhá?" Lee Minhyung quay sang hỏi ý kiến Moon Hyeonjoon ngồi ghế sau. Nãy giờ hắn cứ tựa đầu vào lưng ghế im ỉm không nói gì làm anh cảm thấy hơi lo lắng.

"Ông bác của mày? Mày lắm họ hàng thế từ bao giờ vậy?"

"Ông Park Sham Hae, anh em thất lạc của mẹ tao đấy. Đang làm bác sĩ khoa xương khớp ở bệnh viện Dongchae gần đây" Lee Minhyung cười mỉa mai.

"Thất lạc? Chắc chắn chưa mà vớt về vậy. Ông bô mày không lo mất tài sản thừa kế vào tay ông ta à?" Moon Hyeonjoon từ trước tới nay không can thiệp quá sâu vào gia đình nhà bạn, bởi vì hắn biết nhà này nhiều thị phi. Trừ đời chị em Lee Minhyung ra, đời nào cũng dính ít thì 1 nhiều thì 3-4 cái drama về cuộc sống hôn nhân rồi khả năng quản lý công ty, kinh doanh, chính trị.

"Ổng cũng đâu cần đâu mày ơi. Ông Park Sham Hae là chủ cái bệnh viện đó á, người nhà tao tự xét nghiệm rồi tự nhận chứ ổng đâu có cần. Na Omshin bảo ổng có vẻ khá thích tao, nên muốn để tao làm cầu nối giữa hai bên. Tiện mày đang thế này, tao đưa đến chỗ ổng làm một lèo luôn cho nhanh."

Na Omshin trong lời Lee Minhyung là mẹ kế của anh. Cả hai vốn không ưa nhau từ đầu nên thường gọi thẳng tên như vậy.

'"Mày từ bao giờ mà nghe lời cô ta thế?" Moon Hyeonjoon cười đểu.

Xét theo tuổi thì mẹ kế của Lee Minhyung còn nhỏ hơn bọn họ hẳn 1 năm, gọi mẹ với anh nghe có vẻ hơi ngượng mồm. Với lại, không ai có thể thay thế vị trí của mẹ ruột trong lòng Lee Minhyung, dù cha có cưới thêm hàng trăm người phụ nữ ngoài kia thì chẳng ai xứng đáng được anh gọi bằng một chữ "mẹ".

Lee Minhyung bĩu môi:

"Nghe lời? Park Sham Hae không nhận bên nhà tao đâu, ổng chỉ coi tao là cháu thôi. Ổng giàu sụ ra, sau này tao mà có bị đá ra đường thì còn đến nhờ vả ổng chứ. Mày phải tính đến lâu dài Moon Hyeonjoon ạ!"

Ừ, hẳn là lâu dài.

Bọn người kia phải có gan lắm mới dám đá anh ra đường. Cả công ty và hàng tá mối làm ăn đều ở trong tay Lee Minhyung. Giờ mà buông anh ra thì họ chỉ có cạp đất mà ăn.

"Thế đến chỗ đấy nhá!"

"Ừ"

Nhận được cái gật đầu của Moon Hyeonjoon, Lee Minhyung rẽ vào một con đường khác.

Ngay lập tức tòa nhà lớn tầm hơn 20 tầng với biển hiệu "Bệnh Viện Đa Khoa Dongchae" và ánh đèn chói như ánh mặt trời bên ngày trên đầu đập vào mắt hai người họ.

Nơi trông có vẻ uy tín được chi trả bằng một số tiền lớn với nội thất mới tinh tươm này thuộc về người nhà của Lee Minhyung??

Thật không thể tin được.

Cái gia phả toàn người dở hơi của nhà anh mà cũng sản sinh ra được gen ưu tú vượt trội như thế này?

Đúng là chuyện cười.

Lee Minhyung sau khi đỗ xe xong thì dìu hắn vào trong bệnh viện.

Nhìn cái cách bày biện ở đây và những thiết bị hiện đại ở khắp ngõ ngách tầng trông chả khác gì là bệnh viện quốc tế. Anh cũng là lần đầu tiên đến đây, liền bị choáng ngợp trước khả năng chịu chi của ông bác.

Làm thủ tục xong, cả hai lại dìu dắt nhau lên tầng 3 tòa bệnh viện để tìm ông Park Sham Hae. Moon Hyeonjoon đã đau đến mức khó nhìn rõ mọi thứ, hắn cứ mặc Lee Minhyung kéo đi hết nơi này đến nơi khác.

Anh đành để hắn ngồi trên ghế chờ còn bản thân thì rút điện thoại ra gọi:

"Alo ạ? Vâng, Minhie đây ạ. Bạn cháu có vấn đề về cổ chân, bọn cháu đang ở đầu hành lanh tầng 3 ạ. Vâng, vâng, cháu biết rồi"

Hiếm khi thấy Lee Minhyung lễ phép với ai như với ông Park Sham Hae, Moon Hyeonjoon bị đau mà cũng phải cố mở mắt cảm thán:

"Mày là thằng nào đấy? Mày đéo phải thằng Lee Minhyung bạn tao, nó đéo bao giờ lễ phép với ai cả." Hắn làm bộ đẩy đẩy tay của Lee Minhyung khi anh muốn đỡ hắn đứng dậy.

"Đm rách việc thế nhể! Bố cho mày tự đứng dậy bây giờ. Người ta đã có lòng thì mày cũng phải có nước chấm chứ-"

"Lee Minhyung đấy à?"

Sắc mặt Lee Minhyung quay 180 độ khi nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc gọi với sau lưng. Anh quay lại, hớn hở vẫy tay với người đàn ông phía xa, làm như thân quen từ lâu lắm:

"Bác! Cháu ở đây ạ" Lee Minhyung với người đàn ông lớn tuổi kia ôm nhau, hai người đứng đấy tay bắt mặt mừng hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời. Một lúc sau thì anh mới chợt nhớ tới người bạn đau chân sắp chết đi sống lại của mình mà quay sang giới thiệu:

"À, đây là bạn cháu. Nó tên là Moon Hyeonjoon, giờ cháu chì biết nhờ mỗi bác thôi. Bác giúp cháu với!"

Xạo chó, cả cái thành phố này có ai là không biết mặt Lee Minhyung đâu chứ.

Hắn rủa thầm trong bụng.

"Ái chà, cậu Moon Hyeonjoon! Con trai thứ nhà Moon đang quản lý công ty công nghệ hàng đầu Hàn Quốc đây mà! Tôi thấy cậu trên ti vi suốt, không ngờ còn có ngày được gặp mặt trực tiếp. Thôi, không nói nhiều nữa, mau đỡ cậu ấy vào phòng này đi Minhie." Park Sham Hae chỉ căn phòng mé trái trước mặt họ.

Lee Minhyung và Moon Hyeonjoon lại rồng rắn kéo nhau đi vào.

Sau khi chụp X quang, nắn chân cho về đúng khớp rồi làm đủ thủ tục trên trời dưới biển, hỏi hàng tỷ câu hỏi về cuộc sống thường ngày của hắn thì ông Park Sham Hae mới chốt lại bằng một túi thuốc và mấy lời căn dặn:

"Thời gian này thì cậu vận động ít một chút. Chạy nhảy hay làm gì quá sức cũng không được. Bôi thuốc đều đặn ngày 3 lần thì sau 2-3 ngày sẽ có thể đi lại bình thường. Đừng đụng vào cổ chân nhé!"

Nhìn cái chân trật khớp bị băng bó thành một cục bông màu trắng không rõ hình thù làm Moon Hyeonjoon có hơi nghi ngờ tay nghề của bác Lee Minhyung lắm. Hắn cũng đâu có bị què mà làm tới mức thế này, trông có gớm với phô trương không chứ?

"Vậy là xong rồi ạ? Không còn cái gì phải để ý nữa đúng không ạ?" Lee Minhyung tắt máy ghi âm rồi nhìn sang thằng bạn vẫn đang thắc mắc với cái chân của mình.

"Ừ, hai đứa về được rồi. Minhie sau này nhớ ghé nhà bác chơi nhé. Rủ mấy đứa bạn tới cũng được"

Để Lee Minhyung gọi bạn tới thì nơi đấy không còn là nhà của ông Park Sham Hae đâu. Moon Hyeonjoon chắc chắn, anh là tay chơi chính hiệu, đến cả người yêu bây giờ cũng là trapboy mệnh danh thì không khéo chỉ biến nhà ông thành sàn nhảy với vũ trường.

"Cháu gửi viện phí ở đâu bác nhỉ?" Lee Minhyung giữ ghế cho Moon Hyeonjoon tập tễnh đứng dậy, anh đang mở mã quét QR trên điện thoại để chuyển khoản.

Nhưng ông Park Sham Hae xua tay, mỉm cười hiền hậu bảo chỉ cần là Lee Minhyung thì ông miễn. Mặc dù sau đó anh có nài nỉ một nghìn lần thì kết quả vẫn là không cần phải trả.

Moon Hyeonjoon lần đầu được một pha trầm trồ trước người nhà của Lee Minhyung. 

Thế là hai người một lành, một què lại bước ra khỏi bệnh viện.

"Tao gửi ghi âm rồi đấy. Bạn yêu chỉ giúp mày đến đây thôi. Còn lại thì mày với tục tưng Wooje tự lo cho nhau đi nhé. Tao còn vợ tao."

Moon Hyeonjoon gật đầu đáp lại.

Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng hay ho- với hắn nào đấy, vội khều thằng bạn bên cạnh:

"Ê bây, ông bác mày có nhận hối lộ không?"

"Mày bị ngu à?" Lee Minhyung nghe Moon Hyeonjoon nói mà trố mắt ra, anh thốt lên làm những người đi qua cả hai đều phải ngoái lại nhìn.

"Đm, cái miệng mày! Không phải hối lộ kiểu đút lót, chỉ liên quan tới tao và ông bác mày thôi. Không có người thứ ba."

"Tin được không đấy?" Lee Minhyung nhìn bạn mang theo vẻ ngờ vực. "Mà tao cũng không biết. Mày giỏi ăn nói lắm mà, nghe lọt tai thì chắc ông bác sẽ giúp."

"Thế mày đỡ tao vào đi!" Moon Hyeonjoon định choàng tay qua vai anh thì bị gạt ra, Lee Minhyung bĩu môi nhìn trò mèo của hắn:

"Bớt đi mày. Lúc ra khỏi phòng khám mày đã đi đứng đàng hoàng được rồi mà. Giờ quay lại theo kiểu tàn tạ hơn khác đéo gì hạ thấp khả năng của bác tao đâu. Thôi thôi, chuyện mày mày tự xử lý. Bố về đón vợ bố đây!"

"Mày nỡ lòng nào-" Moon Hyeonjoon giương đôi mắt long lanh cầu xin sự thương xót của anh nhưng Lee Minhyung chỉ thấy gai ốc nổi lên đầy trên người mình, anh vội xoay người đi vào thang máy. Mặc kệ hắn cứ đứng đấy lải nhải rồi ấn nút đóng cửa.

Ở giữa khe hở trước khi hai cánh cửa chạm nhau, Lee Minhyung nhìn thấy Moon Hyeonjoon lườm nguýt anh, trên tay còn tặng kèm một ngón giữa thân thiện.

Đúng là bạn bè như bẹn bà thật mà.

---------------------------------------

Khi Wooje tỉnh lại thì cũng là 9 giờ hơn ngày hôm sau.

Đầu em đau như búa bổ, ký ức tồi tệ được chứng kiến ngày hôm qua như bộ phim chiếu lại trong tâm trí.

Em bị Kim Shim Young phản bội.

Tình yêu 5 năm của em đã chấm dứt.

Hôm qua nói không đau là xạo. Không đau thế nào được. 

5 năm cuộc đời cửa Wooje bỏ ra cho một tên tồi tệ. Để thời gian đó em có thể quen được hàng tá người đàn ông khác bên ngoài, có khi lại tìm được hạnh phúc với họ.

Tình yêu là cái gì chứ?

Cuối cùng vẫn được mua bằng tiền và danh vọng mà thôi.

Wooje vùi đầu vào hai đầu gối, em không khóc được. Mặc dù bây giờ em đang uất ức lắm. Nước mắt như bị em khóc khô hết vào ngày hôm qua khiến hôm nay không đủ để trào ra.

Tại sao vậy chứ?

Tại sao cứ phải là em?

Em đã làm gì sai để bọn họ chà đạp lên tình cảm của em như vậy?

Wooje là người ngu ngốc nhất trong chuyện tình cảm này. Đáng lẽ ra em nên nghe Ryu Minseok mà chia tay gã ta từ đầu. Đáng lẽ ra em nên nghe Park Ruhan ngừng tin những lời nói ngon ngọt của Kim Shim Young. Đáng lẽ ra em nên tin.....sếp Moon mà dừng nuôi mộng đẹp với gã.

Em thấy có lỗi với những người yêu quý em, rằng họ chỉ muốn tốt cho em thôi. Vậy mà em lại gạt lời họ nói sang một bên mà tiếp tục quãng thời gian kéo dài sự đau khổ trong em.

Em hối hận rồi, em thật sự hối hận rồi.

Wooje định cầm lấy chiếc bình đựng hoa đặt trên tủ đầu giường ném xuống đất. Giờ em muốn hủy hoại chúng, hầu như tất cả những thứ trong căn phòng này của em đều có một mặt liên quan đến Kim Shim Young, lên quan đến tên khốn tồi tệ kia.

Nhưng khi nhìn thấy tờ giấy nho nhỏ được dán trên bình, em liền khựng lại, lật nó ra xem.

"Đừng đập! Mảnh vỡ của lọ hoa sẽ văng ra sàn, nếu dọn dẹp không sạch nhất định sẽ bị thương!"

Wooje lại kiếm một vật khác trên kệ đựng đồ đem xuống. Đây là một con mèo tam thể bằng sứ mà Kim Shim Young tặng em lần sinh nhật thứ 24, nó cũng được dán một tờ giấy nho nhỏ.

"Đừng đập! Người tặng mèo tuy đáng ghét nhưng mèo rất đáng yêu, có thể bán lại để kiếm lời!"

Wooje bị mấy lời nhắc nhở này làm bật cười.

Em nhận ra nét chữ này.

Còn của ai ngoài sếp em nữa. Em đã làm việc với hắn được hơn 7 năm, không thể nhầm lẫn được.

Wooje thừa biết Moon Hyeonjoon thích mình từ lâu, nhưng không nghĩ tới việc từng món quà em được Kim Shim Young tặng hắn có thể nhớ kĩ đến vậy. Để bây giờ hắn biết em sẽ đập chúng ra tan tành rồi viết lời nhắn nhủ.

Wooje chưa từng có tình cảm với Moon Hyeonjoon, em nghĩ vậy. Nhưng sếp em rất tuyệt vời, để so sánh với tên bạn trai cũ khốn nạn thì gã ta còn chẳng bằng cái móng chân của hắn, nhưng không hiểu sao em vẫn yêu hắn đến chết cũng không buông.

Đến cuối cùng thì nhận được thứ tình cảm xấu xí này.

Wooje đang chìm đắm trong suy nghĩ vẩn vơ thì chợt điện thoại rung lên, một loạt thông báo hiện lên màn hình. Là tin nhắn đến từ Ryu Minseok, em vội cầm lấy trả lời.

Bố mày là Ryu Minseok:

Wooje à

Bố mày là Ryu Minseok:

Dậy chưa cưng?

Bố mày là Ryu Minseok:

Quên mẹ thằng tồi đấy đi em. Đời còn dài zai còn nhiều đéo gì phải luyến tiếc nó.

Bố mày là Ryu Minseok:

Sếp Moon cho cưng nghỉ rồi á. Hôm qua thằng nhỏ thức cả một đêm để làm dự án cưng bỏ với bù buổi thuyết trình điều hành đến tối tăm mặt mũi.

Bố mày là Ryu Minseok:

Kịp deadline rồi nên cưng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nha

WujeChoi:

Nhưng hôm qua em có nói rõ là em sẽ gửi báo cáo đúng giờ mà

WujeChoi:

Tự dưng sếp lại làm thế

Bố mày là Ryu Minseok:

Zời, có sao đâu cưng

Bố mày là Ryu Minseok:

Thằng này mong cưng nghỉ ngơi đầy đủ còn không hết ý. Cứ thoải mái đi, Moon Hyeonjoon nó không quan trọng vấn đề đâu.

Bố mày là Ryu Minseok:

À, sáng ra hyung vất nó ở nhà cưng á.

WujeChoi:

Sếp Moon ở nhà em ý ạ?

Bố mày là Ryu Minseok:

Sáng hyung với chồng ghé qua nhà đón nó tại chân trái thằng này bị tật rồi. Rồi thấy cưng chưa dậy nên tính mua đồ ăn sáng thì nó bảo để nó nấu cho. Đằng nào sáng nay nó cũng không có việc gì quan trọng nên hyung vất luôn ở dưới tầng trệt.

Bố mày là Ryu Minseok:

Thằng này nó là công dân gương mẫu, không cướp bóc , trộm giật gì đâu cưng cứ yên tâm

Bố mày là Ryu Minseok:

Chắc giờ nó đang ở dưới tầng lăn lộn với cái bếp đấy.

Tin nhắn của Ryu Minseok vừa đẩy lên màn hình cũng là lúc Wooje nghe thấy hoàng loạt tiếng loảng xoảng rõ to vang từ dưới nhà.

Em bắt đầu có cảm giác hơi lo. Liền đặt câu hỏi an toàn với sự xuất hiện của hắn trong nhà mình và cụ thể là cái bếp.

WujeChoi:

Sếp Moon có biết nấu ăn không ạ?

Bố mày là Ryu Minseok:

/emoji lắc đầu/

Hyung không có biết.

Vừa mới đọc xong tin nhắn là Wooje lập tức tung chăn lên mà chạy. Để người không biết gì vào bếp thì đúng thật là hyung của em.

Wooje vội vàng vệ sinh cá nhân. Mái tóc bù xù của em còn chưa được chải chuốt gọn gàng thì em đã vội lao ra khỏi phòng tắm.

Trước khi ra ngoài, ánh mắt Wooje bỗng va vào bàn làm việc của mình.

Bình thường em vẫn dựng ảnh mình và Kim Shim Young chụp hình với nhau sau chuyến đi chơi sinh nhật gã ta ở đấy. Tại sao hôm nay nhìn lại không có?

Không phải em luyến tiếc hay vẫn còn tình cảm gì với tên phản bội ấy cả. Chỉ là em không thích ai đụng vào đồ đạc của mình.

Wooje quay lại để nhìn rõ hơn thì thấy bức ảnh không phải biến mất khỏi cái bàn. Mà nó chỉ bị úp mặt kính xuống mà thôi, em không do dự lập tức dựng ảnh lên. Đập vào mắt em lại là một tờ giấy dán che đi bức ảnh.

Wooje đã ngờ ngợ ra được ai là người viết nó ngay trước khi đọc nội dung giấy.

Moon Hyeonjoon cố tình dán giấy ở đây to hơn nhũng chỗ khác, thành công che đi toàn bộ ảnh chỉ lộ mỗi khung gỗ màu nâu cam bên ngoài.

"Cảnh báo nguy hiểm! Mở ra có thể bị tức chết!" Cỡ chữ to đùng kèm những ký hiệu blink blink đặc biệt xung quanh lại càng khiến những lời nhắn nhủ thêm buồn cười

Tuy nhiên, không để em kịp cảm thán và cộng một điểm tinh tế cho Moon Hyeonjoon thì một mùi khét lẹt, đắng nghét bỗng xộc vào mũi của Wooje.

Em thấy có chuyện không ổn, vội vàng thả bức ảnh xuống bàn rồi chạy ra mở cửa phòng.

Trước mắt em là khung cảnh cả căn nhà mình chìm trong làn khói đen đặc. Wooje chẳng hiểu gì cả, chỉ lờ mờ thấy trong đám khói ở dưới tầng có một bóng người đang lay hoay chạy qua chạy lại làm gì đó, em vội hét lên:

"Sếp Moon, bấm chuông báo cháy đi!!"

-------------------------

Tuôi cũng tính đăng vào tối qua ròi, nma buồn ngủ quá đi=)))

Dạo này bị quay cuồng trong nhiều dl quớ nên thành ra tui bị đau lưng + đau vai rồi. 

Cố hôm nay rồi tui lại chỉnh thời gian biểu th chứ cứ như này thì mệt chết=)))

Yêu mọi người, cảm ơn vì đã theo dõi tui ạ 😘😘💋💋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net