9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm qua Kim Thái Hanh ngủ khá trễ và khi anh thức dậy đã là chuyện của mười giờ trưa. Anh không nhớ bản thân đã thức tới giờ nào nhưng hẳn là cũng rất trễ.

Thái Hanh ngồi trên giường thở dài ra một hơi. Không phải là một cơn ác mộng, vợ chồng anh hôm qua đã thực sự cãi nhau và dường như cả hai cũng đã quyết định ly hôn.

Yêu nhau bao nhiêu năm trời, kết hôn sáu năm, có chung một đứa con trai năm tuổi thế nhưng những cãi vã này thật sự nằm ngoài dự kiến của Kim Thái Hanh. Anh không thể ngờ Phác Trí Mân mà anh luôn đem lòng thương yêu lại ương bướng và có tật nói dối như thế. Cậu trước giờ vốn rất ngoan ngoãn, anh phân phó gì thì làm nấy, nhưng từ dạo tập đoàn bắt đầu phất lên, Phác Trí Mân bắt đầu trở nên như hiện tại.

Kim Thái Hanh mấy ngày nay luôn tự hỏi liệu việc bản thân khi xưa đã cho cậu tự do đi làm có phải đã sai? Để rồi bây giờ vợ mình anh cũng không quản được.

Thôi thì dù gì hiện tại chẳng phải anh sẽ chuẩn bị đơn ly hôn sao? Đã đưa ra quyết định rồi. Anh không thể giữ được gia đình nhỏ này nhưng nhất quyết sẽ đưa Tại Mẫn theo. Anh cho rằng bé con ở cùng một người cuồng công việc như Phác Trí Mân sẽ không thể được dạy dỗ đàng hoàng.

Kim Thái Hanh, từ khi nào suy nghĩ của anh về Phác Trí Mân lại méo mó như thế?

Từ nãy đến giờ lo suy nghĩ vu vơ cũng không có để ý đến việc Tại Mẫn đang ở đâu. Hiện tại đã hơn mười giờ mà vẫn chẳng nghe thấy động tĩnh gì của bé con. Theo bình thường, nếu Kim Thái Hanh hoặc Phác Trí Mân ngủ quá tám giờ rưỡi, Tại Mẫn sẽ luôn là người xông vào phòng của hai vợ chồng, nhảy ùm lên giường dùng mọi cách để lôi hai người dậy. Hôm nay bé con hiếu động đó đi đâu mất rồi?

Reng... reng...

Kim Thái Hanh vừa suy nghĩ xem bé con đang ở đâu thì chuông điện thoại reo, Kim Nam Tuấn gọi tới.

- Nam Tuấn ca ca. - Kim Thái Hanh trả lời bằng chất giọng ngái ngủ.

- Vợ chồng mày xảy ra chuyện gì thế? - Nam Tuấn mất kiên nhẫn hỏi.

- Dạ... không. - Kim Thái Hanh ấp úng, chuyện nhà mình chẳng có tốt đẹp gì cũng không nên kể cho người khác nghe.

- Tại Mẫn tự bắt taxi đi đến nhà anh mày này.

- À... em mới ngủ dậy thôi, chắc Tại Mẫn đang chán nên mới qua anh. - Kim Thái Hanh thở phào, thì ra là sang nhà Nam Tuấn chơi.

- Mày qua đây một chuyến đi.

- Vâng.

Sau đó Thái Hanh cúp máy. Anh vào phòng tắm một lúc rồi bước ra với độc một chiếc khăn quấn ngang hông. Anh mở chiếc tủ đồ ra và chọn cho mình một bộ đồ đơn giản, Thái Hanh muốn đưa Tại Mẫn đi chơi một chút để bé con không phải buồn bã hay lo nghĩ.

Kim Thái Hanh lái con xe sang chảnh lao đi vun vút trên đường, chẳng bao lâu sau đã có mặt trong nhà Kim Nam Tuấn. Anh bước vào nhà khe khẽ, nở nụ cười vui vẻ khi thấy đứa con trai yêu dấu của mình đang trong bếp làm bánh cùng Kim Thạc Trân. Bé con của anh vốn tò mò và hiếu động, việc gì bé thấy lạ lạ mắt liền đòi làm và lần này bé con có vẻ thích làm bánh đấy.

- Thái Hanh, vào đây đi.

Kim Nam Tuấn ngồi xuống ghế sofa và ngoắc tay ra hiệu cho Thái Hanh lại gần.

- Anh và em không có gì để giấu nhau cả, nói anh nghe xem em và Phác Trí Mân đã xảy ra việc gì.

Kim Thái Hanh nhấp môi chén trà Kim Nam Tuấn đưa rồi im lặng. Anh thầm cảm phục trình độ nhìn thấu tâm can của người đàn ông hơn anh một tuổi này. Từ trước đến nay, ngoại trừ Phác Trí Mân ra thì chẳng ai hiểu được Kim Thái Hanh này muốn gì mặc dù anh không nói ra, nhưng người đàn ông đang ngồi trước mặt này còn có khả năng đọc được tâm sự trong lòng anh.

Kim Nam Tuấn cũng không thuộc dạng thần thánh gì, y chỉ đơn giản là biết quan sát xung quanh và nắm bắt từng thay đổi nhỏ của nó. Kim Thái Hanh và Phác Trí Mân tháng nào cũng sẽ sắp xếp sang nhà Kim Nam Tuấn một chuyến, nếu có bận ắt hẳn cũng sẽ gọi điện xin lỗi, mười lần như một. Nhưng tháng này gia đình Hanh - Mân không ghé thăm, một cuộc điện thoại cũng không có, chỉ có Tại Mẫn hai ba lần tới đây với bộ mặt chán chường.

Bao nhiêu thay đổi như thế mà không thể chứng minh được điều Nam Tuấn suy đoán hay sao?

Kim Thái Hanh trong lòng muốn giữ im lặng, nhưng loại ánh mắt như muốn nhìn xuyên tâm can của Kim Nam Tuấn lại khiến anh phải mở miệng. Anh kể toàn bộ sự việc trong thời gian vừa qua cho Nam Tuấn nghe, người kia cũng tôn trọng mà im lặng nghe hết câu chuyện.

- Chuyện đã như thế, em chẳng biết làm gì hơn nữa.

Kim Thái Hanh thở dài, anh bất lực đổ người ra lưng ghế sofa. Kim Nam Tuấn gật gật đầu, bộ não siêu việt lại nghĩ ra một điều gì đó và y cười thầm, không biểu hiện vẻ thích thú đó cho Kim Thái Hanh thấy.

- Em thực sự muốn làm như thế? - Y nhướn mày hỏi đứa em.

- Em hết cách rồi.

- Và lát nữa em sẽ ký đơn ly hôn rồi đưa cho Phác Trí Mân?

- Vâng.

- Thế thì em cứ làm như vậy đi.

Câu nói của y khiến Kim Thái Hanh chưng hửng. Kim Nam Tuấn chưa bao giờ tỏ ra thờ ơ như thế đối với các vấn đề anh gặp phải. Y luôn giải thích rõ ràng tại sao y đồng ý hoặc phản đối, y luôn đưa ra những lời khuyên tốt nhất cho anh, thế nhưng hiện tại lại chỉ thốt ra một câu như thế.

- Ba Hanh!

Tại Mẫn từ dưới bếp đi lên cùng Kim Thạc Trân tay cầm đĩa bánh kem chocolate mới ra lò. Tại Mẫn thích thú chạy ù vào lòng ba nhóc mà ôm cứng lấy Thái Hanh.

- Chào nhóc con. - Thái Hanh kéo bé con ngồi lên đùi mình rồi quay sang Kim Thạc Trân. - Trân ca ca, chào anh.

- Ừm, xin chào. - Thạc Trân đặt đĩa bánh xuống bàn và ngồi cạnh Nam Tuấn. - Hay em ở lại ăn cơm luôn đi, cũng trưa trờ trưa trật rồi.

- Vâng, nếu ca ca không phiền.

- Phiền hà cái gì. Em và Tại Mẫn vào rửa tay đi, anh dọn cơm.

Kim Thạc Trân xua xua hai cha con vào toilet rửa tay, còn mình và Kim Nam Tuấn xuống bếp sắp xếp chén đũa và dọn đồ ăn lên.

- Cảm ơn hai anh, em xin phép về để đưa Tại Mẫn đi chơi trước.

Sau bữa cơm ngon miệng và một tràng nghe Kim Thạc Trân thuyết giảng vì giành rửa chén thì Kim Thái Hanh rời căn biệt thự để chở bé con đi đâu đó một chút.

Kim Thái Hanh gửi xe ở một toà nhà rồi dắt tay Tại Mẫn đến một khu bán đồ ăn lề đường gần đó. Anh mua cho bé con mấy món đồ ăn vặt mà anh thường ăn hồi còn là sinh viên. Tại Mẫn cũng tỏ ra vô cùng thích thú với mấy món ăn này, nhóc nhận lấy từ Thái Hanh rất nhiều và ăn hết mặc dù vừa rồi mới chực một bữa ở nhà Tuấn - Trân.

- Ba Hanh ơi, kia có phải ba Mân không?

Kim Thái Hanh nhìn theo hướng tay chỉ của bé con Tại Mẫn và lập tức thấy trong bụng mình như bừng lên lửa giận.

Phác Trí Mân vui vẻ đi cùng người đàn ông khác vào khu chợ này. Chẳng lẽ mấy ngày qua cậu ở cùng người này mà không buồn về nhà sao?

- Ba xin lỗi nhưng mình đi về thôi con.

- Vâng.

Tại Mẫn dù không hiểu vì sao ba Hanh của nhóc thay đổi thất thường như thế khi nhìn thấy ba Mân nhưng nhóc không dám hỏi nhiều, ba Hanh có vẻ đang tức giận và nhóc thì không muốn bị ăn mắng.

Phác Trí Mân đã tám giờ tối vẫn lê lết đến công ty làm việc sau khi ăn cơm tối xong. Sau cái ngày hôm đó Phác Trí Mân dường như đóng đinh ở công ty cả ngày để làm việc, cậu không một giây một phút nào ngơi tay trước lượng tài liệu khổng lồ, chỉ có như thế cậu mới không phải nghĩ đến anh đang ở cùng người phụ nữ kia.

Phác Trí Mân mím môi, còn không thèm đi tìm và xin lỗi cậu, Kim Thái Hanh quả thật không còn yêu thương gì cậu nữa. Rõ ràng biết có nhiều người muốn tiếp cận như thế mà vẫn thản nhiên đưa thư ký riêng về nhà, còn uống trà ăn bánh cùng cô ta.

Cậu thật tình không muốn nghĩ nữa nhưng những hình ảnh ấy cứ nhảy múa liên tục trong tâm trí cậu mỗi khi cậu không có gì để làm. Ai bảo cậu không còn yêu anh nữa? Có chứ, yêu còn hơn lúc ban đầu, nhưng Kim Thái Hanh đã không còn coi cậu ra gì nữa rồi.

- Phác Trí Mân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net