Tập 8.06: Colors of the Wind (Sắc màu của gió)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên kịch: Xtian & Charming

"Thưa các quý vị thính giả đáng mến, hôm nay tôi sẽ kể câu chuyện về một người con gái phi thường đến từ chính thế giới này, Vô Pháp Giới. Nàng là Pocahontas, nàng công chúa của người da đỏ.

Câu chuyện về nàng bắt đầu đúng như những gì các vị được biết trong lịch sử. Nàng sinh ra trong những năm cuối cùng của thế kỷ 16 trên đất Mỹ và lớn lên với tư cách là con gái tù trưởng Powhatan hùng mạnh. Nàng cứu sống John Smith năm 1607. Nàng bị thực dân da trắng bắt giữ năm 1613, và năm 1614 nàng cưới ông chủ đồn điền thuốc lá John Rolfe. Nàng sinh cho ông ta một người con trai, theo ông về Anh, rồi đổ bệnh qua đời năm 1617 khi mới tròn tuổi đôi mươi, mà trớ trêu thay, nàng trút hơi thở cuối cùng khi đang cùng Rolfe lên tàu trở về thăm lại quê hương nguồn cội...

Hay ít ra đó là những gì Rolfe kể lại...

Sự thật là, Rolfe đã hứa với Pocahontas giữ kín bí mật về hành trình cuối cùng của nàng. Pocahontas đã tìm được một viên đậu thần hiếm hoi trong khu tàn tích từng thuộc về Gothel và những nàng tiên cây. Nàng trở về quê hương, giải thoát cho cả bộ lạc khỏi cuộc chiến với người da trắng, và đưa họ tới sinh sống ở một miền đất mới, một phần của thế giới cổ tích chúng tôi...

Neverland.

Họ sống ở đó thanh bình và hạnh phúc trong suốt 200 năm trời với tư cách là những cư dân bản địa của Neverland, cho đến khi Peter Pan tới. Ban đầu chỉ là những xích mích nhỏ, nhưng rồi Pan gây dựng một đội quân Trai Lạc, liên tục gây hấn với bộ lạc của tù trưởng Powhatan. Lũ Trai Lạc đông dần, cho đến một ngày, Pan đủ tiềm lực để gây chiến, và chiến thắng.

- Chúng ta phải đi thôi, Pocahontas – Tù trưởng Powhatan giục nàng, nhưng nàng không thể rời đi ngay, khi mà bạn thân của nàng là cô tiên mất cánh Tiger Lily đang bị Hook bắt giữ theo lệnh Pan tại đảo Đầu Lâu.

- Cha, nhưng Tiger Lily...

- Tiger Lily vốn không thuộc về bộ lạc chúng ta, và ta đồ rằng chính con bé đã khai vị trí của chúng ta khi bị Hook tra khảo. Đừng nghĩ về con bé nữa, nó như liều thuốc độc với con vậy. Dù sao, nếu là cha bị bỏ lại, con cũng phải cho mọi người rời đi, con không thể vì một người mà đánh mất cơ hội của cả bộ lạc.

Một tiếng đại bác vang lên. Tất cả bộ lạc đã lên thuyền, nhưng buồm vẫn chưa được giong.

- Cấp báo tù trưởng và công chúa, chúng đã khai hỏa! – Kocoum chạy tới – Chúng ta phải đi thôi.

- Giong buồm! – Powhatan ra lệnh.

- Không! – Pocahontas thét lên.

- Kocoum, giữ lấy con bé! – cha nàng quát.

- Không, không, cha ơi, chúng đang khai hỏa về phía chúng ta! – Pocahontas hét lên khi nhìn thấy Pan và lũ Trai Lạc đang vây quanh một chiếc đại bác bên vách núi.

Bùm! Một tiếng nổ lớn đánh vỡ tan tành mọi thứ ngay trước mắt nàng. Chỗ cha nàng vừa đứng, nay chỉ còn một cái lỗ sâu hoắm. Nàng gào thét đến cạn cả hơi thở, khóc đến cạn cả nước mắt. Đại bác tiếp tục nổ, và con thuyền tiếp tục chìm. Pocahontas đau đớn chứng kiến bộ lạc sắp đi vào cõi tuyệt diệt chỉ vì sự chần chừ của nàng. Vậy là hết, vĩnh biệt cha, vĩnh biệt Tiger Lily, nàng thầm khóc.

Nhưng rồi một cánh cửa bỗng mở ra trên boong tàu từ cõi hư không, và một mụ phù thủy bước ra từ đó, nói bằng chính thứ ngôn ngữ của Peter Pan.

- Tên ta là Morgana. Hãy đi theo ta, và các người sẽ được sống!

Pocahontas vẫn chần chừ, nàng muốn quay trở về đón Tiger Lily. Nàng sống chết cũng phải cứu được cô bạn ấy, nhưng rồi bộ lạc của nàng, cả Kocoum và Nakoma nhìn nàng với ánh mắt hy vọng.

- Pocahontas, giờ cô là tù trưởng lãnh đạo chúng tôi.

Vậy là Pocahontas đành ngậm ngùi buông xuôi, họ bước qua cánh cửa theo mụ trước khi con thuyền chìm xuống đáy biển sâu. Họ bước ra một thế giới mới mà cũ, bởi đó chính là Vô Pháp Giới, quê hương đầu tiên của nàng. Nhưng mọi thứ đã đổi khác, bấy giờ là những năm 1850, và người da trắng đã xâm chiếm tất cả, người da đỏ bị đuổi khỏi mảnh đất cội nguồn. Nàng tức giận quỳ xuống cúi lạy mảnh đất tổ tiên, nắm trong tay những đất sỏi và lá khô, lắng nghe nỗi căm hờn của dòng suối và sự cuồng nộ của làn gió rì rầm.

- Xin đất thiêng và những vị thần linh chứng giám, tôi, Pocahontas, sẽ bắt chúng phải trả giá...

********

Neverland, hiện tại.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Pocahontas giam giữ hai con bé trên đảo Neverland theo lệnh Rothbart. Cô đã rất cẩn thận để không chuyện gì bất trắc xảy ra. Mọi việc đều được quy định rõ: Hai con bé được giam trong hai lều tách biệt, bởi ngay hôm đầu khi giam chúng cùng nhau, con bé Karen đã tìm cách giựt đứt mặt dây chuyền, khiến một đôi giày quái đản từ tận bên kia bờ biển chạy sang Neverland và suýt chút nữa đã giúp hai con bé trốn thoát. Giờ đây mặt dây chuyền được dính chắc vào mình Karen, và con bé bị trói tay vào cột, trừ giờ ăn được thả ra dưới sự giám sát của Nakoma và Kocoum. Chúng sẽ không thể chạy thoát.

Vậy nên cô cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đêm nay, Pocahontas sẽ hòa mình vào vũ điệu của thổ dân Algonquin, nghe theo tiếng gọi của lửa thiêng, và bày tỏ lòng biết ơn với Mẹ thiên nhiên người đã đem lại mối giao hòa diệu kỳ giữa con người và vạn vật.

Và khi ngọn lửa cháy lên, tất cả cùng nhảy, Pocahontas cũng nhảy, cùng với cô bạn Nakoma và anh chàng Kocoum. Họ tôn sùng Pocahontas, người con gái đã đem lại cho họ nền hòa bình một thời, đưa họ tới Neverland, giúp bộ lạc sinh tồn đến tận ngày nay, thế hệ nối tiếp thế hệ. Pocahontas cũng là cầu nối giữa người dân với thiên nhiên đất trời, tiếng gọi của cô có thể giúp cho mưa thuận gió hòa, mùa màng phát triển, hiệu triệu động vật cỏ cây. Năng lực kỳ lạ đó đến với Pocahontas từ lúc cô trở về từ khu tàn tích của Gothel, nhờ đó mà cô được coi như một 'vị cứu tinh' của bộ lạc.

Và rồi khi lửa tắt, cô lại ngồi đó lắng nghe vạn vật xung quanh, nghe tiếng rì rầm của suối và tiếng xao động của gió, để rồi, bất chợt một giọng hát từ đâu vang vọng giữa không trung:

"You can sing with all the voices of the mountain

You can paint with all the colors of the wind

You can own the earth and still, all you own is earth until...

You can paint with all the colors of the wind"

Pocahontas đứng lặng, cô nhận ra tiếng hát phát ra từ lều của con bé tù nhân, và cô lặng bước về phía đó. Cô khẽ vén cửa lều, nhìn con bé Hope hát khe khẽ mà hắng giọng:

- Làm sao... làm sao cô nhóc biết giai điệu đó?

Hope quay ra nhìn cô, từ trong bóng tối khuôn mặt cô bé được soi rọi nhờ ánh trăng khuya.

- Đó là bài hát từ một bộ phim, bộ phim về chị, chị Pocahontas à.

- Có phim về tôi ư? – Pocahontas không nhận ra giọt nước mắt đang lăn dài trên má – Ý tôi là tôi biết phim ảnh là gì chứ bộ... Nhưng vài chục năm nay tôi rút bộ lạc lên rừng và tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nơi toàn những thứ ung nhọt.

- Nhưng chị biết giai điệu này sao? – Hope mỉm cười.

- Tôi vẫn thường ngâm nga giai điệu này cùng một người bạn đặc biệt...

- Có phải là John Smith, anh chàng đẹp trai, dũng cảm như trong phim không chị Pocahontas? – Hope hào hứng nói, cho rằng mình đã chạm được vào trái tim Pocahontas.

Thế rồi bỗng Pocahontas mơ màng, có cái gì đó đè nặng lên tâm trí cô. Những sự ác độc của người da trắng, những thứ ung nhọt của thế giới hiện đại. Không, không, cô đang bị con bé này thao túng, có một tiếng nói đang thì thầm trong tai cô như vậy. Và khi cơn rối trí qua đi, Pocahontas ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hope với cái nhìn khinh bỉ.

- Hắn là một kẻ tệ hại, cũng như lũ người da trắng các người vậy.

Và Pocahontas đùng đùng quay gót bỏ đi.

*********

Hơn một tuần nay, Odile không quá khó khăn để làm quen với cuộc sống của Hope. Lúc đầu khi mới trở về, có những điều cô chưa biết nên hay hớ hênh để lộ sơ hở. Nhưng mọi người quá bận nên không ai chú ý đến những sự khác lạ của cô. Và thế là Odile rảnh thời cơ hành động. Dưới thân phận Hope, Odile tự do đọc và chụp lại hồ sơ lưu trữ mọi thần dân của thế giới cổ tích theo lệnh Morgana. Cô gửi bồ câu tiết lộ những đường đi nước bước của Regina cho cha. Công việc gián điệp hàng ngày của Odile đơn giản đến mức lạ thường, nhưng đối với Morgana, mụ lại thu thập được cả một kho tàng tin tức.

Rồi thật nhanh, cô cũng học được cách đóng giả Hope thật hoàn hảo, hay ít nhất là chính cô nghĩ như thế. Bởi vì người cô luôn đề phòng lại chính là người khiến cô sơ hở, Sinbad.

Bởi vì Odile đã trót phải lòng chàng...


Tuy nhiên, thời gian Odile tiếp xúc với Sinbad quá ngắn ngủi nên cô không thể nào nhận ra được một chàng thủy thủ mạnh mẽ cường tráng như Sinbad lại là một người rất tinh tế, tinh tế đến mức có thể nhận ra những sự khác biệt dù là nhỏ nhất. Đó là cách Hope cư xử, cách Hope nói chuyện và cách mà Hope dành tình cảm cho cậu.

Sinbad cảm nhận được tình cảm Hope dành cho mình rất mãnh liệt, nhưng cách Hope thể hiện thì rất nhẹ nhàng, đặt biệt là sau khi cậu từ chối nụ hôn của Hope, Hope luôn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, luôn cố gắng làm cho mối quan hệ của hai người trở nên bình thường như chưa có chuyện như thế xảy ra. Vậy mà gần đây lại khác, Hope luôn tìm cách ở cạnh cậu, từng lời nói, từng hành động của Hope đều như đang thả thính khiến cậu nhiều lần ngượng đỏ mặt.

Còn nữa, gần đây khi chú nai Bambi mà Hope chăm sóc từ nhỏ bị thương, lẽ ra Hope phải rất quan tâm thì cô ấy lại tỏ ra khá thờ ơ, nếu có thì cũng rất hời hợt kiểu như ra vẻ cho mọi người nhìn thấy vậy. Bambi cũng trở nên xa cách với Hope hơn, không biết vì sao nữa...

Tất cả những điều đó khiến Sinbad nghi ngờ. Regina, David và Snow quá bận rộn, vả lại cậu không dám chia sẻ một nỗi nghi ngờ vẩn vơ với họ. Vậy là cậu nghĩ tới Neal.

Nhưng không hiểu sao, sau trận giao chiến trong hang động, Neal luôn cố tình tránh ánh mắt của Sinbad, Neal dường như còn lảng đi mỗi khi thấy cậu ở khắp mọi nơi. Trong khi đó, Sinbad lại luôn trông chờ dáng hình của cậu.

- Thưa Hoàng tử - Sinbad xông thẳng vào phòng riêng của Neal, chỉ có vậy anh ta mới không thể né tránh cậu được nữa – Tôi có chuyện quan trọng cần bàn.

- Thật vô lễ khi ngươi dám tự tiện xông thẳng vào phòng riêng của ta - Neal sẵng giọng, không thèm nhìn cậu – Nếu ý ngươi muốn nói đến vụ thằng nhãi Mowgli mới quây hết những động vật cổ tích lại và mở Sở thú Mowgli, thì cha mẹ ta đã đi thương thuyết với chúng rồi.

- Không phải chuyện đó – Sinbad đứng ngay trước mặt Neal, và Neal lại quay mặt đi – Sao ngài cứ tránh mặt tôi nhỉ? Ý tôi là, ngài có nhận thấy, Hope có gì khác lạ kể từ khi trở về từ lễ hội hôm thứ bảy không?

Neal nhìn Sinbad dò xét. Tại sao Sinbad lại hỏi như vậy? Cậu ta thân với Hope hơn cả anh mà. Chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm lễ hội mà hai đứa nó đi chơi riêng với nhau đó? Điều duy nhất khiến cậu ta không thể hỏi thẳng Hope mà phải thông qua anh chỉ có thể là tình cảm. Lẽ nào tối hôm đó cậu ta đã tỏ tình với Hope và đang chờ câu trả lời nên mới tìm đến mình nhằm dò xét phản ứng của Hope. Nghĩ đến đây bỗng nhiên Neal cảm thấy khó chịu.

- Sao ta phải quan tâm nhỉ?

- Hoàng tử, chuyện này rất quan trọng. Tôi nghi ngờ rằng Hope không còn là Hope nữa.

Điều Sinbad vừa nói đã cắt đứt những gì Neal vừa suy nghĩ.

- Ý ngươi là gì?

- Tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi cảm nhận Hope có điều gì rất lạ. Rõ ràng trước đó tôi đã từ chối tình cảm của Hope và chúng tôi đã nói rõ là chỉ xem nhau như anh em, nhưng mấy ngày nay cô ấy lại cứ...

- Khoan đã, ngươi nói... ngươi từ chối tình cảm của Hope?

- Tôi... - Sinbad định giải thích gì đó nhưng ánh mắt của Neal làm cậu như mất kiểm soát, cậu liền né tránh ánh mắt đó và quay trở lại vấn đề chính - Còn nữa, ngay đến Bambi bị thương mà Hope cũng khá thờ ơ. Không hề giống với Hope trước đây.

- Nghĩ kỹ lại thì gần đây ta cũng thấy nó có nhiều biểu hiện lạ - Neal suy xét từng chi tiết – Loại trừ tất cả các trường hợp, ta đoán rằng, người chúng ta tiếp xúc gần đây không phải là Hope.

- Nếu vậy chúng ta phải tìm cách lật tẩy kẻ giả mạo này và cứu Hope.

- Ngươi có biết trên lưng Hope có một vết chàm hình đôi cánh thiên nga trắng từ khi còn nhỏ? – Neal nói, Sinbad lắc đầu – Chị Emma rất tự hào vì con bé thừa hưởng cái tên của mình một cách thật đặc biệt.

- Nhưng chúng ta phải xem lưng Hope bằng cách nào đây? – Sinbad bật cười.

- Dễ thôi mà. Rủ nó đi tắm suối!

- Nhạy cảm quá thưa Hoàng tử - Sinbad nói – Có thân đến mấy tôi cũng không dám một mình rủ Hope đi tắm suối.

- Vậy có ta đi cùng. Nhắn với nó đi, chiều nay, ta, ngươi và Hope đi tắm suối.

********

Neverland.

Lại một ngày nữa trôi qua, chiều hôm đó Nakoma lại mang thức ăn vào cho Hope, nhưng lần này có Pocahontas đi cùng.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau đêm qua, cô bé – Pocahontas nghiêm nghị - Dường như mấy cô nghe nói về một phiên bản John Smith đẹp đẽ hào nhoáng nào đó, nhưng thực sự, hắn đã tiếp tay cho những kẻ ô hợp xâm lăng mảnh đất tổ tiên, điều chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

- Pocahontas, em thực sự xin lỗi vì chuyện đó – Hope ngập ngừng.

- Nên như vậy – Pocahontas nói – Dòng dõi các cô đã gây ra sự tang thương lên không chỉ bộ lạc chúng tôi, mà còn rất nhiều dân tộc khác ở những vùng đất khác.

- Nhưng... sao chị lại làm việc cho chúng? Chẳng phải Morgana và Robert... à Rothbart, lẽ ra chị cũng phải căm ghét cả chúng chứ? – Hope nói – Những thần dân của cổ tích giới chúng em là chủ nhân của mảnh đất này, và chúng đã tới tàn phá, biến nó thành một công viên giải trí. Lẽ ra chị phải hiểu chúng em hơn ai hết.

Một khoảng lặng, và Hope nhận ra sự bối rối, sự đấu tranh nội tâm trong lòng Pocahontas.

- Tôi, tôi... - Pocahontas không nói được gì, và chính cô gái da đỏ Nakoma cũng để ý thấy những mâu thuẫn đó. Sau khi Morgana tặng cho bộ lạc của Pocahontas vỏ trứng rồng để giữ tuổi trẻ suốt 150 năm, họ không gặp lại bà ta cho đến khi Morgana triệu hồi Pocahontas đến trợ lực vài tháng trước. Nakoma đã nhiều lần thắc mắc về sự hợp tác của Pocahontas với bà ta và Robert Svane, nhưng Pocahontas đã giữ bộ lạc tách biệt khỏi nền văn minh nhân loại quá lâu, thành ra Nakoma cũng không phân biệt được kẻ đúng người sai nữa.

- Pocahontas à – Nakoma nói – mình đã nói với cậu rồi, nếu như cha cậu và Tiger Lily còn sống, họ sẽ không bằng lòng khi cậu hợp tác với Robert Svane đâu.

- Tiger Lily? – Hope bối rối – Tiger Lily còn sống chứ. Cô ấy đã lấy lại đôi cánh tiên và đang ở trên chính mảnh đất này.

Pocahontas ôm đầu, những ký ức hỗn độn cứ hiện ra chớp nhoáng trong tâm trí cô. Tiger Lily, cô ấy đến Neverland sau khi từ bỏ đôi cánh và được Pocahontas xin cha cho gia nhập vào bộ lạc. Tiger Lily gần gũi với Pocahontas còn hơn cả Nakoma vậy. Cái tên Tiger Lily lại mang lại những xáo động trong lòng cô. Gợi lại những ký ức và khiến cô nhận ra có điều gì đó không ổn với trí óc mình. Và một giọng nói trầm bổng lại vang lên trong óc cô, nói rằng con bé đang thao túng cô, giết nó đi. Cô cố kháng cự lại, nhưng tiếng nói đó càng vang vọng hơn. Cô nhận ra mình đang bị điều khiển. Và chính lúc ấy, cô lịm đi trong vòng tay của Nakoma.

Nakoma lay Pocahontas, cô gái hốt hoảng gọi bằng ngôn ngữ của người da đỏ. Những người da đỏ xúm đến bên Pocahontas, và nhân khoảnh khắc hỗn độn đó, Hope luồn mình qua khe hở dưới lều và chạy trốn. Lều của Karen vẫn được canh phòng quá cẩn mật sau vụ đôi giày đỏ trở lại, vả lại Karen không thể chạy nhanh. Hope có nhiều cơ hội trốn thoát khỏi đây và cô sẽ mang viện binh trở lại cứu Karen, cô nghĩ bụng, và chạy một mạch thẳng vào trong rừng rậm.

**********

Trong khi Hope đang mải chạy thục mạng, thì phía khu rừng bên kia bờ biển có hai chàng trai đang mặc đồ bơi bên bờ suối. Đợi mãi Hope không tới, họ quyết định cứ nhảy xuống bơi trước thay vì đợi cô bé.

- Ngươi có chắc rằng con bé sẽ không lạc đường? – Neal vừa khởi động vừa nói.

- Hope và Bambi thường xuyên đến đây, sao lạc đường được – Sinbad không khỏi liếc nhìn cơ thể tráng kiện của Neal, rõ là Neal cũng luyện tập rất chăm chỉ chứ không phải một hoàng tử bột như lúc đầu cậu nghĩ.

- Nhưng có chắc con bé chính là Hope đâu.

Neal nhìn tấm thân vạm vỡ của Sinbad, buột lời khen.

- Người đẹp đấy.

- Cám ơn, ngài cũng vậy – Sinbad nói.

Một khoảng lặng dài, hai người không biết nói gì sau lời khen không biết là thật lòng hay xã giao đó.

- Nhảy xuống thôi – Neal nói, phá tan sự im lặng, rồi đẩy Sinbad ùm xuống nước. Chàng hoàng tử cười phá lên rồi nhảy theo, bọt bắn tung tóe.

Hai chàng trai bơi lội đùa giỡn dưới hồ nước trong mát, bên cạnh dòng suối tung bọt trắng xóa, trong một khu rừng xanh bạt ngàn. Khung cảnh thật lãng mạn mà hoang dã làm sao, rất xứng với hai chàng chiến binh oai hùng.

Trong khung cảnh như thế, trong biết bao câu chuyện, chính là nơi lần đầu tiên các cặp đôi gặp nhau để bắt đầu một chuyện tình. Hai chàng trai này không phải lần đầu gặp nhau mà trái tim họ đã thổn thức vì nhau từ bao giờ mà họ chưa nhận ra. Và ngay lúc này đây, trong khung cảnh thơ mộng như thế, ánh mắt họ gặp nhau. Họ thả mình theo dòng cảm xúc, để mặc cho hai cơ thể trôi về nhau. Họ muốn thử một lần nữa cảm giác trong hang động lần trước, khi hai đôi môi chạm nhau, khi trái tim họ đập rộn ràng.

Neal trườn đến bên Sinbad, thì thầm:

- Tôi cứ nghĩ cậu thích Hope.

- Tôi chỉ coi Hope như em gái, không như ngài – Sinbad đan bàn tay vào Neal trong làn nước.

- Như ta sao, ta tưởng cậu ghét ta.

- Suỵt, đừng nói nữa... - Sinbad nói, rồi toan đặt đôi môi lên khuôn miệng xinh xắn đó để khóa lại dòng suy nghĩ của Neal.

Bất thình lình một tiếng gọi réo rắt vang lên.

- Ngạc nhiên chưa!!!

'Hope' bất ngờ xuất hiện, nhảy ùm xuống suối làm cắt ngang mọi dòng cảm xúc. Neal và Sinbad ngượng ngùng tách xa nhau ra và đón chào cô bé hòa vào dòng nước mát lạnh. Và lúc ấy Neal mới liếc nhìn Sinbad một lần nữa. Lần này để chỉ cho cậu vết chàm sau lưng cô bé này, không phải một đôi cánh thiên nga trắng giống Hope, mà là một đôi cánh thiên nga đen...

**********

Bầu trời chuyển tối dần, trong ánh hoàng hôn của Neverland, Hope chạy một mạch xuyên rừng rậm. Thuyền trưởng Hook từng đưa Hope tới đây vài lần, nên cô biết rõ rằng ở đầm tiên cá, có một chiếc thuyền bị bỏ lại. Đó là thuyền của lão Black Beard dạt vào khi hắn phản bội cha cô để rồi bị lạc ở Neverland. Nghe đồn hắn không thoát nổi Neverland và phải lẩn trốn đám tàn dư Trai Lạc suốt chục năm trời. Mãi tới khi Neverland sáp nhập vào Khối Liên Hiệp Cổ Tích, cha cô mới tìm ra lão, lúc này đã trở nên thân tàn ma dại và phải đưa vào trại tâm thần của y tá Ratched.

Có tiếng người đuổi theo, càng lúc càng đông, chắc hẳn họ đã phát hiện ra Hope trốn thoát. Cô hốt hoảng tiến vào đầm tiên cá. Chiếc thuyền của Black Beard đang nằm chỏng chơ trên bờ. Hope toan đẩy thuyền ra mặt nước rồi trèo lên, thì bỗng một mũi tên lửa bắn xuyên chiếc thuyền, ngọn lửa cháy bùng thiêu rụi. Hope nhìn lên cao, Kocoum từ trên vách đá đang hướng mũi tên lửa về phía cô, còn từ phía rừng rậm, Pocahontas tiến tới trước cùng những người da đỏ hừng hực khí thế với những đốm lửa ẩn sau những lùm cây.

- Pocahontas, làm ơn, hãy nghĩ về Tiger Lily – Hope khẩn khoản.

- Tiger Lily đã chết, vì bè lũ các người – Pocahontas đanh giọng.

- Không, không, Tiger Lily còn sống và là một trong những cô tiên đỡ đầu đã ban phước cho em – Hope nói, và một lần nữa lại khiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net