Chương 22 - Quá khứ tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Miho à!"

Van đợi một hồi lâu không thấy cô có phản ứng, bèn nhìn qua ghế bên cạnh, nhận ra cô đã thiếp đi từ lúc nào rồi. Anh giảm tốc độ, chạy chậm lại rồi tấp vào bên lề. Phía sau Boram và Min Joon thấy vậy thì cũng tấp vào lề chờ anh.

Van với tay ra phía sau lấy cái mền nhỏ để sẵn ở đó, rồi khẽ khàng đắp lên người cô. Đoạn, anh tiếp tục chạy về dinh thự của cô. Xe dừng lại, Van bấm nút cài thắng tay, thấy Boram và Min Joon đi ra khỏi xe thì ra hiệu hai người cứ vào trong trước.

Hôm nay Won Miho đã có một ngày dài. Cô phải dự ba cuộc họp liên tiếp, sau đó còn đích thân đi đến The Saver để khảo sát trước khi khách sạn khai trương vào tháng sau. Khi cô xong mọi việc cũng đã tám giờ tối. Won Miho ngồi vào xe được một lúc thì đã ngủ gật vì quá mệt mỏi.

Van hơi nghiêng người về phía cô. Anh tháo dây an toàn để cô ngủ được thoải mái hơn, rồi chỉnh lại chiếc mền đắp trên người cô. Anh tựa đầu vào vô lăng, ôn nhu nhìn người đang ngủ kia. Trong quá trình tìm kiếm lại ký ức, đã có lúc anh nhầm lẫn giữa cô và Wonjeong. Khi Kim Cương Chử lao đến, trong giấc mơ Van đã thấy người bị tấn công là Won Miho. Bây giờ nghĩ lại, do lúc đó trong tâm trí đều là hình bóng cô, nên trí nhớ đã bị sai lệch. Người đó thật ra là Wonjeong. Van cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ sợ mình sẽ lại gây ra lỗi lầm tương tự, làm hại đến Won Miho. Nếu điều đó xảy ra, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Won Miho chầm chậm mở mắt, phát hiện đã về tới nhà.

"Sao anh không gọi em dậy?" Giọng cô có phần mệt mỏi.

Van đang chìm đắm trong suy nghĩ, thấy Won Miho đã tỉnh thì ngồi thẳng dậy, cất giọng dịu dàng.

"Em đã ngủ rất ngon mà. Giấc ngủ rất quan trọng đó."

Van lấy chiếc mền gắp gọn lại rồi để ra phía sau, sau đó thì bước ra khỏi xe. Won Miho cũng mở cửa đi ra. Cô rất nhớ chiếc giường của mình, chỉ muốn mau chóng về phòng rồi ngủ một giấc đến sáng.

Won Miho đi được vài bước, thì thấy người bỗng bị nhấc lên. Van từ phía sau nhẹ nhàng bế cô ôm vào lòng.

"Van!"

"Em đừng nhúc nhích, sẽ té đấy." Van vừa nói vừa bước đi, khoé môi hơi nhếch lên, trong lời nói muôn điều chiều chuộng.

Won Miho thật ra cơ thể và tâm trí cũng đã mệt nhoài, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tay ôm lấy cổ anh, tranh thủ mà thiếp đi một chút. Quản gia Jang thấy Van và Won Miho như thế chỉ mỉm cười rồi đi vào trong.

Khi Van đặt cô xuống giường thì quả thật Won Miho đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng cởi giày và áo khoác của cô ra, sau đó thì đắp mền lại cho cô. Van ngắm nhìn dáng vẻ say giấc của cô, chậm rãi cuối xuống khẽ hôn lên trán cô, thì thầm.

"Ngủ ngon nhé, Miho!"

.

.

.

Ký ức là một con dao hai lưỡi. Những ký ức đẹp sẽ khiến ta sống mãi trong đó, vì nó mà tiến đến tương lai, vươn lên trở thành một cái gì đó đẹp đẽ hơn. Đối với một số người, nó lại là một nỗi ám ảnh ghê sợ, khiến họ sống trong dằn vặt đau thương cả một kiếp người.

Van đang nằm đó, cả người co lại vì đau đớn, nỗi đau như khoét vào da thịt làm anh không nhịn được mà rên lên. Dòng máu dục quỷ nhỏ xuống, hoà vào máu của anh, khiến cho từng tế bào bị biến đổi đột ngột, cả người Van trở nên nóng ran, cơ thể như bị thiêu cháy bởi dung dịch tựa nham thạch đó. Đây là cái giá phải trả của sự tái sinh. Tuy Wonjeong đã giúp Van khôi phục được một phần trí nhớ, nhưng những nỗi đau mà anh đã phải chịu từ khi sinh ra sẽ lại lần nữa dày vò thể xác anh. Hậu quả này, đương nhiên cả Wonjeong và Won Miho đều không hề lường trước được.

Khi cơ thể tưởng chừng như sắp bị thiêu rụi, Van bỗng cảm thấy có một dòng nước mát chảy qua thân thể mình. Dòng nước như bàn tay của ai đó đang vuốt ve lưng anh, mỗi cái vuốt ve mang lại một cảm giác dịu êm, giúp cho những tổn thương trên thân thể và cả tâm hồn đầy sẹo của anh dần khép lại. Sự nóng trong người anh giảm dần, cho tới khi không còn cảm giác đau đớn nữa. Van cảm thấy dễ chịu và khoan khoái vô cùng, dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Van có thói quen dậy sớm. Cho dù tối hôm đó anh có ngủ muộn cách mấy, sáng năm giờ đã tỉnh giấc và chạy bộ mấy vòng quanh khu mình ở. Việc này anh đã làm trọn hai năm nay. Nhưng mà hôm nay, giấc ngủ êm đềm dường như khiến cho cả cơ thể trì trệ, Van chẳng muốn mở mắt, cũng chẳng muốn tỉnh dậy.

Anh nằm nướng thêm một lúc, rồi mới lờ mờ mở mắt. Khung cảnh trước mắt làm trái tim của Van bỗng hẫng mất mấy nhịp. Won Miho đang nằm đối diện, tay còn đang ôm anh rất sát. Van nhớ tới tối hôm qua, trong lúc đau đớn nhất, anh cảm giác dường như có người nhẹ vuốt ve vết thương của anh, người đó thì ra là cô. Nhìn người bên cạnh an giấc, Van nhớ đến lời của Wonjeong trong giấc mơ, trong lòng đau đớn vạn phần. Won Miho sau khi mất đi khí lực của viên châu thì sẽ không còn được khoẻ mạnh như xưa nữa. "Miho, anh phải làm sao với em đây?"

Trong lòng đang lo lắng như tơ vò, thì người bên cạnh đột nhiên động đậy. Won Miho cục cựa, không biết có phải bản thân đang cảm thấy lạnh hay không mà lại nhích gần Van thêm một chút, tay càng ôm sát anh, khiến cho khoảng cách của hai người càng như có như không. Van ở gần với cô như vậy, dường như việc gì cũng suy nghĩ không thông. Anh không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy hơi thở của cô toả ra một hương thơm nhẹ. Đôi mắt cô nhắm nghiền lộ ra hàng lông mi dài hoàn mỹ, khuôn mặt trong sáng và nhu mì, ngay cả đôi môi đầy đặn cũng vô cùng xinh đẹp. Van không kềm lòng được, bèn nhẹ đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ thắm đó. Lý trí cuối cùng đã không thể thắng nổi con tim vốn đang đập loạn nhịp kia.

Giấc ngủ của Won Miho vốn đã không sâu, một nụ hôn khẽ cũng đủ làm cô tỉnh giấc. Won Miho từ từ mở mắt, bắt gặp ánh mắt Van đang nhìn mình âu yếm, cô mỉm cười.

"Chào buổi sáng, Van!"

Van không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt yêu thương, trong đó còn có vài phần khó nói.

Won Miho vuốt ve khuôn mặt anh. Cô rất thích cái cảm giác khi chạm vào làn da ấm nóng của anh.

"Miho à, sao em lại ở đây?" Giọng anh ôn nhu.

Won Miho nhớ tới mấy hôm trước, thái độ của anh dường như có chút khác lạ. Bình thường Van đã rất chiều chuộng cô, nhưng dạo gần đây dường như lại chăm sóc cô có phần thái quá. Van không để cô làm khuya, những khi cô quá mệt mà thiếp đi trong xe thì anh cũng không gọi cô dậy, mà còn chu đáo bế cô lên phòng. Khi ra ngoài, anh lúc nào cũng đem theo hờ một chiếc áo khoác, phòng khi cô lạnh thì có sẵn mà dùng. Ánh mắt anh khi nhìn cô có lúc âu yếm dịu dàng, có lúc lại buồn bã tang thương, khiến cho Won Miho vạn phần lo lắng. Cô không dám gặng hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát anh, nhưng rốt cuộc cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, cho tới tối hôm qua.

Sau khi được Van bế về phòng, Won Miho nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô mang trong mình trái tim của một thần nữ, là sự hội tụ linh khí của cả đất trời, tạo nên viên Chưởng Thượng Minh Châu có sức mạnh vô cùng to lớn. Khi cô dùng viên châu cứu sống Van, giữa anh và cô đã có một sự kết nối vô hình. Trong giấc mơ, Won Miho thấy được quá khứ đau đớn của anh, cũng thấy được chính mình ở kiếp trước. Cô giật mình tỉnh giấc. Đêm khuya phẳng lặng, tiếng rên khẽ của Van lại càng như tiếng chuông vọng vào tai cô. Won Miho vội vàng rời khỏi giường chạy qua phòng anh ở đối diện. Cô thấy anh đang quằn quại với nỗi đau của quá khứ, cả người co lại vì đau đớn. Nước mắt cô tuôn rơi cùng với những nỗi đau của anh. Won Miho không kềm lòng được, bèn leo lên giường nằm kế bên anh, ôm anh vào lòng. Won Miho nhớ tới lần trước, khi cô chạm vào trái tim của anh, cơn đau dường như cũng đã đỡ hơn. Cô ôm anh, tay nhẹ xoa lưng anh, chỉ hy vọng có thể giúp anh giảm bớt nỗi đau kia. Một lúc lâu sau, anh mới dần đỡ hơn rồi chìm vào giấc ngủ. Won Miho lúc đó cũng đã quá mệt, nên giữ nguyên tư thế như vậy mà ngủ đến sáng.

"Van, tối qua anh đã thấy những gì thế?"

Van ôm lấy bàn tay cô, nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng đó. Tuy ký ức về cô vẫn còn mơ hồ, nhưng cơ thể thì không sao quên được, dù chỉ là những cái chạm nhỏ nhoi nhất cô dành cho anh. Một lúc sau, anh ấm áp nhìn cô, cất giọng nhỏ nhẹ.

"Miho à, chúng ta có thể đi Jeju một chuyến được không?"

Won Miho thấy Van đột nhiên nhắc tới Jeju, thì chợt tỉnh ngộ.

"Jeju ... Tamra ... Van, không lẽ anh ..."

Van nhìn cô mỉm cười.

"Anh đã gặp Wonjeong."

Đôi mắt cô long lanh, không tỏ vẻ quá vui cũng không quá buồn, chỉ có một cảm giác thấu hiểu và quan tâm.

"Cô ấy đã kể cho anh nghe hết rồi sao?"

Van lắc đầu.

"Cô ấy chỉ có thể giúp anh khôi phục đoạn ký ức ở Tamra, những việc sau đó anh vẫn còn rất mơ hồ. Wonjeong nói những ký ức đó chỉ có em mới giúp được anh."

Won Miho nhớ tới ngày đau thương đó, sợ anh lại một lần nữa tự trách, bèn khẽ nói.

"Van, anh không cần phải nhớ lại đâu, hiện tại không phải là tốt lắm ư?"

Van hôn lên tay cô, giọng anh trầm ấm.

"Miho à, thật ra thì anh đã ghen đấy."

Won Miho không hiểu Van lại ghen với ai ở đây.

"Vì sao, với ai?" Cô nhớ là mấy ngày này đã không có chuyện gì xảy ra mà.

"Với anh của trước kia."

Won Miho mở to đôi mắt đen lay láy như không thể tin những gì mình nghe được. Cô bật cười.

"Vanny Van, sao anh lại có thể ghen với chính bản thân mình kia chứ?"

Van lấy tay cô áp sát vào mặt mình, đôi mắt ra vẻ giận dỗi.

"Trước đây em đã gọi anh ta là Vanny Van sao?"

"Phải đó, nhưng anh có vẻ không thích."

"Em có thể gọi lại một lần nữa không?"

"Vanny Van!" Giọng cô vừa dịu dàng vừa trong trẻo.

Không hiểu vì sao khi nghe Won Miho gọi mình bằng cái tên này Van lại có một cảm giác rất đặc biệt, trong lòng còn có chút rạo rực. Anh cất giọng da diết.

"Có rất nhiều chuyện anh ta đã trải qua cùng với em mà anh không biết. Miho, anh muốn biết mọi thứ về chúng ta, về em."

Won Miho âu yếm nhìn người yêu bên cạnh, đôi mắt không giấu được sự lo âu.

"Van, có lẽ sẽ rất vất vả và tàn khốc, em không nỡ..."

Van thấy rõ được sự lo lắng trong ánh mắt cô, anh giang tay ôm cô vào lòng. Nhẹ hôn lên tóc cô, giọng anh ôn nhu.

"Không vất vả, vì trong quá khứ còn có em."

Ở trong vòng tay ấm áp của Van, Won Miho cảm thấy trái tim mình có phần đập rộn ràng. Như chợt hiểu ra điều gì đó, cô thoát khỏi vòng tay anh, đôi mắt cong cong có phần thích thú.

"Vậy đây là lý do anh đối xử khác lạ với em trong mấy ngày qua sao?"

"Ý em là sao?" Van hơi nhíu mày, thấy cô không còn nằm trong vòng tay mình thì có chút hụt hẫng.

"Có phải là Wonjeong đã nói với anh chuyện viên châu trong trái tim em đúng không?"

"Cô ấy đúng là có nói chuyện đó, nhưng không nói cho anh biết làm cách nào để khôi phục nó."

"Van, em không sao, cơ thể cũng vẫn rất khoẻ mạnh, anh không cần phải lo lắng quá đâu."

Van âu yếm nhìn cô. Anh khẽ hôn lên trán cô, rồi lại ôm cô vào lòng. Dường như cơ thể dịu mát của cô mang lại bình tâm cho anh.

"Miho, nếu em có chuyện gì, sợ là trái tim này sẽ không chịu nổi mất."

Nằm trong lòng Van, cảm nhận được trái tim ấm nóng của anh đang đập rộn ràng lên vì cô, Won Miho nói khẽ.

"Van, anh có thể hứa với em một điều không?"

"Em nói đi."

"Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được rời khỏi em nữa."

Van vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, âu yếm.

"Anh hứa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net