Part 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cứ điều gì, sâu trong cậu luôn luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cậu không muốn đứa con sinh ra chịu sự ghẻ lạnh của cha, cũng không muốn lấy nó làm thứ níu kéo hắn. 


Chỉ cần hắn thực sự muốn… cậu cũng muốn đứa con của cả hai…

.

Đứa con của cả hai…

.

Của cậu và Donghae…

.

.

.


- Sao anh không nói hai từ đó? _Bước ra khỏi phòng bệnh, Jaejoong khẽ giọng hỏi.


- Hai từ gì? _Nghiêng nghiêng đầu, Yunho khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt ẩn ẩn sự thiếu nhẫn nại của người yêu. Zhoumi và Henry rất biết điều, lập tức lùi về sau vài bước tránh họa vào thân. Họ thực sự không muốn tự nhiên lại bị búa với rìu chém nhầm.


- Xin lỗi, anh không có nói với Eunhyukie _Jaejoong cau mày, bĩu biu môi, hậm hực nói _Đáng lẽ anh phải nói xin lỗi với em ấy.


- Joongie, anh có lỗi trong việc sơ sót nhưng em nên nhớ kế hoạch không phải anh lập ra, anh cũng không có muốn đẩy Lee Sungmin và Kim Eunhyuk vào nguy hiểm _Thở dài một tiếng, Yunho nói _Anh cũng thấy mình có sai nhưng anh không cảm thấy nhất thiết phải nói ra hai từ ‘xin lỗi’ với Kim Eunhyuk.


- Anh… !!!


- Được rồi, đừng bực tức nữa, không tốt cho con _Vuốt vuốt bụng của Jaejoong, Yunho mặt dày coi hình phạt như không có, tranh thủ sờ mó. Bụng Jaejoong mới 6 tháng nhưng to hơn cả Ryeowook sắp sinh, ai bảo Yunho làm việc quá năng suất, một lần trúng thưởng hai đứa kia chứ... 


- Anh ta chỉ cần tới thăm cậu ấy, động viên cậu ấy một câu cũng đã là quá tốt rồi. Jaejoong, anh cũng đừng chèn ép anh ta quá _Không biết Donghae từ đâu đi tới, khẽ vỗ lên vai của Jaejoong, giọng nói mang theo ý cười.


- Donghae? Em từ đâu chui ra vậy? _Jaejoong giật mình, trong mắt nhìn người con trai điển trai không hiểu từ đâu xuất hiện sau lưng mình.


- Em đứng nãy giờ ngoài này mà _Donghae cười khổ. Có người mải dạy chồng cho nên không nhìn thấy sự hiện diện của hắn rồi _Không ngờ lại được gặp hai người, Henry Lau và Zhoumi _Ánh mắt hắn như có như không liếc qua hai người Henry và Zhoumi khiến da gà của bọn họ nổi hết cả lên. Sao… thấy lạnh quá?


- Vậy, em nghe hết cuộc đối thoại của bọn anh à? _Như thế tức là Donghae đã biết chuyện Bloody? Jaejoong nhìn sang Yunho mặt bình thản, hóa ra là thế… thảo nào Yunho lại nói là Donghae sẽ không thay đổi thái độ một cách chắc nịch.


- Cậu ấy lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, lại không chịu tin tưởng vào bản thân mình… _Thở dài một tiếng, Donghae nhìn về phía cánh cửa.


- Sao em không hỏi em ấy? _Không phải Jaejoong không tin Donghae sẽ vì chuyện Bloody mà thay đổi thái độ với Eunhyuk nhưng bản thân Jaejoong cũng không dám chắc chắn mọi chuyện như ý mình. Bản thân cũng từng như Eunhyuk, lo lắng rất nhiều điều, Jaejoong hiểu cảm giác mà cậu đang bị dằng co giữa tin tưởng và sợ hãi. 


- Em muốn cậu ấy tự nói cho em… _Ánh mắt hắn ánh lên sự ôn nhu hiếm có.


- Đã nói là không sao đâu mà, em đừng lo lắng nữa _Yunho lắc lắc đầu, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve những sợi tóc đen nhánh mềm mại của Jaejoong.


- Anh buông ra cho em _Donghae nhìn Jaejoong trừng mắt rồi hất tay Yunho ra, trong lòng dâng lên một sự thích thú khó tả. Đáng đời Jung Yunho, ai bảo anh bình thường không coi ai ra gì, giờ bị Jaejoong trừng phạt _Vậy em vào với em ấy đi, bọn anh về _Bỏ lơ cái mặt tràn đầy ủy khuất của Yunho, Jaejoong quay qua hắn, nói ôn hòa.


- Vâng… _Gật đầu, hắn liếc qua Zhoumi và Henry _Hai người, chúng ta sẽ gặp sau… _Zhoumi và Henry mếu dở khóc dở, hắn sẽ không phải vì chuyện bọn họ là người của Jung gia mà lén xử lý bọn họ đấy chứ hả?!


Nhìn bóng bốn người nhà họ Jung đi xa dần, Donghae thu lại nụ cười trên môi. Hắn… dù thế nào cũng vẫn cảm kích Jaejoong. Hòa ra lúc ở Nhật cậu luôn được Jaejoong chăm sóc từng ly từng tí như thế. So với bản thân mình, ngay cả một lời mong muốn ra sân bay tiễn cậu cũng lạnh lùng từ chối. Khi cậu ở Nhật Bản, hắn đã từng vô số lân muốn nhấc điện thoại gọi cho cậu, gửi cho cậu một email… nhưng cuối cùng lại không làm. Hắn không biết nên nói gì với câu, cũng không biết nên thể hiện thái độ gì với cậu. Lúc đó Donghae quả thực còn chưa hiểu rõ tình cảm thật của mình. Vốn là tranh thủ lúc cậu ngủ chạy về công ty một chút sau đó lại vội vội vàng vàng trở lại bệnh viện. Không ngờ mới tới cửa lại thấy Jaejoong đang bước vào phòng. Thoáng thoáng nhin vào trong phòng, hắn thấy Yunho cùng với hai người vô cùng quen thuộc: Zhoumi và Henry. Yunho có thể đích thân tới thăm bệnh, đây là việc hắn không làm sao tin được cho nên Donghae quyết định đứng ngoài nghe lén. Mặc dù hành động thì không đứng đắn cho lắm nhưng hắn cần biết hôm nay Yunho vì việc gì mà tới gặp Eunhuyk. Sau đó hắn nghe được toàn bộ câu chuyện. Vậy ra Eunhyuk vẫn luôn cô độc, vẫn luôn một mình nơi xứ người? Hắn rất hối hận, rất muốn ước gì quay trở về 10 năm trước, hắn nhất định sẽ không lặp lại sai lầm kia. Vì một lí do quá mức trẻ con, vì một cái lòng tự tôn không đáng, hắn bỏ đi thời gian dài như vậy, chút nữa cũng bỏ lỡ cả tình yêu của bản thân mình. Hắn biết cậu vẫn luôn sợ hãi về tình cảm hắn dành cho cậu chân thực hay không. Donghae không giận bởi vì hắn biết quá khứ đó như một vết sẹo nhức nhối, ám ảnh mãi trong tim Eunhyuk. Gống như hắn, mỗi đêm không ôm cậu, hắn sẽ lại mơ thấy cậu biến mất mãi mãi… như hai năm trước. Giá như bọn họ biết chân trọng nhau hơn, giá như hắn không tự lừa dối mình, giá như cậu biết cách bày tỏ cảm xúc của mình… tất thảy sẽ không khiến mối quan hệ của họ đi tới mức kia. Cũng may hắn và cậu vẫn vãn hồi được, cũng may hắn đã nhận ra tình cảm của mình. Có thể giờ Eunhyuk chưa tin nhưng bằng tình yêu của mình, hắn sẽ làm cậu tin vào tình cảm của hắn, để cậu biết rằng trên thế giới này hắn là người yêu cậu nhất.


Thật may vì vẫn có thể làm lại một lần nữa…

.

Và lần này, hắn tuyệt đối không buông tay nữa đâu…

.

.

.


Tại nhà họ Lee, trong phòng ngủ của Đại thiếu gia, Sungmin hiện tại mặc một bộ đồ màu hồng, mái tóc màu trắng nổi bật trên bộ ga màu tía. Hai tay, hai chân dang rộng ra, vẻ mặt anh vô cùng thảnh thơi và thoải mái. Mặc dù có em bé nhưng đứa nhỏ rất ngoan, không hề quấy phá anh. Leeteuk từng kể hồi trước chửa Donghae và anh, hai đứa anh quậy trong bụng mẹ làm cho mẹ suốt ngày nôn mửa. Kangin cũng nói khi đó ông cực kì tức hai người bọn anh, ai bảo làm cho Lee phu nhân yêu quý của ông đau và khó chịu, nôn tới ăn không xong mà uống cũng không được. Gác chân phải lên chân trái, Sungmin thỏa mãn thở dài một tiếng. Có em bé cũng tốt, được ăn, được ngủ thoải mái, lại còn có thêm một osin cao cấp, chỉ cần anh lên tiếng liền lập tức có mặt phục vụ mọi đòi hỏi của anh. Hơn nữa có em bé sẽ không phải làm việc gì, từ việc nặng tới việc nhẹ. Không phải mỗi sáng bị mẹ lôi đi chạy bộ, không bị cha mỗi ngày đốc thúc lên cơ quan làm việc. Giờ cho Sungmin chạm vào một tập hồ sơ nào thì đảm bảo cả nhà loạn cả lên. Đừng nói tới Tứ vị phụ huynh cùng Kibum và Kyuhyun thường xuyên có mặt giám sát tình hình của anh (do Sungmin quá nghịch nên mọi người thay phiên liên tục theo dõi sợ anh bị động thai) ra thì cậu em trai Donghae đang cắm rễ trong bệnh viện kia cũng một ngày gọi vài cú hỏi thăm sức khỏe anh. Vuốt vuốt cái bụng còn bằng phẳng của mình, Sungmin nghiêng đầu nhìn, trong mắt hiện lên một tia tò mò. Không biết đứa con trong bụng mình… có đáng yêu không nhỉ? Là trai hay là gái?


- Em thấy sao rồi, Minnie? _Cạch, cửa phòng mở ra, Kyuhyun vui vẻ bước vào, có vẻ như đã hoàn thành xong báo cáo với hồ sơ dự án hôm nay. Với lí do cao cả là chăm sóc mẹ con Sungmin, Kyuhyun đã mặt dày xin được Leeteuk và Kangin cho ở lại nhà họ Lee.


- Khỏe, con ngoan lắm _Vuốt bụng, Sungmin cười hì hì.


- Ừm, không hổ là con của chúng ta, không có quấy umma, thực đáng yêu _Nghe hai vị phu nhân kể lại năm xưa chửa Sungmin, Eunhyuk, Donghae và Kibum mà Kyuhyun lo lên lo xuống. Nghĩ tới đoạn anh nôn mửa, ăn không vô là nó đã xót hết cả lòng cả dạ. Cũng may con của họ thực ngoan, biết thương mẹ, không có càn quấy.


- Đúng vậy, nghe Yesung hyung nói là Ryeowook mặc dù không tới đoạn ăn không vào nhưng cũng nôn tới xanh cả mặt _Bước tới giường, ngồi xuống, nó cúi đầu hôn nhẹ lên môi Sungmin. Kyuhyun đưa tay ôm rồi vuốt vuốt bụng anh, khẽ cười.


- Hyunie, nói xem đứa nhỏ là trai hay gái? _Sungmin rạng rỡ ngẩng lên hỏi, cái miệng hồng chu ra như thách thức tính nhẫn nại của người ta.


- Minnie, đừng có dụ dỗ anh _Cảm giác mình có phản ứng, nó xấu hổ quay sang chỗ khác không dám nhìn vào mặt Sungmin. Anh nhìn thấy hai vành tai của Kyuhyun đỏ bừng, ở phía dưới nóng rực lập tức cảm giác được nguy hiểm, lập tức theo bản năng nhích mông về sau, thoát khỏi cái ôm của nó.


- Em đang có em bé _Ánh mắt cực kì cảnh giác, đưa cái gối ôm ra làm lá chắn bảo vệ.


- Anh không có mất nhân tính tới thế đâu!!! _Kyuhyun toát mồ hôi, đau khổ thanh minh trong khi một bên thì cố dìm xuống cơn dục vọng. Nghe nói chỉ cần qua 3 tháng là có thể lại ‘sinh hoạt về đêm’ như bình thường, mình phải cố nhịn… còn hơn 2 tháng nữa thôi.


Nhưng sao 2 tháng dài quá…

- E hèm, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần là con của chúng ta anh đều yêu hết _Hắng giọng, cố lấy lại phong độ, Kyuhyun ngại ngùng nói.


Trước đây Kyuhyun chưa bao giờ nghĩ có một ngày nào đó mình sẽ kết hôn, còn chuyện có con thì nó vốn tính tìm một người nào đó có vẻ ngoài đẹp, có địa vị, sinh một đứa con nối dõi cho tròn trách nhiệm với tổ tông là xong. Yêu đương với một chàng playboy như Kyuhyun là một thứ cực kì xa xỉ, nó vốn không thích dây dưa với những cô gái dai như đỉa. Nó thích ‘chơi’ xong, ném cho những người kia một xấp tiền, ‘one for night’ chỉ tới thế là cùng. Chả hiểu vì sao rõ ràng ông bà Jo đều tình chàng ý thiếp nồng thắm, mỗi năm đi tuần trăng mật n lần mà thằng con độc nhất là Jo Kyuhyun lại có suy nghĩ lệch lạc về tình yêu và hôn nhân như thế này. Ừm, nhớ lại lần đầu tiên nó lên giường với người khác là hồi lớp 6, với cô nàng gia sư hơn 15 tuổi thì phải. Sau đó là chơi hai cô bạn cùng lớp, quen với mấy bà phu nhân cũng có địa vị trong giới quý tộc. Từ lúc 11 tuổi tới khi 18 tuổi Kyuhyun toàn quen với con gái tới năm nó 18 tuổi, lúc đó có lẽ do tuổi nổi loạn liền làm với một thằng con trai, sau đó cảm thấy con trai cũng không tệ. Đối tượng khi đó nó cũng đã quên mặt, chỉ nhớ hình như là một thằng ranh con trông khá thanh tú, học sinh giỏi của trường. Bình thường thằng ranh đó thường xuyên tỏ ra ghét nó vì nó là đại ca cầm đầu đám học sinh nhà giàu của trường cho nên Kyuhyun mới sai đám đồng bọn bắt lấy thằng ranh kia, lôi ra sau trường hành xử. Ha ~ sau khi làm xong thì thằng ranh kia lại bám chặt lấy nó, kêu yêu nó, đúng là hàng nát. Thực sự Kyuhyun khi đó ngoài khinh bỉ ra thì vẫn là khinh bỉ, khinh bỉ sự thay đổi thái độ nhanh tới chóng mặt của thằng nhãi ranh kia. Sau khi thằng nhãi đó bày tỏ với nó, nó đã ném thằng nhãi đó cho đám đồng bọn, để bọn chúng muốn làm gì thì làm. Chuyện sau đó nghe nói là thằng nhãi ranh đó đã bị sốc tâm lý, được đưa vào viện khi trên người toàn vết thương do hoan ái. Kết cục của câu chuyện nó không quan tâm, lại nghe nói là cha mẹ của đám nhà giàu là đồng bọn của nó đã phải chi kha khá tiền để bịt vụ này lại. Xã hội này đúng thực tiền là tất cả...


Cứ nhớ lại mấy cái phản ứng của mấy cậu con trai với mấy cô nàng, bà già từng lên giường với mình, Kyuhyun lại sinh ra một tia khinh bỉ và chán ghét. Bọn họ đều là những kẻ hám lợi, muốn dây dưa với mình để kiếm chác được chút gi đó từ cái danh Thiếu gia của Jo gia thuộc Tứ đại gia tộc như nó sao? Kyuhyun từng cười nhạt, nó nghĩ rằng mình sẽ không yêu ai, không lấy vợ, mãi mãi độc thân để được tự do. Nó ghét trói buộc, nó nghĩ phải trói buộc cả đời với một người chẳng khác nào tự giam cầm mình trong cái nhà lao chật hẹp nhưng giờ thì nó không còn nghĩ thế nữa. Từ khi gặp anh, đánh mất anh, nhận ra yêu anh rồi lại lần nữa cố gắng bắt được anh… mọi câu chuyện, mọi cảm xúc mà nó trải qua từng chút, từng chút khắc sâu trong trái tim nó. Sungmin không bao giờ coi vật chất quan trọng hơn tâm hồn, anh thông cảm, hiểu cho nó, còn cùng nó chia sẻ mọi cảm xúc, ở bên nó khi nó có tâm sự. Những kẻ khác yêu tiền, yêu danh phận, yêu địa vị, yêu vẻ bề ngoài của Kyuhyun nhưng Sungmin yêu nó là yêu tâm hồn, yêu con người thật. Có anh trong vòng tay, nó lại cảm thấy cuộc đời mình trở về trước thực sự là nhàm chán, vô vị tới cực điểm. Những gì mình làm thực sự là một trò tiêu khiển nhảm nhí nhất. Vốn nghĩ làm sao để được một đứa con để không làm tuyệt hậu, sau đó mặc đứa con đó tự sinh tự diệt… nhưng bây giờ, nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Sungmin, Kyuhyun cảm giác trái tim mình đập rất nhanh, tràn đầy hi vọng và mong đợi. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được trải nghiệm cảm giác này, cái cảm giác vô cùng hạnh phúc, cảm giác sắp được làm cha, được làm chồng. Chỉ cần là con của anh và nó, nhất định nó sẽ yêu thương đứa nhỏ, chiều chuộng đứa nhỏ lên trời. 


- Đang nghĩ gì vậy? _Sungmin thấy Kyuhyun cứ tủm tỉm cười, áp áp tai lên bụng anh tò mò hỏi _Mới 1 tháng, làm sao nghe thấy gì mà áp tai chứ, đồ ngốc này _Bật cười trước hành động ngố ngốc của Jo Chủ tịch, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, để nó gối đầu lên đùi của mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.


- Không có gì, chỉ đang suy nghĩ tới tương lai thôi _Một gia đình êm ấm thuộc về chính mình, hạnh phúc thực đơn thuần. Giờ nó hoàn toàn hiểu vì sao cha luôn muốn đưa mẹ đi tuần trăng mật rồi _Minnie, anh rất hạnh phúc, vì có em và con…


- Câu này nghe nhiều rồi… _Bị câu nói đột ngột của Kyuhyun làm cho sững người, hai má Sungmin đỏ bừng lên nhưng vẫn cố nói cứng.


- Minnie, anh yêu em…


- Biết rồi _Bĩu bĩu môi, Sungmin không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ. Anh cũng vậy, rất hạnh phúc và cũng rất yêu nó.


- Minnie, anh đoán đứa nhỏ này là con gái _Kyuhyun vui vẻ nhỏm đầu dậy nhìn thẳng vào mắt Sungmin _Nó ngoan như vậy, nhất định là con gái, sau này lớn lên sẽ là một tiểu thư đài các khiến cho người người phải ngưỡng mộ _Cứ tưởng tượng đứa nhỏ có nét đẹp của mình và Sungmin là Kyuhyun cảm thấy rất kích động.


- Nhưng cũng có thể là con trai mà _Đối với sự khẳng định của Kyuhyun, Sungmin chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Nếu là con trai, vậy thì đứa nhỏ sẽ là một thiếu niên thanh tú, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Sungmin gật gù với suy nghĩ của bản thân mình.


Đáng tiếc, đứa nhỏ này sau khi sinh ra hoàn toàn trái ngược với mong đợi của hai người…

.

Nhưng đây là chuyện về sau này…

RẦM!!!


MINNIE!!! _Đúng lúc này, cửa bị đạp một cái bay qua bên phải, Leeteuk và Heechul nhào vào, không thèm để hai người trong phòng đang anh em ân ái, gào toáng cả lên _ĐẾN BỆNH VIỆN, KHẨN TRƯƠNG!!!


- Hả? Hả? Hả? _Hai người Kyuhyun và Sungmin bị vẻ mặt hoảng hốt của Nhị vị phu nhân dọa cho xanh cả mặt, luống cuống buông nhau ra.


- Ryeowookie… vào viện… _Leeteuk hoảng hốt giải thích không nên lời.


CÁI GÌ???????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net