A! A! A!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hăng say kể lại câu chuyện tình bi đát của mình, Null sâu sắc diễn tả lại cảm xúc của bản thân. Khuôn mặt cô hiện rõ những cảm xúc phong phú, từ hạnh phúc đến cuồng si, từ tức giận đến đau khổ. Câu chuyện kể khổ của cô ngay từ đầu đã không hi vọng Tan Tan sẽ hiểu. Vì đơn thuần nó cũng chỉ là lời than vãn của kẻ thua cuộc. Thua trong một mối tình.

Trong thân tâm cô nghĩ có lẽ Tan Tan sẽ chán nản rồi làm ra một hành động không ngờ nào đó, hoặc có thể chỉ là lắng nghe rồi thờ ơ như chẳng liên quan. Nhưng thực tế đã khiến cho Null phải tròn mắt vì những phán đoán của cô hoàn toàn sai. Chẳng những thế còn khiến Null một lần nữa tái hiện lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp người ấy.

Khác với sự chán đời thường gặp ở Tan Tan, lần này cô lại ngồi rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú lắng nghe câu chuyện của người phụ nữ nọ. Có lẽ cô chỉ là muốn biết thêm về cha mẹ mình, dẫu sao trong miền ký ức đầy hỗn loạn, niềm vui nho nhỏ bên gia đình lại trở thành niềm an ủi cho một con người sống trong bi kịch.

Được nghe kể về cha mẹ, Tan Tan vô thức mỉm cười. Một nụ cười không quá tươi, nhưng lại ấm áp đến kỳ lạ. Từ đầu kia của chiếc bàn dài, Null nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ bất chấp quy luật tự nhiên nhưng lại rất quen. Ánh mặt trời ban sáng nhẹ nhàng ánh lên mái tóc vàng như bị phản lại lấp lánh giữa không trung, đôi mắt xanh trở nên trong trẻo như một viên đá quý trân báu nhất trần đời. Khuôn mặt mỉm nhẹ chợt tỏa sáng. Sự lấp lánh ấy chính là thứ mà Null luôn chờ đợi, chính là thứ khiến cô mong nhớ từ ngày đầu tiên gặp người đàn ông nọ.

Tim Null đập mạnh liên hồi, cùng với nhịp tim đang tăng nhanh, một thứ xấu xí nào đó đang trỗi dậy từ sâu trong tiềm thức. Thứ mà chính chủ nhân của nó cũng đang cố gắng nén nó vào trong góc khuất.

Thật vậy, sâu tận gốc rễ Null vẫn là một quý tộc, một dòng dõi ích kỷ và khốn nạn. Tất cả đều bắt đầu từ những sở thích kỳ dị và đôi khi lại biến thành mối đe dọa đối với mọi người. Có những kẻ có sở thích sưu tập đá quý, những viên đá lấp lánh và có giá trị. Những kẻ khác lại thích trang hoàng bản thân bằng quyền lực và những thứ đắt tiền. Nhưng có những kẻ lại muốn sở hữu những sinh vật sống, những thứ không thể định hình, trong đó Null thuộc loại nguy hiểm và có phần đáng sợ nhất.

Vì khát vọng của cô ấy chính là sở hữu con người. Bởi trong mắt cô, con người là những sinh vật kỳ diệu, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng biệt, cái vẻ đẹp ấy luôn khiến cô trở nên hưng phấn. Và tất nhiên muốn giữ thứ đó cho riêng mình, trong thế giới của bản thân để không còn bất kỳ ai có thể nhìn thấy sự xinh đẹp ấy.

Tự biết sự quái dị của bản thân, Null vẫn luôn tự kiềm chế bản thân, nhưng bản chất con người đâu thể thay đổi. Cô chỉ là hợp pháp hóa sở thích của bản thân bằng cách thuê họ như những người làm công mà thôi, à mà thỉnh thoảng sẽ có vài người tự dâng hiến bản thân cho cô.

Nhìn vào ánh mắt đầy mưu mô của Null, Tan Tan liền có dự cảm không lành. Cô vội đứng dậy, buông lẹ một câu:

- Tôi đi đây, không cần tiễn. Không hẹn gặp lại!

Nói xong Tan Tan chạy lẹ ra ngoài, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại nhưng không thấy ai. Tan Tan có chút khó tin: "Chẳng lẽ lại dễ dàng thế ư?"

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chạy thì vẫn chạy. Chạy khỏi căn biệt thự công tước, đối mặt với Tan Tan là một cánh rừng bạt ngàn. Nhưng lối mòn đã dẫn ra khung cảnh một con phố nhỏ cách đó không xa. Niềm tin trong Tan Tan lại càng mạnh mẽ hơn nên cô cứ thế vui vẻ mà chạy ra khỏi cánh rừng nọ. Ấy thế nhưng dù cô có chạy bao xa đi chăng nữa, thì khi cô dừng lại đều là đang đứng trước cổng nhà công tước.

Bất chấp sự kỳ lạ ấy, Tan Tan tìm cách chạy ra khỏi khu rừng. Tan Tan chạy băng qua khu rừng bằng con đường mòn, khác với những lần khác, lần này đã có sự thay đổi vì trên con đường cô đang chạy có một con thỏ trắng xuất hiện.

Tan Tan chú ý tới sinh vật trắng muốt trong có vẻ rất mềm mại, mọi thứ sẽ rất bình thường nếu con thỏ ấy không chạy bằng hai chân và miệng lẩm bẩm "Muộn mất rồi, muộn mất rồi!"

Thấy thế Tan Tan cũng hơi sốc, nhưng không bất ngờ lắm. Con thỏ trắng đột nhiên chạy nhanh hơn, Tan Tan liền đuổi theo nó. Khi họ đến một cái lỗ nhỏ thì con thỏ dừng lại, quay đầu nhìn Tan Tan. Đôi mắt đỏ thẩm nhìn vào cô như một tấm gương nhỏ, con thỏ đưa tay chỉ xuống cái hố và bảo Tan Tan chui xuống. Ngẫm nghĩ một hồi Tan Tan lạnh mặt dứt khoát nói "Không!".

Nghe thế thỏ trắng liền bối rối, sau dần thì bắt đầu hoảng lên vì chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Nó vội chuyển sang nịnh nọt Tan Tan, dụ cô xuống cái hố, thế nhưng cũng chẳng thay đổi được cô. Tan Tan lãnh đạm bỏ đi, tiếp tục tiến về phía trước. Chú thỏ tỏ rõ sự bối rối nhưng để hoàn thành nhiệm vụ nó liền bất chấp mở ra một cái hố lớn dưới chân Tan Tan. Do không phòng bị trước, Tan Tan liền bị ngã vào cái hố ấy.

Ngay sau đó, từ trong cái hố vang lên một tiếng tũm rõ to. Con thỏ trắng trên miệng hố liền vang lên tiếng cười khanh khách. Nó cười vui vẻ đến mức ngã ngửa ra sau. Một cánh tay dính đầy bùn ngoi lên từ mặt đất. Tan Tan trồi lên với cơ thể lấm lem như một con tôm bị nhúng bột rồi chiên xù.

Tan Tan nắm lấy đôi tai dài của con thỏ trắng rồi nhấc lên một cách thô bạo. Ánh mắt đầy sát khí tra hỏi con thỏ nọ. Nhưng chưa kịp nói gì thì mặt đất đột nhiên rung chuyển. Ngó lại đằng sau thì ngay lập tức đập vào mắt cô là một binh đoàn toàn những con mèo khổng lồ. Càng đến gần Tan Tan, đoàn mèo chạy càng nhanh, như đang muốn vồ lấy con mồi.

Ngay lập tức, Tan Tan chạy như chối chết, chạy hết hồn hết sức. Trốn được lũ mèo chưa lâu, đột nhiên trước mắt cô hiện lên một cái bảng, phía trên hiện lên dòng chữ.

"Hế lô bạn hiền"

"Chơi vui chứ? Giờ bạn có muốn chơi tiếp không? Hay là bạn muốn đi ra khỏi đây?"

Tan Tan đọc xong mấy dòng chữ trên cái bảng liền có chút ngứa mắt. Cô không định nói thêm gì, chỉ là cái tay đang nắm con thỏ có chút siết chặt lại khiến nó cảm nhận được sát khí của cô sợ đến co chân run rẩy.

Cái bảng lại tiếp tục hiện chữ:

"À mà tôi biết bạn chọn gì rồi nè! Muốn rời đi đúng không, đúng không?"

"Vậy thì hãy đi về phía tây 30 bước rồi quẹo trái, đi tiếp 50 bước là đến nơi à nha!"

Dù có chút nghi ngờ, nhưng Tan Tan vẫn quyết định tin theo, đi bộ về phía tây 30 bước, quẹo trái 50 bước.

- 45, 46, 47...!!!

Chưa đi hết số bước, đột nhiên dưới chân Tan Tan mặt đất bị lún xuống. Tan Tan liền hốt hoảng:

- Chết! Là đầm lầy!

Chưa kịp hết bàng hoàng, giữa đầm bỗng có sinh vật nào đó di chuyển đến gần Tan Tan, đến tận khi nó đã đến rất gần, Tan Tan mới nhận ra hàm răng sắt nhọn của nó đã mở sẵn. Chực táp một phát là đứt ngang phần ruột.

Đối diện với mối nguy hiểm, cánh tay bộc Haki liền đấm một phát vào sinh vật đang tiến đến gần mình. Với cú đấm trời đánh đó, sinh vật trong đầm liền nằm ngửa bụng, hiện nguyên hình là một con cá sấu xấu xí khổng lồ. Đạp lên xác con dã thú, Tan Tan mới có thể thoát ra khỏi cái đầm lầy bẩn thỉu.

Cái bảng lại một lần nữa hiện ra với tiếng cười chế nhạo:

"Hahahaha"

"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của ngươi đi kìa. Hahaha"

Máu điên trong đầu Tan Tan liền trổi dậy, mặt lạnh như tiền bóp nát cái bảng thông báo. Cô nhặt con thỏ trắng đã sợ đến mức giả chết dưới đất lên. Bóp chặt đầu nó lạnh giọng hỏi:

- Kẻ nào đã gây ra những thứ này?

Con thỏ run rẩy lắc đầu lia lịa tỏ ý không biết, Tan Tan lại càng siết chặt tay hơn như thể muốn bóp nó đầu nó như một quả cà chua. Cuối cùng con thỏ cũng không thể chịu được nữa, vì giữ mạng quèn nó đành cắn răng phản chủ. Nó run rẫy chỉ hướng cho Tan Tan. Để xác minh xem nó có nói đúng không, cô liền đem thứ "haki bá vương" mà thường dùng để thăm dò hơi thở của mục tiêu ám sát ra sài.

Đúng thật, cách đó không xa cô cảm nhận được hơi thở của con người. Không những thế, có lẽ chủ nhân của hơi thở này cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, hơi thở của cô ta trở nên dồn dập. Tan Tan nhoẻn miệng cười, quỷ mị khẽ vang lên giọng nói:

"Bắt được rồi~"

Một cô hầu gái với mái tóc màu xanh lá đang bình thản hưởng trà. Cô ta đang rất vui vì nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho đang tiến hành rất thuận lợi. Đột nhiên tim cô ta chợt đứng lại một nhịp. Cả cơ thể trở nên run rẩy. Tách trà trên tay cũng bị ảnh hưởng đến đổ ra ngoài.

Soạt một tiếng, sống lưng cô ta ngay lập tức trở nên căng cứng như bị ai nắm thóp. Ngay sau đó, một luồng sát khí xộc thẳng vào mũi. Cô ta sợ hãi chầm chậm quay đầu lại. Tốc độ của cô như bị tua chậm lại hàng trăm lần. Cái cổ khanh mảnh đẹp đẽ bị một bàn tay nắm lấy, khẹt cứng như một cỗ máy đã lâu không được tra dầu.

Đôi mắt xinh đẹp màu xanh lục trợn tròn, khóe mắt rỉ nước. Miệng ấp úng không nói nên lời. Khuôn mặt tràn đầy nỗi sợ hãi tột độ. Giọng nói cùng điệu cười khanh khách lại vang lên:

"Bắt được rồi nhé~"

- Xin..xin..hãy..th...Aaa!!!- Cô gái xinh đẹp bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến không còn kiểm soát được cơ thể. Đôi chân run lập cập như chú hươu con mới sinh liền lập tức ngã quỵ xuống đất.

Đôi mắt xanh lam của Tan Tan không còn là một ánh sáng xanh sâu thẳm khiến người nhìn cảm thấy bình yên nữa. Đôi mắt ấy giờ là hố sâu của nỗi tuyệt vọng. Là địa ngục đối với kẻ chơi dại chọc chó.

Dù môi vẫn cười nhưng thế giới của em là địa ngục. Trong cánh rừng, một tiếng thét oai oán vang lên, bầu trời như bị xé toạc, mây đen kéo đến bao trùm cả thành phố nọ. Sau tiếng hét ấy thì có bà tác giả mới biết chuyện gì đã xảy ra.

-Còn tiếp-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net