chapter 7: I REMEMBERED EVERYTHING ABOUT HER

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun liếc nhìn đồng hồ trên bàn và bắt đầu sắp xếp các tập tin vì sắp đến giờ ăn trưa, từ vị trí của cô,cô có thể thấy Kyuhyun quá tập trung vào việc của mình và chắc chắn rằng anh sẽ bỏ bữa trưa nếu cô không nhắc anh,khi cô chuẩn bị nhấn nút liên lạc, hình bóng quen thuộc mà cô có thể nhìn thấy từ khóe mắt khiến Seohyun không nói nên lời vì cô không mong đợi người đó sẽ đến thăm cô.
Mẹ ơi mẹ đang làm gì ở đây vậy?"cô khá ngạc nhiên khi thấy bà DaeHae ở đây và bà đã đáp lại bằng cách mỉm cười với Seohyun.
"Ta đến để đi ăn trưa với con" bà DaeHae trả lời khiến Seohyun hơi bối rối kiểm tra xung quanh trước khi tầm nhìn của cô dán vào người Kyuhyun,cô thở phào nhẹ nhõm vì không có ai ở đây vào lúc này.
"Mẹ đã quên rằng không có ai biết về cuộc hôn nhân của con, kể cả Kyuhyun? Con chỉ nói rằng bố mẹ là một người mà con quen biết từ xưa đến nay" Seohyun giải thích với một âm giọng thấp, vì cô sợ ai đó sẽ nghe thấy họ, không có gì ngạc nhiên khi cô trong bối rối vì bà DaeHae đã phạm một lỗi nhỏ, rồi ánh mắt bà trôi dạt xuống ngón tay trống rỗng khiến Seohyun từ từ giấu tay ra sau lưng.
*
Bà DaeHae nhấp nháp tách cà phê của mình khi bà nhìn Seohyun người đang ở trước mặt bà,họ đang ở nhà hàng gần đó để ăn trưa, và tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng bà khi Seohyun chạm vào chiếc nhẫn ở trong túi xách của cô khi cô đeo nó trở lại.
"Con xin lỗi mẹ con không có quyền để cho mọi người biết về cuộc hôn nhân này, Yonghwa sẽ không thích điều đó" cô nói một cách nhẹ nhàng khi cúi đầu xuống vì thế cô còn không dám nói với bà Sangmi về điều này.
"Bao gồm cả mẹ của con?" Sự im lặng của Seohyun đủ để bà DaeHae biết câu trả lời và bà lại thở dài và đưa tay ra nắm lấy tay Seohyun.
"Seohyun đó không phải là lỗi của con, chính ta là người cầu xin con để có cuộc hôn nhân này, vì vậy đừng cảm thấy tiếc" bà DaeHae siết nhẹ bàn tay cho Seohyun sức mạnh để đối mặt với vấn đề này, cuộc hôn nhân này quá bất ngờ và rất khó để thông báo cho mẹ biết về điều này, vài giây cứng đờ cho những lời không nói ra bà DaeHae đã tìm ra giải pháp cho vấn đề này.
"Seohyun làm thế nào để ta có thể được gặp mẹ con và giải thích cho vấn đề này?" Cô đề nghị và điều đó khiến Seohyun ngẩn đầu lên vì ngạc nhiên.
"Không mẹ không thể gặp bà ấy!" Seohyun phản đối, vì đó không hoàn toàn là một ý tưởng tốt, nhìn phản ứng bối rối của cô lúc này bà DaeHae nghi ngờ nhìn cô, tại sao Seohyun không muốn bà gặp mẹ của mình.
"Ý con là con sẽ giải thích mọi thứ một mình,con chỉ cần thời gian để làm như vậy" cô đã nhanh chóng giải thích với mẹ chồng, bà DaeHae cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị của cô, nếu cô cần thời gian thì bà DaeHae sẽ đợi nó, Seohyun mỉm cười nhẹ nhõm khi bà DaeHae quyết định thay đổi chủ đề.

"Ta có thể hỏi con một câu hỏi không?ta hy vọng điều đó sẽ không làm phiền con" ngay khi bà chưa hỏi trái tim Seohyun lo lắng khi dường như cô có thể đoán được câu hỏi của bà DaeHae qua khuôn mặt nghiêm túc của bà nhưng cô vẫn gạt đi.
"Con đã ở đâu chính xác năm năm trước?" Seohyun không ngạc nhiên trước câu hỏi của bà nhưng cô cũng không thể trả lời một cách dễ dàng, đối với cô,cô thích giữ im lặng nhưng những người xung quanh cô luôn háo hức muốn biết về quá khứ,nắm chặt cái cốc,cô bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của bà DaeHae.
"Con đã ở Nhật Bản với mẹ con" cô trả lời ngắn gọn.
"Con đã ở đó... bằng cách sử dụng số tiền mà con đã hỏi từ Grandma?" Bà DaeHae lại chất vấn cô, và lần này Seohyun không thể nhìn bà khi cô cảm thấy xấu hổ với chính mình, bà DaeHae nên biết câu trả lời ngay khi Seohyun không nói với bà.
"Ta có thể biết được lý do của nó không?"
"Con không muốn nói về điều đó" Seohyun trả lời với một giọng điệu thấp và điều đó khiến bà DaeHae không hiểu tại sao cô lại từ chối nói về nó, có phải cô đã che giấu điều gì đó từ tất cả bọn họ.
"Seohyun ta không biết tại sao con lại tránh nói điều đó với chúng ta, và con không nghĩ Yonghwa xứng đáng được biết lý của con? Yonghwa đã chịu đựng đủ và ta hy vọng con có thể cân nhắc về điều đó" bà DaeHae nói nghiêm khắc khi cô siết chặt bàn tay của Seohyun hy vọng cô có thể hiểu được. Trung thực là cách làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, Seohyun mỉm cười cay đắng và cô có lý do của mình tại sao cô lại làm như vậy, việc tiết lộ sự thật điều đó có thể khiến Yonghwa bị tổn thương và để lại thêm một vết sẹo trong tim anh?
*
"Ta không thích cô gái đó,cô ấy không phù hợp với Yonghwa, nói thằng bé chia tay với cô ấy" bà Hyebin nghiêm khắc nói khi bà không nói đùa vào lúc đó, đôi mắt của ông Jung mở to vì ngạc nhiên trước lời yêu cầu của bà Hyebin.
"Mẹ đang nói về cái gì vậy, lần trước mẹ đã nói với Yonghwa rằng mẹ không bận tâm đến sự lựa chọn của thằng bé nhưng hôm nay.." ông Jung không hiểu bà chút nào tại sao bà lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ sau khi bà chấp nhận mối quan hệ của họ.
"Ta đã nói dối,Jangshik,ta có thể tìm thấy cho Yonghwa một cô gái tốt hơn cô ấy 100 lần,cô ấy chỉ là một cô gái nghèo mà sau sự giàu có của chúng ta Jangshik!" Ông Jung thở dài thất vọng khi bà xúc phạm Seohyun như vậy, bà Hyebin không bao giờ chấp nhận Seohyun, nhưng bà không thể ngăn chặn Yonghwa vì thằng bé muốn ở bên cạnh cô gái đó.
"Mẹ, con không đồng ý với mẹ, mẹ có thấy rằng Yonghwa đã thay đổi rất nhiều khi ở bên cạnh con bé không?con chưa bao giờ thấy bất kỳ cô gái nào có thể khiến Yonghwa cười nhiều như Seohyun đã làm,con không bận tâm về hoàn cảnh của con bé, vì hạnh phúc của Yonghwa là ưu tiên hàng đầu đối với con" ông đã phản đối một cách nghiêm khắc làm cho hơi thở của bà Hyebin trở nên nông cạn trong tức giận, mặc dù bà yêu Yonghwa rất nhiều nhưng bà không cho phép cô gái đó phá hỏng mọi thứ.
"Đừng hối tiếc khi một ngày tôi cho thấy rằng cô ấy không yêu Yonghwa,cô chỉ yêu tiền của anh ta và của cải của chúng ta" bà Hyebin nói với một giọng điệu điên loạn và ông Jung chỉ có thể thở dài khi bà muốn thay đổi nhận thức rằng những người nghèo chỉ thèm tiền và của cải.
*
Chiếc khăn quấn quanh cơ thể cô, Seohyun sấy khô mái tóc ướt và tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ cổ họng,tối nay cô sẽ cùng Kyuhyun đi ăn tối với khách hàng của họ ở một nơi nào đó chắc chắn sẽ đưa cô trở về quá khứ, nếu cô có cơ hội thay đổi địa điểm của cuộc họp,cô hoàn toàn sẽ thay đổi nó. Seohyun lại thở dài khi chân cô bước ra khỏi phòng tắm, thường thì cô sẽ thay quần áo bên trong đây nhưng vì Yonghwa không có ở nhà ngày hôm nay nên cô không mang theo bên mình.
Cơ thể cô lập tức đóng băng với đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Yonghwa đang đứng trước mặt cô ngay lúc đó,anh đang định bước vào thì ngạc nhiên khi cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại ở đây trong khi bà DaeHae nói là anh sẽ không về nhà tối nay? Cảm thấy má mình bắt đầu bừng bừng vì xấu hổ khi đôi mắt của Yonghwa đang lang thang khắp cơ thể của cô , Seohyun nhanh chóng bước ra để lấy quần áo.
Mùi hương dễ chịu từ cơ thể cô và mái tóc ướt thấm vào lỗ mũi anh khi cô đi qua vai anh, khiến cơ thể anh đột nhiên cứng ngắc và căng thẳng, nhìn cô trong trạng thái đó, đột nhiên cám dỗ anh không rời mắt khỏi cô, và Seohyun có thể cảm thấy làn da lộ ra của cô bị đốt cháy bởi ánh mắt nóng bỏng của anh. Toàn bộ cơ thể cô run rẩy vì lo lắng và trở nên tồi tệ hơn trước tiếng đóng cửa từ phía sau khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tại sao anh ấy lại trở về nhà khi anh nói rằng anh sẽ không về nhà tối nay" Seohyun lầm bầm trong khi tay cô cố gắng tìm chiếc váy của mình cho tối nay
"Mình đã đặt nó ở đâu?" Cô lúng túng khi nhìn về phía cửa,khi cô không tìm thấy nó. Seohyun đã lấy một bộ quần áo khác để che đi cơ thể của cô nhưng sau đó Yonghwa đột nhiên bước ra ngoài trước khi cô có thể làm như vậy, từ khóe mắt cô có thể thấy anh đi ngủ và nằm ngửa với hai cánh tay làm gối, sự im lặng thống trị bầu không khí căng thẳng bên trong từ vị trí của anh, Yonghwa nhìn cô từ đầu đến chân.
Mái tóc nâu dài qua vai cô,làn da trắng như kem không một chút vết sẹo thân hình thon dài với cặp mông tròn, trời ơi thật là một cảnh đẹp mà anh nhìn thấy ngay bây giờ, cảm thấy không thoải mái với tình trạng của mình Seohyun ngay lập tức đi về phía phòng tắm với quần áo, nhưng rồi cô không thể bước vào đó,cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.
"Trang phục của cô ở đây" Seohyun ngạc nhiên khi giọng nói của anh vang lên trong không gian khiến cơ thể cô cứng đờ ở đó. Cô nghe nhầm à? Đây là lần đầu tiên sau khi họ gặp lại nhau, Yonghwa đã không hét lên hay la mắng cô trong sự tức giận. Xoay đầu về phía anh, giờ cô nhận ra chiếc váy của mình nằm ngay cạnh anh.
"Tại sao anh lại ở đây? Mẹ nói tối nay anh sẽ không về nhà?" Seohyun đã mạnh dạn hỏi anh, Yonghwa vẫn im lặng và mắt vẫn dán vào cô. Cô nói đúng,anh không thể ở đây khi anh phải gặp khách hàng tối nay, nhưng anh đã để tài liệu quan trọng trong căn phòng này, nhận thấy rằng cô sẽ đến muộn, Seohyun không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lấy váy của cô và mặc nó ở đây, trước mặt anh nếu anh từ chối đi ra khỏi phòng.
Hơi thở của Yonghwa trở nên không đều khi cô ngập ngừng bước lại gần khi trạng thái của cô nhắc nhở anh về đêm nồng nàn mà họ chia sẻ năm năm trước. Những cái chạm nhẹ và những nụ hôn ngọt ngào mùi hương của cô và mọi thứ của cô, anh vẫn nhớ rất rõ. Đó là một đêm tuyệt đẹp, nhưng đó là khoảnh khắc đau đớn trong cuộc đời anh, Seohyun liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh một cách lo lắng và không nhận ra rằng tất cả các cơ bắp của mình đang căng thẳng và cứng nhắc vào lúc đó.
"Làm ơn đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, nó thực sự làm em kinh hoàng"giống như Yonghwa sẽ tấn công cô bất cứ lúc nào và cô nắm chặt chiếc khăn để ngăn nó tuột xuống, mặc dù anh đã nhìn thấy cô một lần, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng sáng sủa này, chỉ còn một inch nữa để với lấy chiếc váy, Yonghwa đột nhiên rời khỏi giường và bước đi sau khi lấy tài liệu trên bàn.
Chẳng mấy chốc tiếng đóng cửa vang lên, Seohyun ngồi phịch xuống sàn khi đầu gối cho trở nên mất sức để đỡ cơ thể, âm thanh của nhịp tim có thể nghe thấy rõ ràng vì nó được đập điên cuồng ngay bây giờ, trong khi cô thở phào nhẹ nhõm ở đó, Yonghwa dựa vào cánh cửa và cố gắng khôi phục lại hơi thở, làm thế nào anh gần như mất kiểm soát để đưa cô ngay bây giờ, nhưng anh lập tức tự kìm chế bản thân mình làm như vậy.
Kể từ khi họ kết hôn vào tháng trước,anh đã không chạm vào cô dù chỉ một lần cũng không hôn cô, anh không muốn chứng tỏ rằng Seohyun vẫn có thể ảnh hưởng đến cả trái tim và thể xác của anh mặc dù anh rất muốn cô, ghét cô làm tổn thương cô. Nhưng họ ở một mình trong căn phòng này, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô trên giường, dục vọng của anh bất giác thức dậy. Hít một hơi thật sâu Yonghwa cố gắng đánh lạc hướng mình bằng cách nhắc nhở bản thân mình rằng anh vẫn có cuộc họp quan trọng để tham dự tối nay và rời khỏi nơi đó ngay lập tức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#face