Part 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Chuyện gì... _Không chỉ Seohyun mà tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn 5 tên thủ hạ ngã phịch xuống đất. Nắm tiếng súng vang lên, đầu đạn gim chính xác vào tim của năm kẻ kia không lệch một li. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Đừng cho mình là thông minh, Ju Seohyun. Cô nghĩ là Lee Soman có thể dễ dàng đột nhập vào thư phòng của tôi để lấy thư tín kia _Một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy sát khí vang lên khiến người ra lạnh run người. 

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

Người con trai mặc một chiếc áo phông xanh nhạt, ngoài khoác áo gile đen, quần bò xám, mặc dù ăn mặc giản dị nhưng từ cơ thể người đó toát ra một khí chất thanh nhã tựa như mặt trăng, Làn da trắng ẩn hiện dưới mái tóc thuần đen đầy chất phương đông, đôi con ngươi màu đen lóe lên một tia tàn sát. Thân hình cao dong dỏng hơi gầy đứng ở sát cửa sắt của nhà kho trong cơn gió làm cho người ta có một cảm giác yếu đuối, mỏng manh nhưng lại không thể khinh thường. Seohyun trợn tròn mắt nhìn người con trai kia, trên tay người đó vẫn còn một khẩu súng, từ nòng súng luồng khói vẫn còn đang bay ra. Không thể nghi ngờ, người vừa nổ súng giết chết 5 tên thủ hạ của cô là người này. Hơn nữa, người này cũng là là chủ nhân của giọng nói ban nãy. Tiếng nói trong trẻo nhưng đầy áp bức và đe dọa. Yuto không nhịn được, hai mắt mở to, bước chân bước lên một bước, dường như càng muốn nhìn rõ hơn người kia.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Ngươi nói thế là sao? _Không thể nghĩ kẻ kia lại có mặt ở đây, lại thêm câu nói trước đó, sắc mặt Seohyun chợt trở nên tái nhợt, trong lòng vô cùng hoang mang nhưng vẫn cố duy trì nụ cười méo mó trên mặt.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Tất cả kế hoạch của cô... đều nắm trong dự đoán của tôi _Nạp thêm đạn, những ngón tay của người kia thon dài, trắng trẻo cân xứng không nhanh không chậm hoàn thành các công đoạn một cách thuần thục. Bàn tay kia không giống bàn tay của một kẻ biết cầm súng mà giống như bàn tay của một người nghệ sĩ thì đúng hơn.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Không thể nào _Lắc mạnh đầu, Seohyun bật ra hai tiếng cười khan _Ngươi nói dối.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Có nói dối hay không sao chúng ta không thử ‘trò chuyện’ một chút nhỉ, Ju Seohyun?! _Đôi mắt người kia quét ngang đám người Yuto, mặc dù khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú không lộ ra biểu hiện gì nhưng dưới đáy mắt dần hiện lê sát khí _Tiện thể, tôi cũng muốn hỏi xem cô đã làm gì với mấy cậu em của tôi...

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Ngươi... ngươi muốn làm gì? _Không biết gì sao trong lòng cô một sự bất an liên tục tuôn trào khi nhìn thấy người kia. Lảo đảo lùi về sau vài bước, cô ta gằn tiếng hỏi.

<br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" /><br style="color: #333333; font-family: Arial; font-size: 13px; line-height: 20.1599998474121px; text-align: left;" />

- Làm gì sao? _Nâng lên khẩu súng trong tay, người kia liếc mắt về mấy tên thủ hạ cuối cùng còn sót lại. Hiện tại chúng vì sự xuất hiện của người kia mà không dám manh động. Pằng, một viên đạn bằn thủng chân một tên thủ hạ, người kia nhếch mép, cười nhưng lại tựa như không cười _Ju Seohyun, cô nên biết là Daiki Arioka tôi có thù ắt báo, nợ máu phải trả bằng máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net