Chương 1: "Chuột bạch"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từ lâu tôi không gặp cậu, nhìn cậu giờ đây thật thảm hại. Cả người tràn ngập những vết thương, mặc cùng với một bộ đồ cũ rách nát đến thảm. Trông như tên ăn xin hạng quèn sống dưới hầm cống, cơ mà sức sống trong người cậu, vẫn căng tràn như nhựa cây non. Miệng còn lẩm bẩm đồng ý cơ hội du học rồi còn reo lên thật vui, khó tin thật đấy.

Đến tôi cũng phải kính tới ba phần vì cái sự lạc quan ấy. Cũng thật đáng ghen tỵ làm sao.

Lúc trước cậu cũng giống tôi, chúng ta đã từng đấu đá nhau giành hạng nhất. Từ bảng điểm số xếp hạng toàn trường, đến cả đủ mọi lĩnh vực thể thao, đều bị biến thành thương trường của tôi và cậu. Chúng ta không từ mặt nhau ở bất kì đâu. Ừ thì thế đấy, đã từng thôi. Cậu học rất giỏi, nhưng giờ cậu đã giống như một người vô gia cư, còn có bệnh nghiện thuốc.

Tiều tụy, xác xơ. Đôi mắt thâm quầng, cẳng tay cẳng chân quặt quẹo, trơ ra nhiều xương trông đến tội. Cả đầu tóc lù xù, quần áo lem nhem bụi xộc xệch cũng ám nặng mùi thuốc. Một kẻ mất tự chủ thả trôi chính mình trong dòng đời vô định. Dù có bị sóng gió trù dập vẫn thản nhiên mà đón nhận. Thản nhiên đến kì lạ.

Tôi đặt ra câu hỏi, rốt cuộc trong cuộc sống cậu đã trải qua những gì? Những thăng trầm trong cuộc sống dễ dàng đánh gục cậu vậy sao? Con người từng cố chấp giành cho bằng được hạng nhất toàn trường, nay lại đơn giản bị dòng đời vùi lấp như thế? Nhưng, cho dù tôi có đặt bao nhiêu câu hỏi, cậu vẫn sẽ không trả lời. Vì cậu giờ đây đã trở thành người nghiện thuốc.

Tôi nhìn cậu, vẫn là bằng ánh mắt thương hại thường nhiên. Thương hại cậu quá dễ bị đánh gục, thương hại vì cậu đã trở nên mà nghiện thuốc như số mệnh đã định. Một thời học đường oanh liệt giờ đây chỉ còn một kẻ nghiện thuốc lang thang. Nên cười hay nên khóc, tôi cũng chả biết nữa.

Thế giới quá khắc nghiệt với cậu vì khi sinh ra cậu có mọi thứ, nhưng giờ thần may mắn đã mỉm cười với người khác, bỏ cậu đơn độc một mình. Cảm giác bị bỏ rơi như nào thế cậu ấm? Cảm thấy cuộc sống thật bất công cậu chỉ còn cách mượn thuốc làm quên đi nó, phải không? Để mùi thuốc nồng đặc bám lấy cậu, giăng tơ trong lồng ngực, cướp lấy ô-xy của cậu trong từng nhịp thở, để rồi khi cơ thể mềm nhũn không có lấy chút sinh khí, cậu sẽ lại nhắm nghiền đôi mắt và trở lại với thế giới của cát bụi?

Cậu từng muốn nói cậu muốn trở thành một nhà nghiên cứu, nhưng giờ cậu trở thành một con chuột bạch thì hợp hơn đấy.

Tội nghiệp cho một thiên tài bị cuộc sống vùi dập.

Tôi sẽ giang tay ra giúp cậu một lần, có thể cậu sẽ chết đấy, nhưng đừng lo, ít nhất cậu vẫn sẽ được góp tên trong dự án nghiên cứu của tôi. Cho dù cả thế giới bỏ rơi cậu, tôi sẽ rộng lòng mà giang tay ra đón lấy cậu, cưu mang cậu, giúp đỡ cậu. Cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng.

Tôi không biết nói dối với một kẻ tội nghiệp như cậu đâu. Tin tôi đi.

Cậu thừa biết nên đặt [đức tin] của mình ở đâu mà, phải không?

[...]

"Anh Peros, em muốn tên này!" Đôi mắt vẫn hướng về phía cậu, Charlotte đã nói thế. Đôi mắt thương hại ấy, nếu cậu của lúc trước nhìn thấy, cậu sẽ trừng mắt lại và tát thẳng vào mặt tôi không chút thương tiếc. Đã thế nhưng tôi vẫn giang tay với cậu, và cho cậu biết mặc dù cậu không coi tôi ra gì tôi vẫn rộng lòng bỏ qua!

Vì cậu không đáng để khiến tôi tức giận, cũng như cậu chẳng là gì với tôi. Đối với tôi, cậu chỉ là vật thí nghiệm...

Tìm cả thế giới cũng không có ai [lương thiện] như tôi đâu.

"Được thôi, kẹo ngọt perorin~, tất cả sẽ theo ý em. Nhưng anh sẽ xử lí trước, một tên nghiện thuốc không nên gây hại cho thành viên gia đình chúng ta perorin~~"

Tôi chỉ gật đầu, liếc nhìn cậu lần cuối, rồi lại nhìn quanh những tên bị tống vào ngục quanh đây. Một số tên "chuột bạch" sẽ cống hiến cho tôi còn số còn lại sẽ vào tay của mẹ. Mẹ sẽ ăn linh hồn, tuổi thọ của chúng rồi tăng tuổi thọ cho những con "chuột bạch" được chọn.

Ánh mắt tôi ngừng lại ở một cô gái với mái tóc đỏ thẳm dài, nếu được chăm chuốt hơn sẽ nhìn ra cô ta là một tiểu thư đài các, không chút khuyết điểm. Nhưng mái tóc ấy xơ rối, bù xù nhìn thật mất ấn tượng ban đầu. Cô ta vừa nhìn tôi, vừa nói những lời lăng mạ tôi và cả gia đình tôi, chị Smoothies ở ngay sau lưng đã chướng mắt ngay từ đầu. Để chị ấy bớt tức giận, tôi đành nói:

"Chị Smoothies, em muốn uống nước mà chị vắt từ cô ta."

"Chắc chắn rồi, nhanh thôi sẽ có cho em!"

Khác với vẻ mặt phừng phừng lửa giận vừa nãy, giờ đây chị dịu dàng nhìn tôi. Bàn tay xoa đầu tôi làm cho mái tóc tôi rối lên một chút, cơ mà tôi không hề ghét nó, tôi thậm chí còn rất thích nó, như tôi đối với chị Smoothies vậy!

Chị ấy bước vào phòng của cô gái lúc nãy và lôi cô ta đi, gương mặt chị ấy khá khó chịu nhưng khi nghĩ vừa nãy Martha muốn mình vắt cô ta cho em ấy thật là hạnh phúc. Có thể vắt cô ta sẽ hơi lâu một chút để giải toả sự khó chịu nãy giờ.

Tội nghiệp làm sao, vị tiểu thư không biết thân biết phận. Cái kết này không nằm ngoài dự kiến, chị biết chứ?

Tiếp tục đi tiếp, nhìn những tên bị bắt cào ngục đang co rúm lại đầy sợ hãi mà lắc đầu. Yếu ớt. Nếu như tham gia vào thí nghiệm thì chúng chắc chắn sẽ chết ngay trong lượt thử đầu tiên. Những tên này để lại linh hồn, tuổi thọ cho mẹ vẫn là hơn.

Tôi lại dừng bước trước phòng của một cậu bé gầy gò, đôi mắt tôi không thể thấu một chút cảm xúc, một chút cũng không. Đen ngòm và lạnh ngắt, như hố đen đi vào địa ngục. Một đôi mắt đã sớm chai sần với đau khổ. Căn phòng ấy bốc đầy mùi thôi hối của cái xác một người phụ nữ. Tôi đoán người này đã chết tự bao giờ, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao cậu bé này lại chịu được nhỉ?

Là cảm động tình mẫu tử, hay đang nuôi lớn dần một cơn hỏa hận phừng phực chờ ngày thiêu cháy cả nơi này?

Thấy tôi muốn tiếp cận, cậu ấy lao lên cắn tôi. Tôi mỉm cười, cuối cùng con "chuột bạch" mà tôi mong đợi nhất cũng đã được tìm thấy. Cậu ấy cắn tôi, có lẽ vì đói, nhìn lại quanh đây chỉ thấy có một chiếc khay đựng thức ăn cho chó, chứa một số đồ ăn đã ôi thiu.

Tôi mò trong người, tôi nhớ tôi có để vài chiếc kẹo vị nho tôi yêu thích. Đưa chiếc kẹo cho cậu bé, cậu ấy giật lấy và ăn luôn cả giấy bọc ngoài. Tôi phì cười, cậu bé này không biết gì về thế giới bên ngoài cả. Vừa đáng thương, lại vừa buồn cười.

Tôi nhẹ nhàng lấy lại, bóc giấy bọc ngoài ra đưa cậu bé phần có thể ăn được. Tôi bước ra ngoài thấy anh Katakuri đang nhìn tôi, nói đúng hơn là nhìn phần thịt đã bị cậu bé kia cắn. Nó hơi sưng lên và có chảy máu một chút, nhưng tôi lại không hề biết cho đến khi anh Katakuri để ý đến nó.

Có lẽ tôi cũng đã sớm quen với chút vết thương cỏn con này rồi.

Anh ấy nhẹ nhàng cúi xuống sát trùng phần tay bị thương của tôi bằng thứ đồ mà tôi đã đưa anh khi có bất kỳ trận chiến nào xảy ra. Giờ thì tôi lại là người được anh ấy chăm sóc, Sau khi đã sát trùng xong, anh lấy lấy ra chiếc băng gạc mà tôi đã tặng, băng bó lại vết thương cho tôi rồi thắt nơ.

"Đau không?"

"Không đau chút nào, vì em là người nhà của anh mà!"

Tôi không thể thấy được biểu cảm của anh. Nhưng vết nhăn trên gương mặt anh ấy có một chút giãn ra. Anh ấy còn đặt tay lên xoa đầu tôi, nhẹ nhàng và ấm áp đến lạ. Tôi không biết anh Katakuri đang cảm thấy như thế nào, vì miệng của anh thường được che kín, điều đó khiến tôi chỉ dám đoán cảm xúc của anh ấy trong lặng thầm.

"Ngài Katakuri, ngài Martha xin lỗi vì làm phiền nhưng ngài Sakura đã trốn khỏi thí nghiệm!"

[...]
________

19/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net