46. Fifth Year (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ϟ

Suốt cả năm học, Draco đã tránh xa Umbridge mọi lúc mọi nơi; đến vào đúng giờ học và rời đi ngay khi có thể, trở thành một học sinh không bao giờ làm trái lệnh của bà ta trong lớp học. Nhưng cậu biết sớm muộn gì mình cũng bị để mắt tới, nên đã chẳng bất ngờ khi nhận được giấy mời lên văn phòng của 'Thanh tra tối cao trường Hogwarts'.

Cậu nhìn xuống mảnh giấy, không một cảm xúc nào bộc lộ trên khuôn mặt lạnh băng. Máu bắt đầu chảy, nhiễu xuống, từ dòng chữ đỏ au khắc trên da, hay từ mu bàn tay bị đâm thủng bởi con dao găm sắc bén. Đôi mắt xám bạc nhắm lại, cậu ấn lên mi tâm và thở dài, tự nhắc lại mình về việc bản thân sẽ có nguy cơ bị tống vào Azkaban nếu sử dụng lời nguyền không thể tha thứ lúc này.

Trước sự thật rằng cậu và Harry không còn bộc lộ sự thù hằn đối địch như kiếp trước, Draco đã trông đợi một kết quả khác để khỏi phải đối phó với Umbridge. Nhưng việc Đấng Cứu Thế lôi tên gia tộc Malfoy trong bài tố cáo cùng với trò diễn lạnh nhạt sau đó dường như đã đủ để lừa mắt người ngoài. Theo lẽ thường tình, Umbridge cho rằng cậu sẽ muốn đối đầu với Harry Potter.

Vẫy đũa phép cho mảnh giấy một bùa lửa Incendio và vứt phần còn lại của tro tàn theo gió thoảng, cậu quay đầu đi đến văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Draco gõ lên cửa gỗ, đợi đến khi cánh cửa bật mở và một giọng nói the thé cất lên bên trong phòng. "Mời vào."

Đóng kín mọi cảm xúc đằng sau bức tường Bế Quan Bí Thuật, thiếu niên tóc bạch kim bước vào văn phòng được trang hoàng trong màu hồng phấn. Cậu tiến đến ghế ngồi phía trước bàn làm việc, mang vẻ mặt điềm đạm đến lạnh nhạt.

Người phụ nữ có nụ cười nhỏ giả tạo trên miệng, hai tay mụ đan vào nhau đặt trên mặt bàn; Draco hướng mắt tới mấy cái đĩa in hình mèo sau lưng Umbridge thay vì nhìn vào bà ta.

"Trò Malfoy, thành tích của trò trong học kỳ vừa rồi, và cả các năm học trước, đều rất xuất chúng. Trò là tấm gương mẫu mực trong học tập và kỷ luật, tôi cho rằng trò xứng đáng để được các học sinh khác noi theo." Bắt đầu bằng lời ngợi ca, gài gắm trong đó sự thao túng bằng ngôn từ. "Trò nghĩ thế nào về việc thành lập một hội học sinh chỉ bao gồm những người đủ năng lực, với quyền hạn chỉ dưới Thanh tra tối cao của trường? Trò sẽ có quyền giám sát, kiểm tra, cấm túc, và trừ điểm nhà của học sinh mắc sai phạm."

Umbridge kết thúc bằng nụ cười, gò má nhô lên trên khuôn mặt tựa như mặt cóc. Nhìn thấy niềm tin của bà ta rằng đề xuất như vậy là đủ để lôi kéo cậu về dưới trướng mình, Draco mất một thoáng im lặng cố không phá ra cười, thay vào đó chỉ điềm đạm nói: "Tôi không thấy việc đó khác gì với vai trò huynh trưởng."

Biểu cảm của Umbridge cứng lại, cơ hàm thấp thoáng chuyển động như nghiến răng. Cái ý nghĩ chỉ bằng một câu hỏi của mình là đủ để khiến mụ tức giận trở thành sự hoan hỉ an ủi đối với cậu trong khoảng thời gian hành xác này.

"Tất nhiên là có khác, khác rất nhiều chứ." Umbridge khẳng định, hai mắt mở to như muốn tỏ ra ngạc nhiên khi Draco không nhận ra điều đơn giản này. "Trò được trao quyền lực, trò Malfoy. Như tôi đã nói, trò sẽ được nắm toàn quyền kiểm soát hoạt động của khối học sinh, theo chỉ thị của tôi. Thêm vào đó, hợp tác với tôi sẽ có lợi rất nhiều cho trò sau này khi trò muốn làm việc với Bộ Pháp Thuật. Quyền lực là trung tâm của thế giới này. Tôi cho rằng trò đủ hiểu biết để chọn hành động đúng đắn."

"Tôi không nghĩ là một Malfoy cần nghe thuyết giảng về tầm quan trọng của quyền lực." Draco dựa lên lưng ghế với dáng vẻ thong thả. "Và, tôi từ chối."

"... Từ chối?" Khuôn mặt của bà ta giờ đã mất hoàn toàn nụ cười giả tạo, hàng lông mày nhướng cao tựa như mụ chẳng thể tin lời Draco vừa nói. Hai bàn tay ú nần được thu lại và chống lên mép bàn, đến giờ cậu mới nhận ra bà ta đã đứng dậy – mụ nhỏ thó đến mức chiều cao khi đứng và ngồi chẳng có chênh lệch nào đáng kể. Umbridge hơi rướn người, dùng dáng vẻ của mình để tạo nên cảm giác uy hiếp. "Ý trò là thế nào cơ?"

Cậu nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng vào Umbridge, không trả lời, nhưng ý tứ thì đã rõ: Đừng để tôi phải lặp lại.

Trong khoảnh khắc im lặng tuyệt đối kéo dài ấy, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang bất cứ thứ gì đang chuẩn bị bùng nổ. Mụ phù thủy mặt cóc liếc lên cánh cửa, kêu lên bằng giọng the thé: "Mời vào."

Umbridge trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy vị khách mới bước vào văn phòng, nhưng Draco chẳng quan tâm chuyện của bà ta là thế nào, chỉ đứng dậy và lợi dụng lúc này để chuồn đi. Có điều, mụ đã ngay lập tức quát: "Tôi chưa nói xong với trò, trò Malfoy!"

"Đừng lớn tiếng với học sinh của tôi, bà Umbridge."

Chỉ đến lúc này Draco mới quay đầu và thấy Severus Snape đang đứng phía sau. Cậu mở to mắt ngạc nhiên, nhưng để ý thấy ông nhìn qua mình, cậu quyết định im lặng lùi sang một bên.

"Xin lỗi?" Umbridge thở hắt ra, cơn giận âm ỉ ban nãy lại bị châm ngòi. Cẩn thận để không cắn câu, mụ nhìn chằm chằm đồng nghiệp của mình. "Có việc gì mà thầy cất công đến đây?"

"Tôi nghe được rằng trò Malfoy bị triệu tập lên văn phòng của bà. Với tư cách là chủ nhiệm của nhà Slytherin, tôi yêu cầu được biết trò ấy đã phạm lỗi gì và ủy quyền việc giám sát quá trình thực hiện cấm túc của trò ấy cho tôi." Severus rì rì nói.

"Cấm túc? Ồ không, hẳn là có hiểu nhầm rồi. Tôi và trò Malfoy chỉ đang có một thỏa thuận nhỏ cần trao đổi thôi." Umbridge nhẹ nhàng bảo, mắt liếc đến chỗ thiếu niên tóc bạch kim.

"Thoả thuận?" Thầy nhướn mày. "Giữa Thanh tra tối cao và một học sinh chưa đủ tuổi trưởng thành, tôi thấy rằng sự chênh lệch về địa vị là quá lớn để trò Malfoy có được một thỏa thuận công bằng với bà. Còn chưa kể, bà vừa mới lớn tiếng với trò ấy..." Ông chậm rãi phân tích, rồi ngẩng cao đầu nhìn xuống người kia qua sống mũi. "Tôi thấy có sự ép buộc ở đây, và không thể không can thiệp được. Có lẽ bà cần hiểu rõ điều này: bảo đảm quyền lợi của học sinh nhà Slytherin là trách nhiệm của tôi."

Chà, cái kiểu nói vừa đấm vừa xoa này... Draco không hẳn chỉ là một học sinh tầm thường khi cậu mang họ Malfoy, nhưng Severus đã chẳng ngại hạ thấp cậu xuống, nhắc đến cậu như một đứa trẻ nhỏ cần được ông bao bọc, còn cái chức Thanh tra tối cao thì lại được nâng lên tận trời. Đây là cách nói mà Umbridge chẳng thể phản đối; mụ đàn bà ấy là kẻ mê mẩn với quyền lực, và mọi lời tâng bốc đều trở nên lọt tai.

Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mỉm cười. "Để tôi nói thẳng: đang có những hoạt động ngầm xảy ra trong trường, dẫn đầu bởi Harry Potter. Tôi cần một hội học sinh làm mẫu về kỷ cương để giám sát và theo dõi những hoạt động trái nội quy này, và trò Malfoy là một đại diện tiêu biểu. Như vậy cũng đủ thấy làm việc này chỉ toàn là lợi ích cho trò Malfoy, cho nhà Slytherin, tôi không thấy có vấn đề gì cả."

"Đó là bà thấy vậy, nhưng tôi cho rằng trò Malfoy đã nói không?" Severus quay sang nhìn Draco.

"Đó chỉ là sự bộc trực nhất thời. Nếu trò Malfoy cân nhắc kỹ lưỡng, trò ấy hẳn sẽ nhận ra đồng ý với đề xuất của tôi là một quyết định đúng đắn." Umbridge hổn hển.

Cậu cúi đầu, tư thế so vai thu mình mang đến cảm giác yếu đuối, trở thành một đứa trẻ sợ sệt phối hợp diễn xuất với thầy Severus. "Em thực sự không muốn. Việc học tập đối với em là quan trọng nhất, em muốn tập trung vào kỳ thi O.W.L."

Kể cả không nhìn đến, cậu cũng biết Umbridge đang run lên vì giận dữ.

"Mọi chuyện đã rõ ràng." Severus khẳng định tóm gọn. "Sau lần này, tôi kỳ vọng bà sẽ không mời học sinh nhà Slytherin lên văn phòng riêng để ép buộc chúng nó làm chuyện này nữa. Nếu bà cần người giám sát, học sinh nhà Gryffindor sẽ là những ứng cử viên phù hợp hơn; mặc dù, tôi cũng phải khuyên bà, đừng có sử dụng học sinh của trường cho mục đích riêng tư. Việc giám sát luật lệ bà đưa ra là nhiệm vụ của bà, không phải chúng nó, bà Umbridge."

Khi hai thầy trò rời khỏi, họ nghe được tiếng chấn động nho nhỏ trong văn phòng của Thanh tra tối cao trường Hogwarts. Draco giữ im lặng cho đến khi trở về tầng hầm vắng vẻ mới lặng lẽ lên tiếng: "Sao thầy biết con ở đó vậy?"

"Từ những bức tranh và hồn ma. Nếu nhờ vả tử tế, chúng là những kẻ quan sát rất hữu dụng." Severus trả lời. Trước cái nhướn mày của đứa trẻ, ông chỉ đành giải thích thêm: "Các giáo sư trong trường đã đồng thuận không được để bất cứ học sinh nào chịu cấm túc dưới sự giám sát của Umbridge. Vậy nên mọi hành động bất thường nào của bà ta đối với học sinh đều được thông báo cho các giáo viên chủ nhiệm."

Draco chợt nhớ lại mấy buổi tối cậu trốn nhiệm vụ và Harry bén mảng tới sau giờ giới nghiêm, nhưng rồi thì dường như tất cả mọi người đều vui vẻ phá luật trước mặt Umbridge, nên có lẽ cậu đã được nhắm mắt cho qua. Thiếu niên tóc bạch kim khẽ cười. "Có vẻ là một cơn đau đầu cho giáo sư McGonagall."

"Hiển nhiên. Đặc biệt sau khi tờ báo được phát hành."

Sự phát giác như một cú đấm mạnh vào ngực, cậu thoáng khựng lại. Đó là một trường hợp nên lường trước, nhỉ? Rằng Umbridge có ý định cấm túc Harry thêm lần nữa, kéo dài đến bao lâu chẳng biết, cho vết sẹo thêm rõ ràng trên tay hắn. Máu đỏ tươi rỉ xuống, ướt đẫm, tanh nồng; lưỡi dao xuyên qua lòng bàn tay...

Draco nhắm mắt lại và lắc đầu, tự nhắc bản thân giáo sư McGonagall hẳn đã lo xong vụ ấy, và Harry không còn mang cho cậu xem bàn tay rướm máu những tháng ngày gần đây nữa.

Khi ngẩng lên, cậu thấy thầy Severus nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

"Đôi khi, ta không hiểu ta đang bảo vệ con, hay là bảo vệ Umbridge khỏi con nữa." Ông thở dài và quay đi.

ϟ

Trong ngày nghỉ cuối tuần của tháng tư, Draco đã cấm Harry đi chơi làng Hogsmeade vì Bế Quan Bí Thuật của hắn suốt ba tháng chẳng có tí tiến triển. Nói là cấm, nhưng hắn trông không có vẻ gì là buồn bực, thậm chí còn mỉm cười hỏi xem liệu cậu có thể kèm cặp mình suốt cả ngày hôm đó. Tên Gryffindor này cứ được đà là lại sấn tới, vậy mà Draco cuối cùng vẫn đành chiều theo ý hắn. Cậu đâu có lựa chọn khác nhỉ?

Vì liên tục dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên Harry không hề có tác dụng, Draco đành chỉ hắn ngồi thiền để từng bước học cách làm trống rỗng tâm trí. Biết trước rằng ngồi coi hắn làm vậy cũng nản, cậu đã mang theo một cuốn sách để đọc. Căn phòng độc dược dưới hầm tối chỉ có tiếng thở khẽ của hai người và tiếng trang sách lật giở.

Đến một lúc khi Draco ngẩng lên, cậu đã thấy Harry nhìn mình chằm chằm từ bao giờ. Hắn liền chột dạ mà quay đi – phản ứng muộn hẳn mấy giây hào phóng cho cậu nhìn thấy.

"Lộ liễu quá đấy."

"Ơ... chỉ là..." Harry liếc qua thiếu niên tóc bạch kim một cái rồi lại rời mắt đi, tay đưa lên bóp nửa dưới khuôn mặt. Cậu nhướn mày, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được câu chối bỏ: "Kh-không có gì đâu."

Draco thở dài, ôm cuốn sách đứng dậy.

"Cậu định đi đâu vậy?" Harry liền hỏi.

"Tôi muốn thử sử dụng phép này." Draco nói, hướng đũa phép đẩy dịch lùi bàn ghế lại và dùng mấy bùa vào vệ xung quanh, phòng trường hợp cậu mất kiểm soát.

"Là gì thế?" Harry giờ cũng đã đứng dậy, nhưng cậu giơ tay bảo hắn đừng đến gần.

"Hừm... Cách phân biệt đồng minh và kẻ thù?" Cậu lơ đãng trả lời trong lúc lướt qua trang sách lần cuối trước khi đặt nó sang bên.

Draco đứng ra giữa khoảng trống rộng lớn của lớp học, thở sâu và cảm nhận ma thuật của mình. Bàn tay nắm đũa phép nâng lên, uyển chuyển vẫy theo chỉ dẫn đưa ra kèm tiếng hô dõng dạc:

"Protego Diabolica."

Từ đầu đũa phép, ngọn lửa màu xanh biếc đến chói mắt tuôn ra như nước chảy. Cậu chậm rãi dùng nó vẽ thành hình tròn xung quanh mình, bao bọc bản thân trong ngọn lửa lạnh lẽo nhưng tàn bạo.

"Ôi chúa ơi, cậu có ổn không đó?!" Giọng Harry vang lên.

Draco hoàn thành bùa chú, quay đầu về phía nguồn âm thanh thì chẳng thấy được gì khác ngoài màu xanh biếc bập bùng cháy. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, cao hơn cậu hẳn mấy găng tay, trở thành bức tường thành ngăn cách bên trong và bên ngoài.

"Tôi không sao cả." Draco đáp lại. "Cậu cảm thấy ngọn lửa như nào?"

"Nó không nóng... tôi không cảm thấy gì cả?" Harry ngập ngừng trả lời, rồi không nhịn được tò mò hỏi tiếp: "Bùa chú này rốt cuộc là cái gì thế?"

"Protego Diabolica nghĩ là Lửa Quỷ Bảo Trợ. Ngọn lửa này sẽ trở thành lớp phòng vệ xung quanh người hô thần chú, và cho phép mọi đồng minh bước vào một cách an toàn. Ngược lại..."

Trong lúc Draco đang bận rộn giải thích, một bàn tay đột ngột ló ra giữa tường lửa hừng hực. Cậu mở to mắt, nhất thời không thể tiếp tục lời đang nói. Sự sợ hãi tột cùng thoáng chốc bao trùm như gáo nước lạnh dội xuống cơ thể, Draco chỉ thấy mình lao vụt tới, nắm vào cánh tay của người vừa mới hiện hình bên trong lớp phòng vệ mà cậu đã tạo nên.

"— Đồ ngốc này!!" Draco rít lên, nắm tay cuộn chặt đấm vào vai vào ngực hắn. "Đợi tôi nói hết thì cậu mất gì hả?!"

"Sao cơ? Cậu bảo rằng đồng minh được phép bước vào mà?" Harry ngơ ngác chộp lấy cổ tay đang khua khoắng loạn xạ.

"Và nó sẽ thiêu rụi tất cả những kẻ có ý đồ hãm hại! Cậu mà có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao?!"

Harry hơi nghiêng đầu, sự tò mò làm đôi mắt hắn tròn xoe: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm hại cậu à?"

"Thì đó là nếu như tôi làm không đúng, nếu như câu thần chú có gì sai sót..." Draco ngừng kiếm cớ, chỉ đành cúi đầu thở dài và giữ lại bình tĩnh. "Thôi thì, cậu không sao là tốt rồi..."

Dường như sự lo lắng cho Đấng Cứu Thế đã làm ngọn lửa lụi dần; giờ nó chỉ còn bập bùng nhảy nhót quanh chân cậu. Draco nhìn màu xanh lam lưu luyến bám trên vạt áo mình, hơi lo lắng liệu nó có làm cháy lớp vải. Ngọn lửa xanh lam như hiểu chuyện, liền chạy hẳn lên vai áo mà liếm liếm cái cảm giác lành lạnh vào gò má cậu, như muốn chứng minh là nó sẽ chẳng có gì gây hại với cậu cả.

"Cậu trông tựa như..." Lời Harry nói kéo lấy sự chú ý của Draco. "Nhìn cậu như là một con rồng vậy. Giống với dây chuyền của cậu."

Thiếu niên tóc bạch kim chớp mắt, nhìn xuống ngọn lửa xanh biếc, rồi bật cười thành tiếng rả rích. Draco di chuyển những ngọn lửa cuối cùng dần tàn tới bàn tay, rồi cong ngón tay vờ làm móng vuốt giơ đến chỗ Harry như để hù dọa. Hắn thuận theo tỏ vẻ hoảng sợ tránh né, nhưng cuối cùng thì hai đứa vẫn kết thúc trò giỡn với nụ cười trên môi khi những ngọn lửa mát lạnh đối với cả hai người tắt dần.

Khi quay trở lại với bài tập Bế Quan Bí Thuật, Harry chợt hỏi Draco rằng: "Thay vì làm trống rỗng tâm trí, liệu có thể liên tục suy nghĩ như một cách để phòng vệ không?"

"Đến lúc cậu đã thành thạo Bế Quan Bí Thuật rồi, việc kiểm soát suy nghĩ của mình sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hiện giờ thì tôi không dám chắc với năng lực của cậu."

"Hermione với Ron đều làm vậy cả. Tôi có thử tham khảo chỗ tụi nó rồi." Harry thử lí lẽ.

"Tôi nghĩ mình có thể xâm nhập vào tâm trí họ nếu tôi sử dụng Legilimens trực tiếp lên họ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có những người giỏi Chiết Tâm Trí Thuật hơn tôi rất nhiều, và liệu tụi nó có an toàn khi đối diện với một người thạo Chiết Tâm thực thụ hay không là điều chưa thể biết rõ." Cậu giải thích. "Mà cậu định sử dụng cái gì cơ? Chiến thuật Quidditch? Chủ đề đó nghe vô hại và có triển vọng nhất đối với cậu..."

Harry nhìn Draco thêm một lúc, sự ngập ngừng cuối cùng cũng tan biến khi hắn lắc đầu.

"Nghĩ lại thì, phương thức ban đầu cậu và thầy Snape dạy vẫn là tốt hơn."

ϟ

Draco đã kỳ vọng vào một kết cục khác, nhưng nhìn thấy mình lại bị triệu tập đến văn phòng của Dolores Umbridge vào tối ngày Quân đoàn Dumbledore luyện tập khiến cậu nhận ra có nhiều điều được định đoạt sẵn hơn cậu tưởng. Lần này, Draco đoán chắc sẽ chẳng có giáo viên nào đến cứu giúp: thứ nhất là vì giám thị Filch cũng đang ở đây; và thứ hai là do bên cạnh cậu còn có mặt gần như toàn bộ huynh trưởng cùng Thủ Lĩnh học sinh của trường.

Ngoại trừ hai huynh trưởng nhà Gryffindor.

Diggory chạm mắt với Draco khi cậu liếc qua, trông có vẻ cực kỳ khổ sở với việc âm thầm che đậy những gì mình đang làm với đồng galleon trong túi áo chùng.

Tiếng vỗ tay kéo sự chú ý của đám học sinh đến vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Người phụ nữ mặc bộ đồ hồng phấn mỉm cười với hàm răng nhọn hoắt lấp ló sau môi. "Các trò hẳn đã từng nghe phong thanh về cái hội nhóm nho nhỏ của Harry Potter. Chúng nó hoạt động ngầm từ đầu năm đến nay, làm trái hàng đống luật lệ đã đặt ra. Rất vô tổ chức và không coi ai ra gì. Vì vậy, tôi hy vọng rằng," mụ điểm mặt từng huynh trưởng một, "các trò sẽ nỗ lực bắt gọn chúng lần này cho tôi. Ai khoá chân được Harry Potter sẽ được thưởng 100 điểm cho nhà. Và, để xem tôi có thể làm gì với điểm số của các trò trong kỳ thi O.W.L và N.E.W.T nhé?"

Không một người nào tỏ ra phấn chấn trước lời mua chuộc trắng trợn. Mấy đứa Hufflepuff không hề muốn sự bất công này xảy ra, còn tụi Ravenclaw lại nghĩ việc mua điểm tựa như một sự xúc phạm đến cá nhân chúng nó; thậm chí ngay cả Draco cũng vậy, vốn cậu-mười-lăm-tuổi chỉ hào hứng tham gia vì mục tiêu bắt giữ Potter thôi.

Những học sinh gương mẫu nhất của mỗi nhà hiển nhiên là không thấy hấp dẫn với đề xuất của Umbridge, khác với đám học sinh trong quá khứ mà Draco từng nhớ. Đó là khi cậu chợt nhận ra sự im lặng lạ kỳ của nữ huynh trưởng bên cạnh mình. Pansy... vốn lo lắng về điểm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà nhỉ?

Nỗi ngờ vực nảy mầm, khiến cho cậu bứt rứt không yên khi theo sau Umbridge đến hành lang tầng bảy. Bà giáo sư ngó quanh chỗ mảng tường trống, bắt đầu thấy bực khi mọi chuyện không suôn sẻ theo ý mình.

"Tôi, Thanh tra Tối cao của trường Hogwarts, yêu cầu mở cửa ra!" Mụ lớn giọng, vẫn chẳng thấy được gì ngoài mấy con quỷ khổng lồ nhảy múa trên tấm thảm treo đối diện. Umbridge sau đó rút đũa phép ra chĩa vào bức tường. "Bombarda! Bombarda!"

Bức tường đá bắt đầu ầm ầm rung chuyển do vụ nổ. Draco lặng lẽ phủ một bùa khiên trước đám học trò phải đứng đằng sau hứng bụi đá.

"Bombarda Maxima!!"

Một tiếng động lớn nổ ra khiến tụi học sinh phải bịt tai lại. Cánh cửa bước vào Phòng Cần Thiết cuối cùng cũng bung mở; nhưng nó cũng chẳng phải thứ duy nhất bị ảnh hưởng, Umbridge cũng bị đánh bật lại mà ngã ngửa ra sau. Diggory liền chạy đến đỡ bà ta, âm thầm dùng bờ vai rộng lớn choán hết tầm nhìn mụ.

"Bắt lấy chúng! Bắt lấy Potter!" Umbridge vùng vẫy hô hào.

Các thành viên của Quân đoàn Dumbledore ào ra khỏi căn phòng dưới sự chứng kiến của bọn huynh trưởng. Tuy vậy, chẳng một ai chủ động nâng đũa phép đang nắm trong tay, chỉ quan sát đám học sinh hốt hoảng nhìn mình trước khi quay đầu chạy mất hút.

Draco im lặng nhìn bọn nó, cho đến khi Harry Potter lộ diện.

Đấng Cứu Thế chẳng hề mang vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt xanh lục mang một xúc cảm hoàn toàn khác với những gì cậu mường tượng. Rồi, hắn lao thẳng đến chỗ Draco mà chạy tới, khiến cho cậu mới trở thành người phải bất ngờ.

Cái quái?–

Harry đẩy cậu xuống và cả hai đứa lăn lộn trên nền đất; Draco chẳng hiểu đối phương đang mong muốn điều gì, còn hắn thì cứ ghì chặt cậu lúc này rồi lại đẩy cậu ra lúc kia. Cuối cùng bàn tay Harry nắm lấy cổ tay của Draco, kéo tay cậu túm vào cổ áo hắn.

Cậu chợt hiểu điều mà hắn đang cố làm. Thiếu niên tóc bạch kim khẽ thở dài khi nhìn vào đôi mắt xanh lục sáng rực kiên cường của hắn. Cậu chỉ đành đứng thẳng dậy và kéo cổ áo người kia theo mình.

Harry không phải là người duy nhất 'bị bắt', còn có Hermione, bốn anh em nhà Weasley, Neville và cả Luna. Đám chúng nó hẳn đã tự nguyện chạy đến chỗ bọn huynh trưởng. Tuy nhiên, Draco không thể không để ý đến việc mình là người duy nhất có quần áo xộc xệch. Biết là hắn muốn cậu trông vất vả gắng sức, nhưng có cần làm đến mức tung cả khuy áo thế này không?

Draco bực mình lườm hắn trong lúc kéo áo sơ mi cho chỉn chu lại một chút. Tên Gryffindor dường như lúc này mới để ý tới 'thành quả' của mình, có phần bẽ bàng mà cúi thấp đầu.

"Rất tốt! Trò làm tốt lắm, trò Malfoy!" Giọng của Umbridge vang lên đắc thắng. Bà ta nhe răng cười khi bước đến chỗ cậu, lời nói chợt chuyển sang dịu dàng. "Ông Malfoy chắc chắn sẽ tự hào về trò lắm."

Trước sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net