04; không còn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Wooje ghét cưỡi ngựa. Đấy là điều cậu rút ra được sau một tuần huấn luyện ở dinh thự. Và cậu còn muốn rút khỏi cuộc viễn chinh ngay lập tức, khi mà hai chân mỏi nhừ kèm theo eo đau nhức.

"Cậu Choi,..."

"Bác cứ gọi cháu là Wooje là được rồi ạ."

"Wooje." Quản gia rất thích đứa bé này, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. "Đây là thuốc bổ, cậu mang về rồi nhớ uống nhé."

"Dạ. Cháu cảm ơn. Bác tốt với cháu quá."

Thuốc bổ này thực sự rất có hiệu quả. Choi Wooje có thể yên tâm ngủ ngon mỗi đêm cùng với thân thể nhức mỏi đều là nhớ có nó cả. Cậu cũng đã kiểm tra thành phần rồi, là thuốc tốt. Nhưng vì thế nên cậu mới biết, bác quản gia không thể tự tiện cho đi thứ quý giá như thế.

Người thực sự quan tâm đến cậu, là công tước ở phía sau cơ.

"Ngày mai hai người sẽ cưỡi ngựa ra ngoại thành, cậu Wooje muốn ăn gì để tôi chuẩn bị." Nếu đã nắm chắc tư thế và kĩ năng, thì bây giờ đã đến lúc luyện tập sức bền rồi.

"Cháu không kén ăn ạ. Bác chuẩn bị gì cho công tước thì cho cháu một phần như vậy là được rồi ạ."

"Được rồi. Vậy cậu về cẩn thận nhé."

"Dạ, tạm biệt bác."

Choi Wooje không muốn đi xe ngựa của công tước về vì cậu không muốn khoa trương. Vậy nên mỗi lần tan học là sẽ chủ động đi bộ về. Tuy có hơi mệt một chút nhưng mà cậu khá thích việc bản thân có thể tận hưởng không khí của đường phố.

Mà chính điều ấy khiến cho Moon Hyeonjun cực kì lo lắng. Bởi vì Choi Wooje quang minh chính đại đến dinh thự, chắc chắn đã có không ít kẻ bàn tán về mối quan hệ giữa hai người. Wooje trông thì thanh thản, nhẹ nhàng và vô hại nhưng không thể khiến người khác bớt tò mò được.

***

Moon Hyeonjun đợi cả một ngày trời, Choi Wooje không đến. Tận khi hoàng hôn đã buông xuống nhuốm đỏ cả một góc dinh thự, hắn mới thôi không chờ nữa. Trên tay hắn, vẫn còn đang cầm giỏ đồ ăn mà quản gia chuẩn bị cho hai người ngày hôm nay.

Hắn đợi, mãi hắn mới có thể mở lòng ra một chút, thì lại là đợi một người không thuộc về mình.

Là muốn bỏ trốn khỏi ta sao?

"Vứt đi." Hắn ném giỏ thức ăn vào tay quản gia.

"Cái này... nếu công tước không ăn thì tôi có thể chia cho người làm một ít."

Tách...

"Từ bao giờ mà ông có thói quen dạy bảo ta phải làm gì rồi?"

Phừng...

Moon Hyeonjun búng tay, giỏ thức ăn trong tay quản gia cháy thành tro bụi.

"..." Là ông đã quá phận rồi.

Những ngày tháng có Choi Wooje ở đây, ngắn ngủi nhưng lại khiến cho ông suýt quên mất rằng công tước là một người như thế nào. Công tước Moon chỉ ra lệnh, chứ không đàm phán. Bao nhiêu năm qua vẫn luôn là như thế.

Nhưng suốt hai ngày sau, Choi Wooje vẫn không đến. Mà công tước Moon cao ngạo cũng không chịu đi tìm cậu. Làm sao hắn có thể xuống nước để đi tìm một thường dân chứ?

"Công tước..."

"Đến phòng băng."

Moon Hyeonjun biết phòng băng không thể xoa dịu hắn được nữa, nhưng thà rằng vào đó còn hơn là phải dẹp bỏ sự kiêu ngạo để đi tìm một người không cần mình. Bảy ngày qua, hắn đều tiếp nhận mana nước của Wooje, điều đó sắp trở thành một việc quen thuộc mà hắn không muốn nó biến mất trong cuộc sống của hắn.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Ba ngày không có Wooje, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra rồi. Pháp sư hệ lửa dù cho không có bạn cặp thì vẫn có thể sống được, hoặc ít nhất là vẫn phải giãy giụa mà sống. Hắn đã chịu đựng sự nóng nực này suốt hai mươi hai năm qua mà không sao hết, không lẽ chỉ vì sự xuất hiện của Choi Wooje mà phải bỏ cuộc hay sao.

"Khó thật đấy."

Ngay cả khi khí lạnh bao trùm cơ thể, hắn cũng không thấy dễ chịu hơn một tí nào cả. Phòng băng lạnh thấu xương mà lại không thể xoa dịu hắn bằng một cái chạm tay của Choi Wooje.

...

Cộc...cộc..cộc...

"Công tước, Chớp Moon có những dấu hiệu lạ thường quá. Có lẽ là phải cần ngài qua đó kiểm tra." Bình thường Moon Hyeonjun ở trong phòng băng sẽ không muốn bị ai làm phiền.

Nhưng Chớp Moon giống như là không qua khỏi đêm nay được vậy.

Cửa phòng băng được mở ra, Moon Hyeonjun không nói hai lời liền lập tức cất bước đến chuồng ngựa. Chớp Moon đã ngã khuỵu xuống, những tiếng hí vang lên đau đớn vô cùng. Loài chiến mã này, làm sao có thể bị bệnh vặt chứ?

"Chớp..." Hyeonjun linh cảm thấy gì đó, tiến lại gần Chớp, đặt tay lên trán của em.

A...Hóa ra em cũng được truyền mana nước của Wooje sao? Bây giờ không có Wooje nên em cũng khó chịu phải không?

Em có muốn vào phòng băng với ta không?

Chớp hiểu Moon Hyeonjun nói gì, nhưng em lại không thể cất tiếng đáp lại. Không phải đâu, ý em không phải như thế đâu. Nhưng em đã quá yếu ớt, để có thể truyền đạt những gì mà em muốn nói.

Ngay giây phút em muốn từ bỏ, vòng cổ khắc tên em bắt đầu bị nứt ra. Vòng cổ được truyền mana của hai pháp sư, làm sao có thể dễ dàng hỏng như vậy chứ?

"Choi Wooje gặp chuyện rồi phải không?"

Moon Hyeonjun nhận ra rồi. Việc em nguy kịch như thế này, là vì pháp sư nước của em cũng đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

"Quản gia."

"Có tôi."

"Điều động đoàn kị sĩ của gia tộc. Dù cho có lật tung thủ đô lên cũng phải tìm được Choi Wooje cho ta."

"Tuân lệnh."

Hắn hối hận rồi, hối hận vì đã nghi ngờ đứa nhóc ngây thơ ấy. Lẽ ra hắn phải biết, Choi Wooje không phải người tùy tiện như thế, nhóc sẽ không bỏ hắn mà đi đâu.

"Wooje, ta xin lỗi em."

Nếu như tìm thấy em, ta nhất định sẽ bù đắp cho những tổn thương mà em gặp phải và sẽ không để em chịu thêm một chút uất ức nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net