VI: như gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trải qua một đêm triền miên trên giường, hắn vội đi từ sớm bỏ người lại giữa chiếc giường lớn ngập mùi thảo mộc, người nước xuống giường lấy hai tay xoa nhẹ hai thái dương, nhìn mình trong chiếc gương vàng đó

Người cảm thấy tự khinh trách chính mình, đường đường là vị thần mà lại có thứ suy nghĩ đó. Đúng là những lời bàn tán của những kẻ khác rất đúng về người, người nghĩ.

|

Ở vườn Thiên Thu, bóng lưng nhỏ bóng lưng lớn đang thay nhau hái hoa, thật ra đối với vị thần Công Lý như Minhyung mà nói, mấy chuyện này sẽ rất sến súa nhưng duy nhất với thần thiên nhiên Minseok thì chuyện này không là gì cả , nói chung thì.. Minhyung bỏ mặt danh dự của mình vì Minseok ấy

Cả hoàng tộc hai bên đều biết đến nhau thế nên từ nhỏ Minseok và Minhyung đã rất thân với nhau rồi, Minhyung giỏi kiếm, còn Minseok giỏi làm thơ

" Minhyung, lần này tớ được giao nhiệm vụ" - Minseok

" Có lẽ sẽ rời xa câu..hai ngày!" - Minseok

" Có cần tớ đi theo không?" - Minhyung

" Không cần đâuu, nếu vậy nhóc Wooje sẽ cười tớ mất " - Minseok

" Cậu vô lễ thật đấy.." - Minhyung

" Heheh " - Minseok

" À, tớ muốn cậu nhớ điều này.. Bướm Hoàng Uyên có linh khí, nó có một phần linh hồn tớ, cậu khi gặp nó cũng phải chào hỏi đó nhé " - Minseok

" Tớ biết rồi " - Minhyung

" Còn nữa, hoa cát cánh tớ trồng cậu đừng hái lung tung đó " - Minseok

" Còn điều này nữa " - Minseok

Minseok lấy một nhánh cây khô tự hào giới thiệu cho Minhyung biết nó là do cậu tự tạo và còn về ước muốn cùng người xây dựng một thế giới hạnh phúc

" Tớ có thứ này cho cậu " - Minhyung

Minhyung lấy ra một vòng cổ hình cung tên

" Đây là vật quý giá của tớ, tớ nhờ cậu giữ hộ" - Minhyung

" Được" - Minseok

" tớ chỉ mong muốn đời này của tớ có thể gặp cậu thôi Minhyung, Minhyung ở lại một chút được không cậu đừng đi cao quá, tớ có dùng dây liễu cũng chẳng thể kéo cậu ở lại được "

" Minseokie, cung tên đó là vật gia truyền nhà tớ, tớ đeo cho cậu tớ muốn cậu bên tớ mãi, đừng đi xa quá Minseok, tớ yêu cậu hãy ở lại với tớ có được không.."

" Minhyung tớ chỉ đi một chút thôi" - Minseok

" Cậu về sớm nhé" - Minhyung

Tớ đi một chút thôi, tớ sẽ về mà.

|

" Cấp báo! Bướm Hoàng Uyên của thần thiên nhiên về báo tin" - Thần sức mạnh

" Bướm Hoàng Uyên? Chẳng phải..chỉ dùng những lúc khó khăn nhất à"

Wooje bỏ quyển sách trên tay xuống, Bướm Hoàng Uyên bay quanh thân thể người rồi nó chết đi đôi cánh xinh đẹp lung linh của nó tắt vụt đi ngọn ánh sáng như hoàn thành được di nguyện, trong vô thức người cảm thấy trái tim mình đau đớn

" Minseok.." - Wooje

" Minseok đừng bỏ ta.. làm ơn" - Wooje

Người khụy gối xuống, ôm lấy trái tim và đầu của mình, Minseok đang tan biến dần linh hồn chẳng còn có thể kết nối với người nữa, Minhyung nghe vậy lấy hai vai người bỏ đi tôn nghiêm mà gằng giọng hỏi người

Minseok có ổn không?

" Anh Sang Hyeok..Anh Sang Hyeok" - Wooje

Người nắm lấy tay của Thần ánh sáng

" Minseok đi rồi..anh ấy tan biến đi rồi" - Wooje

Vậy ra là cậu thất hứa Minseok

Lúc tìm thấy được mảnh tro cốt còn lại của Minseok, nó được cất ở trong dây chuyền có hình cung tên của Minhyung, bên cạnh đó vị thần ánh sáng Sang Hyeok còn thấy được..

Mùi hương của cát cánh thoang thoảng nơi này

" Ngài hãy bình tĩnh lại." - Sang Hyeok

" Đến cả tro cốt cũng bị hủy đi?" - Hyeonjoon

" Tro cốt bị hủy, đến cả sức mạnh còn bị giảm sút muốn dùng hậu thư để triệu về cũng chẳng được" - Jihoon

" Là do ta phải không.." - Wooje

" Nếu là quỷ thì tên này là một con muốn nhúng chân vào cuộc chiến này rồi" - Sang Hyeok

Hyeonjoon để người ngồi lên ghế rồi đưa cho người một dây chuyền hình mặt trăng trong đó có một chất có thể xoa dịu người

" Minhyung chắc hẳn sẽ đau lòng lắm" - Wooje

" Ta vô dụng thật, các ngươi có thấy vậy không?" - Wooje

" Người đã làm tốt lắm rồi, chuyện này do sự bất cẩn của ta của bọn ta " - Sang Hyeok

" Ta phải thừa nhận là ta yếu kém chứ.." - Wooje

Minseok, anh đi cũng không nói một lời.

|

" Minhyung mình muốn cùng cậu xây nhà cho lulia của chúng ta "

" Minhyung, mình muốn nói là mình yêu cậu "

" Minhyung, Minhyung"

" Minhyung.. mình xin lỗi"

" bướm Hoàng Uyên trở về báo tin, mảnh linh hồn của Minhyung cũng đã tan biến"

" phế truất quyền "

--

Oke là vậy đó:>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net