Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người đàn ông nọ không chút để ý mà đặt điếu thuốc bên môi hút một ngụm rồi từ từ chậm rãi nhả ra một làn khói trắng. Mahiru ngơ ngẩn nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc búa chùy ẩn sau làn sương khói, trong đầu bất giác nhớ đến biểu cảm gợi cảm của người nọ khi ở trên giường.

Khói thuốc xộc đến trước mặt làm cậu ho khan vài tiếng nhưng lại quật cường không muốn dời đi tầm mắt, môi mím chặt không nói lời nào mà nhìn chăm chăm vào người nọ.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, người đàn ông nọ dập đầu thuốc vào lan can rồi tiện tay ném vào biển, nói:

"Benn Beckman."

Mahiru đọc nhẩm tên của người nọ vài lần liền vui vẻ híp mắt cười, được một bước lại muốn tiến một thước.

"Vậy Beckman, tôi muốn tham gia băng hải tặc của anh, được chứ?"

Lần này Beckman trả lời rất dứt khoát.

"Không thể."

Mày ủ mặt ê, Mahiru buồn rầu sầu thảm.

"Tại sao chứ? Rõ ràng là tôi đã cứu tên thuyền trưởng vô dụng kia rồi mà, yêu cầu này cũng đâu có quá đáng?"

"Cậu là thợ săn hải tặc, còn chúng tôi là hải tặc." - Beckman lạnh lùng chỉ ra thân phận thật sự của cậu.

Mahiru phồng má, buồn bực nói:

"Nhưng tôi bị truy nã, 500 triệu belly, tiền thưởng của tên thuyền trưởng kia cũng không cao như vậy đi?"

Trái ngược với tâm trạng của cậu, đám thuyền viên trên thuyền cười sắp nứt cả khoé miệng ra rồi.

"Haha, thuyền trưởng, ngài bị người ta xem thường kìa."

"Không còn cách nào, ân cứu mạng chỉ có thể lấy thân báo đáp, không thể vong ân bội nghĩa được, haha."

Shanks lúc này mới khoan thai mở miệng nói chuyện, cười tủm tỉm cao giọng hô:

"Đêm nay chúng ta mở tiệc chào đón thành viên mới, không say không thôi!"

"Hoan hô!!"

Đen mặt nhìn đám người thiểu năng trước mặt, beckman hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cũng không phản đối thêm mà chỉ hết sức từ tốn nói:

"Không muốn bị hải quân tống vô ngục thì dùng hết tốc lực chạy khỏi đây mau."

"Đã rõ, thưa thuyền phó!!!"

Gần nửa đêm, một đám hải tặc nghiêng ngả say rượu nằm la liệt trên sàn gỗ, Mahiru cũng bị tên thuyền trưởng Shanks và đồng bọn chuốc say bất tỉnh nhân sự, hiện đang gối đầu trên đùi của Beckman ngủ.

Cậu phong thanh nghe được giọng nói của Shanks và Beckman trong mơ màng, hắn ta muốn đưa cậu về phòng của mình nghỉ tạm một đêm, Beckman ngăn lại, một tay nhẹ nhàng vác cậu trở về phòng. Đúng vậy, là 'vác' mà không phải là 'ôm', khác nhau rất lớn, cậu thậm chí còn nhịn không được mà nôn mửa một trận.

Loáng thoáng cảm nhận được có người chạm vào da mặt. Đầu óc ngập trong men rượu khiến cậu chẳng thể nghĩ ngợi được gì, cũng chẳng biết nên làm ra phản ứng gì cho thoả đáng. Cậu nhập nhèm mở mắt ra, phòng rất tối, nhìn không rõ là ai, trực giác lại nói cho cậu người nọ chính là Beckman.

Beckman lạnh lùng nhìn chủ nhân của đôi mắt màu xanh lam ngập trong hơi nước kia, đầu ngón tay mới chỉ khẽ chạm đến khoé mắt, đối phương liền nhanh chóng nhắm mặt lại, lông mi run rẩy như cánh bướm nhẹ vẫy

Dừng một lát, đầu ngón tay chầm chậm dời xuống, nhẹ nhàng tinh tế phác hoạ đường nét gương mặt của đối phương, cuối cùng dừng lại ở cánh môi màu hồng nhạt. Hắn hơi chút thô bạo mà xoa nắn đôi môi kia, thậm chí cậy ra hàm răng để luồn vào khoang miệng khuấy đảo mọi thứ bên trong.

Mahiru sắc mặt đỏ ửng nằm yên trên giường, hé miệng khẽ thở hổn hển, đầu lưỡi ngoan ngoãn phục tùng mà cuốn lấy vật thể trong miệng, trong phòng vang lên thứ âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập không thôi.

Dưới ánh đèn dầu mờ tối, căn phòng hơi hơi lắc lư bởi sóng biển va đập thân thuyền, gương mặt của Beckman hư vô mờ ảo như tùy thời đều sẽ tan biến, cậu vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực cùng ngã xuống giường.

Beckman tùy ý bị cậu kéo xuống, chỉ là điều chỉnh tư thế thoải mái sao cho nằm sấp ở trên người cậu, một cánh tay chống giường, tay kia đặt ở bên eo cậu.

Mahiru khoác tay qua vai đối phương, đem đầu chôn vào hõm vai hắn, tựa như là mèo nhỏ mà từ trong cổ họng rầm rì vài tiếng, vươn đầu lưỡi liếm hôn ra từng vệt đỏ lan tràn từ cổ xuống xương quai xanh.

Thoải mái nheo mắt lại, Beckman vuốt ve lưng cậu từ trên xuống dưới, nhiều lần muốn tiến công lại bị cậu ngăn lại trong vô thức. Thậm chí bị cậu phản đè ở trên người, sắc mặt hắn tức khắc đen như đáy nồi, giận không thể át, nghiến răng nghiến lợi.

"Ma-hi-ru-!"

Mahiru khó chịu hừ nhẹ một tiếng, liên tục mà nỉ non tên của hắn, dựa theo bản năng mà cong eo cọ xát phần dưới của cơ thể với nhau. Cuối cùng quen đường quen nẻo mà lột sạch quần áo của cả hai, lao vào chiến đấu hăng hái xâm lược lãnh thổ không biết ngừng nghỉ, mỗi lần vào sâu bên trong đều có thể dẫn tới cả người Beckman nhũn ra, vô lực chống cự.

Beckman tự lừa mình dối người đã lâu vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình bị một chàng trai nhỏ tuổi hơn đè ở trên giường làm tình. Hiện tại lại không thể không thừa nhận rằng đối phương thật sự rất khoẻ, cường tráng như hắn cũng vô lực phản kháng, chỉ có thể bị đối phương đè ở trên giường điên cuồng làm tình. Thậm chí vì kiêng dè phòng ở cách âm không tốt mà cực lực áp xuống tiếng rên rỉ ngâm khẽ.

Nhân lúc Beckman đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm, Mahiru lén đeo chiếc vòng cổ hình xoắn ốc lên cổ hắn ta như một hành vi đánh dấu chủ quyền xâm lược nho nhỏ, rằng từ giây phút này trở đi, hai người bọn họ sẽ bị ràng buộc với nhau cả đời.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy cả người đau nhức như bị xe ủi cán qua, không nơi nào là không đau. Beckman cười lạnh nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh, một chân đá xuống giường, còn mình thì đỡ vách tường gỗ khập khiễng đi vào phòng vệ sinh.

Mahiru kêu lên một tiếng, mơ mơ màng màng từ dưới sàn ngồi dậy, ngơ ngác mà gãi đầu. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy trong phòng không người, ngoài giường ra thì chỉ có một cái tủ, cái kệ, cái bàn, cái đèn và hai cái ghế. Trên bàn để một chiếc la bàn và bút mực, trên kệ chất đầy sách báo và bản đồ, mơ hồ có thể đoán được đây là phòng ai.

Tiếng vòi nước từ phòng vệ sinh truyền ra, Mahiru quay đầu đăm chiêu nhìn ván cửa gỗ, trong đầu bất chợt hiện ra những hình ảnh đứt quãng của tối hôm qua. Lúc này cậu mới nhận ra là mình đang trần truồng, xấu hổ vội quơ lấy chăn mỏng trùm kín toàn thân, chỉ lộ ra một cái đầu ngóng trông chờ Beckman tắm xong.

Đợi đến khi Beckman mở cửa bước ra thì liếc mắt một cái liền nhìn thấy một chàng trai tóc vàng trùm chăn ngồi yên dưới giường đang đợi hắn, khi thấy hắn bước ra thì vui vẻ híp mắt cười, ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ.

"Còn ngồi đó làm gì? Cút xéo đi tắm rửa mau!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi một tay nhấc bổng cậu lên ném thẳng vào phòng vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.

Bị ngăn cách bởi ván cửa gỗ, Mahiru nhàn nhã thảnh thơi đứng dậy vặn mở vòi nước, vuốt tóc ngược ra phía sau, đầu ngón tay nhè nhẹ xẹt qua vết cắn trên vai và vết cào sau lưng, khoé môi nhẹ cong.

Có vẻ tối qua cậu đã quá thô bạo chăng?

Sau khi ra ngoài, Mahiru ngó quanh một vòng không thấy ai thì tặc lưỡi một tiếng, tự tiện mở tủ quần áo lục đồ, vô tình làm ướt sàn cũng không thèm quan tâm.

Đang lúc thay quần áo thì cửa phòng bất ngờ mở ra, Mahiru tưởng là Beckman, mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Quay ra thì thấy một thiếu niên trạc tuổi bưng khay đồ ăn đứng trước cửa, cậu nhướng mày, mặt vô biểu cảm cúi đầu tiếp tục cài khuy áo.

Thiếu niên nọ đặt khay đồ ăn xuống bàn, lúng ta lúng túng nói:

"Thuyền phó bảo tôi mang đồ ăn lên cho cậu."

Mahiru vô tình nhìn thấy chiếc vòng cổ đặt trên bàn, tâm trạng bất chợt tụt dốc không phanh. Cậu thản nhiên ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn gương mặt đỏ ửng của người thiếu niên.

"Ồ, còn có chuyện gì sao?"

Nào ngờ đến thiếu niên nọ lại càng xấu hổ hơn, ấp úng cả ngày mới nói nên lời, giọng thì càng lúc càng nhỏ:

"Ngài, ngài ấy còn bảo tôi dọn dẹp phòng ở."

Hai tay chống má cười tủm tỉm, cậu học nụ cười của vai phản diện mà nhe răng cười xấu xa.

"Vậy thì phải làm phiền cậu rồi."

Dùng xong bữa sáng, Mahiru lười nhác ghé vào trên bàn không muốn nhúc nhích. Cậu khẽ ngáp một cái, lim dim mà đi vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy thì xung quanh không còn ai, mới vừa cử động một chút thì chiếc chăn mỏng đắp trên người đã rơi xuống.

Mãi không thấy Beckman quay trở về phòng, cậu bắt đầu cảm thấy nhàm chán vô vị, đứng dậy liền ra khỏi phòng đi quanh thuyền tìm hắn ta.

Đến khi tìm được thì lại bị làm lơ xem như không thấy, Mahiru đến gần nhét chiếc vòng cổ vào tay đối phương, buồn bã ủ rũ gục đầu xuống:

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn đưa nó cho anh thôi. Có người nói với tôi là nếu trao nó cho người mình thích sẽ có thể bên nhau cả đời. Anh có thể giúp tôi giữ nó không?"

Beckman trầm mặc không nói gì, một lúc sau thì cất nó vào trong túi quần, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà nói:

"Tôi đã sắp xếp chỗ ngủ cho cậu rồi, tối nay cậu dọn đến phòng ngủ chung cho thuyền viên đi."

Chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe được tin tức không vui này, Mahiru mếu máo nhìn hắn, đôi mắt màu xanh lam hiện lên vẻ lưu luyến không muốn xa rời. Thấy thái độ kiên quyết của hắn thì đành phải ậm ừ một tiếng, giận dỗi rời đi.

Cậu không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng thái độ hờ hững lạnh nhạt như xa như gần của Beckman khiến cậu cảm thấy bất an.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net