6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đã là đêm thứ 2 , cô đang tất bật chuyển bị vũ khí và nâng cấp cho mọi người , cô rất muốn giúp họ , bỗng dưng 1 bị đưa trở lại thế giới thực , cô hoàn hồn tỉnh dậy điều đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà của bệnh viện . Cô bật mình tỉnh dậy , tâm trạng cô trở nên hoảng loạn . Cảm giác áp lực đấy lại tới , thật kinh khủng .

1 cô y tá chạy tới cô ta bảo mấy người khác gọi người nhà tôi tới rồi ân cần hỏi : em cảm thấy trong người sao rồi , ổn không ?

Trouble : dạ vâng , đã có chuyện gì vậy ạ ?

Cô y tá : em đeo R.B nhưng nó đã bị lỗi , và nó gây ảnh hưởng tới em . Não em đã bị ảnh hưởng , thật ra .. em đã suýt bị sống trạng thái thực vật , người nhà em đã rất lo .

Tôi thở dài : vậy ạ .

Cửa phòng bệnh được mở bố mẹ tôi đi vào .

Bố : bố lo cho còn lắm đấy , còn khổ quá cơ , trời đất ; may quá . Bố còn tưởng còn sẽ phải xin trường cho nghỉ học luôn . Các bạn qua được 1 học kì rồi , còn còn thì vẫn chưa thi và chưa có điểm được .

Mẹ tôi ở xa gọi điện đến : còn khỏe hẳn chưa , cố lên còn nhé , còn phải học nhiều nữa đấy. Cố lên còn , bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi .

Cái áp lực lại tới , hóa ra 1 ngày trong đó bằng 3 ngày bên ngoài và cô đã bỏ lỡ kì thi .

Cô y tá thông báo tôi chỉ cần ở viện 1 ngày nữa và rồi sẽ được về nhà . Bố mẹ tôi nói công ty R.B đã bồi thường 1 phần tiền cho gia đình , tỏng trường hợp tôi sống thực vật thật thì công ty cũng sẽ chi trả hộ .

Đêm đó nằm trong bệnh viện mà tôi chỉ muốn khóc , tôi muốn khóc thật to , tôi không muốn quay lại cái áp lực thi cử đáng ghét Kia . Tôi hỏi bố : con có thể mua 1 cái R.B nữa không ?

Bố : cứ khỏe đi đã rồi tính sau .

Đêm đó tôi nằm trong bệnh viện lòng hoang mang và khủng hoảng tột độ . Tôi không muốn về lại đây .
Tôi có thể cảm thấy mình đang khóc . Giờ tôi mới nhận ra , R.B không hề hỏng mà là chính tôi muốn nó hỏng nên nó đã đáp ứng nhu cầu đó của tôi . Tôi tự hận bản thân mình . Rốt cuộc thì tôi vẫn quá yếu đuối . Tôi muốn quay về thế giới kia ngay lập tức . Tôi .. Tôi không biết nếu tôi quay về thì mọi người còn kí ức gì về tôi không ? Vì .. có 1 sự thật rằng , mọi người ở thế giới đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi . Cái sự thật này cứ đánh ập tới bộ não tôi . Đêm đó tôi không ngủ được , tôi không biết mình đang chạy vì cái gì , không biết mình trốn cái gì . Nhưng tôi biết bản thân cần họ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net