#40. Về đi thôi (PN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(11) Búp bê

Hậu Chiến, trong một thời gian dài đã rộ lên tin đồn "Búp bê của giới thượng lưu", hay đơn giản dễ hiểu hơn là: Draco Malfoy vì bảo vệ gia tộc và bạn bè, sẵn sàng trở thành "con búp bê" xinh đẹp cho những kẻ có chức quyền để đổi lấy vài yêu cầu nho nhỏ như đưa Pansy Parkinson ra nhà thổ, bớt chèn ép mấy gia tộc Trung Lập như Zarbini một chút hay chỉ là để Malfoy yên ổn trong một thời gian. Đối với mấy vị quan chức, đổi một chút thú vui nhàm chán bằng vài ngày vui vẻ tận hưởng chính là không hề lỗ chút nào. Draco còn rất trẻ trung, lại mang dòng máu quý tộc từng cao quý nhất Thế Giới Phù Thuỷ Anh. Không những thế, cậu ta lại vừa xinh đẹp vừa cao ngạo, còn có không ít kinh nghiệm. Một nhân tình như thế có thể thoã mãn dục vọng và hư vinh chinh phục của đàn ông, là vưu vật khó tìm. Và tất nhiên, cái tên Draco Malfoy này đã rộ lên kèm với danh hiệu "Thằng điếm cao cấp của giới Phù Thuỷ Anh Quốc". Nghe thật kêu đấy nhỉ?

Dù là người hiểu nhất về cái gọi là "miệng lưỡi thế gian", nhưng hằng ngày đều nghe người ta nói bên tai thì sao không khiến Harry Potter phải suy nghĩ. Không có lửa thì làm gì có khói. Nên ánh mắt của anh khi gặp lại đối thủ xưa trong bữa tiệc của Bộ chính là ánh mắt nhìn một con búp bê rẻ tiền, một thứ đồ bỏ đi. Dù có là bảo bối của bọn có tiền thì sao chứ, chẳng phải chỉ là dùng thân sát mà bò lên thôi sao? Dùng cái khuôn mặt kiêu ngạo giống ngày xưa đó để làm gì chứ, tính dụ dỗ đàn ông trước bàn dân thiên hạ à? Harry Potter căm giận nghĩ, tiện tay lấy luôn vài ly Đế Lửa mà nốc cạn, đầu óc quay cuồng. Để rồi trước khi đủ tĩnh táo để nhận ra bản thân đang làm gì, anh đã lôi Malfoy đang đứng cười nói sôi nổi với mấy vị quan khách nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt thèm thuồng Độn Thổ thẳng về nhà riêng của mình.

Khốn khiếp, đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, nó khiến tao có cảm giác bản thân mình là kẻ tội đồ, còn mày chính là người vô tội bị tao áp bức. Đây chẳng phải thứ mày muốn sao, dâm đãng quằn quại dưới thân đàn ông, phóng đãng rên rỉ như một con thú. Đồ hư hỏng như mày chỉ có thể làm được chừng đó mà thôi. Ngưng ngay những giọt nước mắt đau khổ giả dối này đi, nó làm tao khó chịu đấy. Đàn ông gì mà ủy mị như đám phụ nữ yếu đuối thế?

Bọn họ điên cuồng nhảy múa trong điệu vũ của bản năng xuyên suốt đêm dài. Không có tình yêu, không có hứa hẹn. Chỉ đơn thuần là hương vị nhục dục tanh nồng mê hoặc, những lời chửi rủa độc địa và giọt nước mắt cay đắng lặng thầm. Mà cũng đúng thôi, "búp bê" chỉ có tác dụng như thế, đâu cần những cử chỉ âu yếm dịu dàng, lời thủ thỉ ngọt ngào đường mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net