Chap 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Moon Hyeonjun được Choi Wooje dìu vào phòng y tế, người anh nặng như cục tạ, cậu vất vả đến đổ mồ hôi. Trong phòng chẳng có ai hết, cô y tá bận đi hóng chuyện rồi cũng nên.

Choi Wooje để anh ngồi xuống giường, lụi cụi đi tìm hộp cứu thương rồi quay lại ngồi cạnh anh. Moon Hyeonjun từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi cậu, dù vết thương vẫn còn đau âm ỉ nhưng miệng thì cứ cong lên không hạ được, đến nỗi Choi Wooje nhìn thấy cũng không hiểu được.

"Anh đau mà còn cười được?"

"Có em ở đây đột nhiên không thấy đau nữa ah..."

Choi Wooje vừa bôi thuốc vào là Moon Hyeonjun liền nhăn mặt ngay tức thì, rõ là hết đau rồi cơ đấy, thế mà vẫn kêu la om sòm.

Chọc anh chút rồi thôi, cậu vẫn rất nhẹ nhàng mà sơ cứu rồi bôi thuốc cho anh, động tay cẩn trọng từng chút một, cứ sợ mạnh tay một tí thì con hổ giấy trước mặt cậu sẽ khóc nhè mất.

Moon Hyeonjun trong lòng không giấu được sự phấn khích, anh chăm chú nhìn chỏm đầu tròn tròn đen đen của cậu đang lụi cụi bôi thuốc cho mình, bất giác lại nở một nụ cười thật tươi.

"Lại gần một chút"

Moon Hyeonjun ngoan ngoãn ngồi nhích lại gần cậu, để im cho cậu bôi thuốc lên mặt mình. Nhìn xem cái gương mặt ăn tiền này của anh có bao nhiêu là vết trầy xước, trông thảm vô cùng.

Choi Wooje bị cận nên phải áp sát lại gần mới nhìn rõ được, đến mức mà có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào mặt cậu.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, thời gian dường như ngưng đọng, trong vài phút ngắn ngủi ấy, trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của đối phương.

Moon Hyeonjun lúc này lại có ham muốn gần cậu hơn nữa, anh không cản được bản thân mình đang dần tiến tới, dần áp sát về phía cậu nhiều hơn. Choi Wooje cũng không biết phải làm gì, tay chân cậu tưởng chừng như bất động, một chút phản kháng cũng không có.

Moon Hyeonjun điên thật rồi, ngay lúc này anh lại có ý nghĩ muốn hôn người ta.

Moon Hyeonjun cứ được đà mà lấn tới, Choi Wooje lại không phản đối, trong đầu anh lại càng đấu tranh tâm lý dữ dội. Làm sao đây? Anh thật sự không nhịn được.

Moon Hyeonjun khó chịu thở gấp, hai nắm tay bấu chặt vào ống quần thể dục, vò nát đến thấy thương. Có thể dễ dàng nhìn thấy được sự ngập ngừng vừa muốn tiến tới vừa sợ rằng làm càn thì Choi Wooje có thể cả đời cũng không nói chuyện với anh nữa.

Choi Wooje cũng không biết tại sao bản thân lại không phản ứng, cậu cứ thế để mặc anh áp sát vào mình, trong lòng cứ bồi hồi xao xuyến không thôi. Lọ thuốc trên tay cũng lăn lóc dưới đất từ lúc nào không hay.

Trong đầu Moon Hyeonjun xảy ra trận đấu tranh tâm lý dữ dội giữa Moon Hyeonjun dịu dàng cẩn trọng với một Moon Hyeonjun lưu manh chẳng sợ gì.

Nhìn gương mặt của Choi Wooje hiện giờ đi, tại sao lại có thể xinh đẹp như vậy?

"Wooje à..."

"Oh?"

"Anh...anh có thể...hôn em không...?"

Moon Hyeonjun căng thẳng đến tột độ, quần thể dục cũng bị nhàu nát đến thảm thương bởi bàn tay rắn rỏi của anh. Choi Wooje vẫn giữ im lặng, cậu không đồng ý nhưng cũng không có ý từ chối. Choi Wooje khiến anh phát điên lên được.

Moon Hyeonjun kiên nhẫn đợi câu trả lời từ cậu, anh sắp không nhịn được nữa rồi, tất cả sự tỉnh táo còn lại đều dùng cho câu hỏi khi nãy.

Choi Wooje thì sao? Cậu cũng bị điên rồi, cậu chẳng còn biết bản thân mình muốn gì nữa. Ngay lúc này, cậu thừa nhận mình không có ý từ chối, thậm chí là muốn biết Moon Hyeonjun có gan làm hay không.

Sự im lặng của Choi Wooje chính thức đạp đổ bức tường kiên định trong lòng Moon Hyeonjun. Không biết đâu, chết thì chết thôi!

Khoảnh khắc Moon Hyeonjun áp môi mình lên môi cậu, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng. Môi Wooje mềm lắm, mềm mại như bông, ấm áp và ngọt ngào đến lạ. Cảm giác này cả cuộc đời Moon Hyeonjun cũng không thể nào quên được.

Choi Wooje như bị tê liệt khi anh áp tới và chạm vào môi cậu, cả người cậu căng thẳng tột độ, não cậu mơ hồ không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì. Nhưng ngay sau đó, cảm giác mới lạ và kích thích bắt đầu xâm lấn, cậu không phản kháng, ngược lại còn nhắm mắt mà tận hưởng nó.

Moon Hyeonjun chỉ dám chạm vào, anh vẫn muốn xác định thái độ của cậu. Ngay khi thấy Choi Wooje chấp nhận nó, anh lập tức gỡ bỏ mọi sự e dè trong lòng, can đảm giữ lấy gáy cậu rồi dịu dàng hôn lấy.

Choi Wooje mơ hồ cảm nhận được sự ma sát của Hyeonjun lên môi mình, anh đang mút lấy cánh môi cậu một cách nhẹ nhàng nhất, mỗi sự chuyển động đều rất cẩn trọng và chậm rãi. Choi Wooje điên rồi, cậu không thể phủ nhận Moon Hyeonjun mang lại cho cậu cảm giác rất thoải mái và như thể cậu luôn được anh tôn trọng và nâng niu hết mực.

Moon Hyeonjun hôn rất vụng về, vốn dĩ cả hai người đều không có kiến thức về vấn đề này, anh chỉ đang làm theo bản năng mà mình có. Ngoài việc chạm vào và mút nhẹ hai cánh môi cậu, anh chẳng thể làm gì hơn mặc dù bản thân anh đang muốn tiến thêm một bước.

Moon Hyeonjun có chút ngập ngừng với suy nghĩ táo bạo trong đầu mình, Wooje vẫn đang chìm đắm trong một loạt cảm xúc mới lạ, cậu để mặc cho anh hôn mình, muốn đáp trả nhưng cậu không biết phải làm thế nào mới phải.

Choi Wooje đã từng yêu ai bao giờ đâu, sau hôm nay, Moon Hyeonjun chính là nụ hôn đầu của cậu. Và Choi Wooje cũng không biết rằng bản thân cậu cũng là mối tình đầu của Moon Hyeonjun.

"Ưm..."

Moon Hyeonjun bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn, không còn chậm rãi tiến vào mà có chút dồn dập và đẩy nhanh khiến Choi Wooje nhất thời chưa kịp phản ứng, hai tay cậu hốt hoảng bấu lấy vạt áo anh. Moon Hyeonjun nhận ra sự thay đổi của cậu, ngay lập tức tách ra.

"Wooje à...anh..."

Moon Hyeonjun hoảng rồi, anh tự trách bản thân đã không kiềm được mà đi quá xa khiến cậu cảm thấy không thoải mái, trong lòng lo lắng không thôi. Choi Wooje sau khi tách ra khỏi anh thì gương mặt đã đỏ ửng từ bao giờ, chỉ biết cúi đầu đầy ngượng ngùng, dần dần lấy lại nhịp thở.

"Wooje à...anh...anh xin lỗi..."

Choi Wooje vẫn không nói câu gì khiến Moon Hyeonjun lo đến phát điên lên được nhưng anh không có can đảm chạm vào cậu, bàn tay cứ ngập ngừng trong không trung, đưa lên rồi hạ xuống một cách bất lực.

"Hyeonjun ah..."

Từ ngoài hành lang vang lên giọng nói quen thuộc của Ryu Minseok, lúc này Choi Wooje mới giật mình ngẩng đầu, không những mặt mà cả người cậu cũng đỏ như quả ớt.

Choi Wooje liếc nhìn Moon Hyeonjun, anh vừa muốn nói chuyện thì cậu đã đứng dậy rồi bỏ chạy ra khỏi phòng y tế, bỏ lại cho anh bóng lưng vội vã rồi biến mất. Moon Hyeonjun muốn đuổi theo nhưng mới bước xuống giường đã ngã ngay lập tức, may mắn là Lee Minhyung và Ryu Minseok kịp thời hộ giá.

"Chân cẳng thành ra thế này mà đi đâu?"

Lee Minhyung đỡ anh ngồi lại lên giường, nhìn vết thương ở đầu gối mà cậu thấy đau dùm. Cái thằng Lee Sungmin nhận của cậu một đạp là quá ít, nếu không phải thầy cô tới cản thì thằng oắt đó bầm mình rồi.

"Sao rồi? Có què không?"

Câu hỏi cảm lạnh của Ryu Minseok không khiến Moon Hyeonjun tỉnh táo lên được, trong đầu anh bây giờ chỉ có hình ảnh Choi Wooje bỏ đi mà không nói lời nào.

"Yah? Nghe tao hỏi không vậy? Bị té rồi dứt dây thần kinh nghe rồi hả ta?"

"Sao nhìn nó thất thần vậy? Còn Choi Wooje nữa, lúc nãy xém nữa tông cả vào người Minseokie luôn"

"Wooje có nói gì với hai đứa bây không?"

"Nói gì là nói gì, thằng bé nó cắm đầu chạy hối hả, tao còn định hỏi mày sao rồi thì em nó mất tiêu luôn. Ủa sao vậy? Mày làm gì mà Choi Wooje bỏ chạy hả?"

Moon Hyeonjun ngửa đầu thở dài một hơi, mái tóc bị vò đến rối tung hết cả lên, trên gương mặt chứa đầy sự hối hận.

"Yah làm sao vậy? Mày làm tao nhiều chuyện rồi thì có chết tao cũng phải hỏi cho ra đó"

"Haizz...không xong rồi..."

"Cái gì không xong?"

"Wooje sẽ ghét tao"

"Trước giờ có thích đâu... nhưng mà mày làm gì rồi? Nói mau"

"Tao hôn em ấy!"

"CÁI GÌ????"

"Ahhhh làm sao đây, em ấy không phản đối nhưng mà...nhưng mà lúc sau...em ấy không nói gì hết...bỏ đi rồi...làm sao đây Minseok? Minhyung? Wooje sẽ không nói chuyện với tao nữa mất. Ahhhh...."

Lee Minhyung và Ryu Minseok vẫn chưa tin vào tai mình, cả hai đứng nghệch ra như hai pho tượng nhìn Moon Hyeonjun trên giường quằn quại trong khổ sở.

"Yah mày điên rồi hả Moon Hyeonjun?"

Ryu Minseok là người phản ứng trước, Lee Minhyung sốc đến nỗi chỉ biết che miệng mà ngỡ ngàng.

"Điên rồi, tao điên thật rồi. Làm sao đây Minseok? Tao chết mất...huhuhu..."

"Khóc cha mày, lúc hôn con người ta thì hổ báo lắm mà. Xong rồi xong rồi, kiểu này Choi Wooje cả đời cũng không muốn thấy mày nữa"

Moon Hyeonjun nghe xong thì càng suy sụp hơn, anh hối hận rồi, bây giờ có quay lại thì anh có chết cũng không dám làm liều. Nhưng muộn rồi, làm sao quay lại được nữa đây.

"Mày...mày điên thật rồi..."

Lee Minhyung vẫn còn chưa hết sốc, giọng nói cũng lấp bấp không rõ chữ.

"Tao biết tao điên rồi, tụi bây chửi gì cũng được, nghĩ cách giúp tao mau lên"

"Má làm càn rồi giờ báo, ông nội tao cũng không biết giúp kiểu gì. Trời ơi tao đặt mày là hổ chứ có phải báo đâu mà mày báo tao với Minhyung miết vậy Moon Hyeonjun?"

End.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net