Tập 8.06: Colors of the Wind (Sắc màu của gió)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Pocahontas bối rối.

- Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? – Pocahontas như gào lên giữa đất trời.

Bỗng một giọng nói trầm bổng vang lên từ phía sau.

- Bình tĩnh nào các cô gái – Lão Robert Svane, nhưng lúc này hãy gọi lão bằng cái tên Rothbart, lên tiếng.

- Rothbart, tù trưởng Pocahontas đã thỏa thuận giúp đỡ ngươi với điều kiện ngươi không được xâm phạm Neverland! – Kocoum lên tiếng.

- Ta có thể thay đổi thỏa thuận ngay bây giờ - Rothbart mỉm cười, rồi lão nhìn thẳng vào mắt Pocahontas, đôi mắt lão trợn trừng khiến Pocahontas thẫn thờ như thể bị lão thôi miên.

- Ngừng tay lại Rothbart! – Hope thét lên, cầm cành cây vụt tới tấp vào gã, nhưng gã nhấc bổng cô lên bằng cánh tay rắn như đá. Gã quay lại nhìn cô, và cô bàng hoàng nhận ra khuôn mặt của gã đã biến đổi. Cái mũi đã thay bằng cái mỏ, đôi gò má cao tợn lún phún lông tơ, và đôi mắt to tròn vô hồn đang xoáy trôn như thể đang thôi miên đối thủ. Trông gã lúc này y hệt một con cú vọ.

Hope nhìn Pocahontas yếu ớt trong vòng tay của Nakoma, tiếp tục khẩn khoản van nài.

- Pocahontas, xin chị hãy nhận ra hắn đang điều khiển chị. Hãy nghĩ đến Tiger Lily, và bất cứ những kỉ niệm ngọt bùi cô ấy đem lại.

- Tiger Lily, Tiger Lily – Pocahontas như thức tỉnh – Ôi Tiger Lily còn sống sao?

- Cô ấy còn sống.

- Không, cô ấy đã chết – Rothbart gạt đi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Pocahontas – Tiger Lily đã chết.

Nhưng giờ đây, Pocahontas không chịu khuất phục nữa, ký ức về Tiger Lily đã khơi dậy tất cả sức mạnh trong cô. Và cô gượng dậy, mỉm cười, lần đầu tiên kể từ khi hắn bắt đầu thao túng cô vài tháng trước.

- Tiger Lily còn sống, và ông sẽ phải trả giá về chuyện này.

- Được thôi – Rothbart cười phá lên, thảy Hope sang một bên – Nhưng ta cảnh báo, cô chưa chứng kiến tất cả sức mạnh của ta đâu.

Nói rồi Rothbart biến hình, gã mọc ra đôi cánh đen, những móng vuốt, và khuôn mặt cú vọ, toan lao vào xé xác Pocahontas.

- Ôi lão chim lợn ngạo mạn kia – Pocahontas mỉm cười – ông cũng chưa chứng kiến tất cả sức mạnh của ta đâu.

Lá khô bỗng bay xào xạc khắp nơi, những ngọn cỏ lay động mạnh dần, rồi một cơn cuồng phong ập đến, tất cả dưới sự điều khiển của Pocahontas. Rothbart cố trụ lại, những móng vuốt của gã bám chặt vào nền đất.

- Ta sẽ cho ông biết thế nào là sắc màu của gió – Pocahontas tuyên bố, và cơn gió ào ạt tuôn ra từ sau lưng cô, thổi lão Rothbart bay vèo lên không trung, bắn ra xa khỏi Neverland cả dặm.

Pocahontas thổn thức, lao tới ôm lấy Hope mà nói liên tục, chị xin lỗi, chị xin lỗi.

- Chị hãy trở về cùng chúng em – Hope nói – Nữ hoàng Regina sẽ rất vui mừng chào đón mọi người.

- Không, Hope à – Pocahontas nói – Neverland giống như mảnh đất thiêng thứ hai của bộ lạc, vậy nên bọn chị sẽ nán lại đây. Kocoum sẽ đưa em và Karen trở về, chị thực sự xin lỗi vì những rắc rối chị gây ra với mấy đứa.

- Vậy còn Tiger Lily?

- Nếu như em nói rằng Tiger Lily đã trở thành tiên – Pocahontas mỉm cười buồn bã – thì có lẽ chị không nên gặp lại cô ấy nữa.

Hope bối rối, nhưng tất cả những gì cô nhận lại chỉ là một cái xoa đầu của Pocahontas.

- Em chưa hiểu đâu, Hope à. Nhưng em sẽ hiểu thôi...

*********

Sinbad dẫn Odile đi dạo vòng quanh Lâu đài Nữ hoàng sau khi tắm suối. Neal đã rời đi thông báo với hoàng tộc. Odile vẫn có vẻ quấn quýt bên Sinbad, sự quấn quýt khác thường, khác hẳn Hope.

- Mai anh có muốn đi đâu đó dạo chơi với em không? – Odile nói.

- Dạo này công chúa của anh yêu đời quá nhỉ - Sinbad làm bộ mỉm cười – Vào xem chỗ này đã, anh muốn thăm khu này.

- Hầm ngục của Nữ hoàng? – Odile hỏi, Sinbad gật đầu – Mà này, anh với ông cậu em... thân nhau nhỉ, em thấy hai người đùa giỡn vui lắm.

- Hẳn rồi em gái – Sinbad nói – Cậu ta là người tốt. Chà, hầm ngục của Nữ hoàng hoành tráng chẳng kém gì lâu đài.

- Em xin lỗi nếu những ngày qua em làm anh khó xử - Odile nhận ra niềm hạnh phúc mơ màng của Sinbad – Nhìn anh và cậu Neal, em đã hiểu thế nào là cảm xúc mà hai con người có thể dành cho nhau.

- Chỉ có điều, Hope à – Sinbad đứng lại, nhìn vào mắt Odile với nụ cười buồn, rồi đẩy cô vào trong một ô ngục tối, đóng sầm cửa lại – Em đã xin lỗi anh như vậy một lần rồi.

- Sinbad! Anh làm gì vậy! – Odile lao ra song sắt, hét lên.

- Kịch hạ màn rồi, kẻ giả mạo! – Neal xuất hiện từ bóng tối, cùng với Snow và Charming. Mặc cho Odile phân trần, giải thích, họ không nghe. Hầm ngục được phong tỏa bằng huyết thuật của Regina, rồi họ rời đi, để lại mình Odile nấc lên rằng:

- Em xin lỗi, Sinbad. Chỉ vì anh là người đầu tiên cho em cảm giác được quan tâm che chở suốt bấy năm trời...

**********

Họ còn chưa kịp hỏi cung kẻ giả mạo để ép cô ta khai ra Hope ở đâu, thì lính canh đã báo Hope và Karen trở về. Hope chạy vào ôm lấy Sinbad, rồi ông bà, và cả Nữ hoàng Regina đầy trìu mến. Cô cũng nhìn cậu Neal gật đầu mừng rỡ. Nhìn vào ánh mắt của Hope, Sinbad nhận ra ngay đây chính là Hope thật sự, không còn nghi ngờ gì nữa.

- Cháu tự ý đi một mình nên mới ra nông nỗi này – Charming quở trách sau khi màn chào mừng kết thúc.

- Từ nay Mulan sẽ là hộ vệ của cháu – Regina nói – Mulan, cô hãy theo sát công chúa, không được rời nó nửa bước.

- Xin tuân lệnh Nữ hoàng – Mulan cúi đầu.

- Giờ chúng ta phải hỏi cung kẻ giả mạo kia thôi – Snow đề nghị.

- Khoan đã – Hope nói – Robert Svane đã tiết lộ với cháu, hắn tên thật là Rothbart, còn cô bé kia là con gái hắn, Odile.

- Rothbart và Odile trong Hồ Thiên nga? – Neal hỏi – Điều đó giải thích cho vết chàm hình đôi cánh thiên nga trắng trên lưng Hope, và đôi cánh đen trên lưng cô bé kia. Vậy có nghĩa Hope là Odette?

- Chắc chỉ có cách giải thích đó thôi – Snow băn khoăn – Mẹ chưa từng biết tới một thiên nga trắng Odette nào trong lịch sử cổ tích giới.

Hope nhìn cả gia đình bối rối suy ngẫm. Điều đó vẫn không giải thích được lý do Odile giống cô đến như vậy.

*********

Neverland,

Mặt trời đã lên, Pocahontas ngồi bên dòng suối, khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc mà đã lâu rồi cô không hát nữa, lần này cô hát bằng những lời ca của Hope.

- You can sing with all the voices of the mountain. You can paint with all the colors of the wind...

Chợt một tiếng hát nữa ngân lên từ phía sau cô.

- You can own the earth and still, all you own is earth until... You can paint with all the colors of the wind.

- Tiger... - Pocahontas ngẩn ngơ, rồi bật khóc – Hope đã kể với em sao?

- Vâng, Hope đã kể với em. Em cứ ngỡ rằng trăm năm nay chị đã chết rồi – Tiger Lily mếu máo.

Rồi Pocahontas chạy tới ôm chặt Tiger Lily, và đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhưng Tiger Lily vội gạt ra mà nói:

- Đừng, Poca à... Lúc trước chuyện của chúng mình là do em không còn là tiên. Nhưng giờ em lại làm tiên, em không được phép yêu nữa.

- Tiger, em có thể từ bỏ đôi cánh mà...

- Em xin lỗi, nhưng đó là cuộc đời của em từ khi được sinh ra, và số mệnh giúp đỡ nhân gian em không thể từ bỏ... Chị hãy cứ sống đi Pocahontas, em mong... chị sẽ tìm được tình yêu đích thực.

Nói rồi Tiger Lily gạt nước mắt mà ôm Pocahontas lần cuối, rồi trở về cây cội nguồn của tiên giới, để lại Pocahontas tan nát cõi lòng.

***********

Agrabah,

Scheherazade đi dọc hành lang, chợt nhìn thấy Robert Svane trên vai vẫn còn đôi cánh, người thương tích đầy mình lết tới một căn phòng bí ẩn. Hắn gõ cửa, và mụ Morgana bước ra, sẵng giọng:

- Rothbart, ông làm gì mà ra nông nỗi này?

- Tôi đã bị trọng thương... Odile có nguy cơ bại lộ rồi, bà làm ơn hãy tới cứu nó về đây.

- Ông làm rối tinh mọi thứ lên rồi – Morgana nói – Về phòng đi, tôi sẽ đi dọn dẹp mớ hổ lốn ông gây ra.

Nói rồi mụ đóng cửa lại và biến mất trong làn khói đen. Đợi cho Robert Svane, mà hóa ra hắn là Rothbart, đi rồi, Scheherazade mới lặng lẽ tiến đến trước cánh cửa đó và hô "Vừng ơi mở cửa ra", lập tức cánh cửa bật mở. Cô mỉm cười, thầm cảm ơn cha đã để cô lang bạt rong chơi khắp cung điện hồi cô còn nhỏ.

Scheherazade bước vào căn phòng của Morgana, nơi chứa đầy những bùa ngải, thảo dược. Dường như mụ đang tàng trữ phép thuật cho một âm mưu nào đó, và trên bàn bày một cuốn sách bùa chú lớn cùng bảy lá bài trải rộng:

The Fairy

The Deathless

The Vampire

The Witch

The Dragon

The Monarch

The Fallen Knight

Mụ đang âm mưu gì đó, cô thầm nghĩ khi chạm lên mấy lá bài, một âm mưu cỡ bự hơn nhiều cái công viên giải trí vốn chỉ để phục vụ cho lợi ích của Isaac. Mọi thứ đang diễn ra quá yên ổn và chậm rãi, tạo thời cơ cho mụ hoạt động ngầm suốt bấy lâu nay. Điều gì đó cần phải làm để thế cân bằng giữa phe Morgana và phe Regina bị xáo trộn. Và cô đã nghĩ ra cách, buổi kể chuyện ngày mai giữa điện Agrabah, cô sẽ kể câu chuyện khởi thủy của Blue và Morgana. Xin lỗi cô Blue, nhưng câu chuyện này phải được hé lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net