Hãy gọi anh là Ông Xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với tôi và với tất cả mọi người Taehyung đi rồi, anh đã mang đi tất cả, nhưng không hề cầm đi một bức ảnh của tôi.

Tôi là một chàng trai như thế nào?

Từ trước tới giờ, tôi vẫn chưa từng nghĩ đến.

Mọi người nói tôi nhẹ nhàng, nhã nhặn, ít nói, không biết có phải là kiêu ngạo hay là một kẻ cô độc. Đôi khi tôi cũng mỉm cười với họ, song có lẽ, với nhiều người, tôi là một người khó tiếp xúc.

Trước khi gặp Taehyungie, tôi đã từng hẹn hò với ba người đàn ông. Có thể là trong xã hội hiện nay, câu chuyện của một chàng trai và ba người đàn cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng tôi khẳng định, từ khi có Taehyungie, hình ảnh ba người đàn ông đó hoàn toàn lu mờ trong tâm trí tôi. Tôi thậm chí không còn ấn tượng gì với họ.

Như cơn mưa cuối thu, cuốn trôi đi tất cả, đơn giản vậy thôi.

Taehyungie xuất hiện trong cuộc đời tôi khi tôi đau khổ nhất. Trước đây, chúng tôi vẫn là những người bạn tốt, nhưng trong lúc tôi yêu đuối nhất anh đã mang đến cho tôi tình yêu.

Tôi vẫn luôn cho rằng đó là một kế sách chinh phục. Một chàng trai đau khổ khi chia tay đã bị một người đàn ông Taehyungie đầy yêu thương tới lấp đầy trống vắng.

Ít nhất, trong mắt tôi, Taehyungie là một người tình cảm, một người đàn ông có thể bảo vệ, che chở cho tôi. Anh vẫn luôn muốn tôi gọi anh là ông xã. Nhưng tôi luôn nhất mực gọi tên anh. Trong những đêm tối, gọi tên anh: Taehyungie.

Em ngốc à, đã bao nhiêu năm rồi, em gọi tên như vậy vẫn chưa đủ sao? Taehyungie đứng dựa vào cây liễu rủ, hai tay cho vào túi quần, ngước mắt lên hỏi tôi: "Tại sao không gọi anh là ông xã?"

Chờ đến khi anh không muốn em gọi là ông xã thì em... sẽ gọi.

Ba người đàn ông trước đây đều đem đến cho tôi những cảm xúc khác nhau, tán tỉnh rồi hẹn hò. Nói ra cũng chỉ là những lời nói vô nghĩa, nhưng trên thực tế, tôi đã không phát hiện ra rằng giữa tôi và họ không có sự đồng điều. Đến khi gặp anh ấy, tôi phát hiện mình luôn tràn đầy cảm xúc, tôi tự hỏi, tại sao anh không đến sớm hơn?

Tôi đã khóc.

Taehyungie, tại sao anh không đến sớm hơn ?

Anh vẫn luôn ở bên em đây thôi. Giống như thần bảo vệ cho em vậy.

Taehuyngie, em nói giống như bây giờ cơ.

Khi em đau khổ nhất thì anh xuất hiện cứu em đó, phải không nào?

Taehyung, nhưng anh biết mà.Tại sao anh lại để em và những người ấy yêu nhau? Nếu như anh yêu em, nếu như anh yêu em thật lòng, tại sao, lẽ nào anh lại chịu chấp nhận để em trở nên úa tàn?

Em thật ngốc nghếch, hãy nghe anh nói, đó là một quá trình ai cũng phải trải qua.

Taehyungie, sai hay đúng là vấn đề vẫn luôn khiến em suy nghĩ, điều đó làm em đau khổ. Em nghĩ anh có thể cảm nhận được, nhưng anh có biết căn nguyên ở đâu hay không?

"......"

Tôi vẫn hàng phút, hàng giây ngồi so sánh quá khứ và hiện tại.

Những người đàn ông tôi đã từng yêu,tôi thấy về bản chất là giống nhau. Họ còn cùng họ Park, Park Jong, Park Jae Hyuk, Park Jimin, nhưng chỉ có Park Jimin là yêu tôi nhất. Anh là người đàn ông dịu dàng và quyến rũ, và là người khiến tôi đau lòng nhất khi chia tay.

Tôi và Jimin đã bao lần nói chia tay, và tất cả đều là tôi gây sự. Và khi ấy, Taehyung lại ngồi nhìn và nghe tôi kể chuyện. Anh ta nói, một chàng trai như em, đâu có yếu đuối hay dịu dàng!

Kiên cường ư, lẽ nào Taehyung, đến anh cũng không hiểu em ư?

Tôi chỉ đang là đấu tranh, đấu tranh bản thân để tự mình làm khổ chính mình, làm khổ Jimin. Mỗi lần như vậy tôi thật khó kiểm soát sự đau đớn nơi trái tim, nhưng Park Jimin đã rời xa tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thích Taehyung, nhưng mọi thứ đã đến một cách rất tự nhiên, Tôi thậm chí không còn thời gian để suy ngĩ bởi Taehyungie đã cứu vớt trái tim cô đơn của tôi. Tôi đã mất, tôi đã giành được và tôi lại làm mất đi

Tại sao không gọi anh là ông xã? Taehyungie hỏi tôi khi chúng tôi ở bên nhau.

Đợi đến khi anh không muốn em gọi anh nữa thì em sẽ... gọi.

Tất cả còn lại là những kỉ niệm vui buồn, sự uất hận và nỗi cô đơn. Ông xã....

Em....

Taehyung ôm chặt tôi, chúng tôi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.

Tôi bắt đầu hét lên, trời ơi, tôi nên làm sao đây?

Giọt nước mắt của tôi đã được lau khô bởi đôi môi nồng ấm của Taehyungie.

Tôi không biết rằng, đây là lần cuối cùng chúng tôi hôn nhau.

Khi tôi gặp lại Jimin, ấy là khi tôi nhìn thấy anh đang bồng một đứa trẻ với ánh mắt nhân từ,đầy yêu thương. Tôi phát hiện trong lòng tôi lại gợn lên những cơn sóng trào, tại sao đứa bé đó không phải là của tôi? Tại sao người sinh con cho Jimin không phải là tôi?

Tôi phát hiện là tôi sai rồi, cuối cùng tôi đã làm gì đây?

Với tôi và với tất cả mọi người Taehyungie đi rồi, anh đã mang đi tất cả, nhưng không hề cầm đi một bức ảnh của tôi. Tất cả còn lại là những kỉ niệm vui buồn, sự uất hận và nỗi cô đơn.

Ông xã....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net