Fancy you!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Seulgi mở cửa và thả chiếc túi đen chéo vai nặng trịch những sổ sách, bút viết, hoạ cụ, ipod, tai nghe và vô số những thứ không tên khác của mình xuống ngay bậc cửa. Hai ngày trời ở studio đã rút cạn sức lực của nó. Nhưng nó không ngừng lại được. Phải, một khi ý tưởng nảy sinh trong đầu, nó chỉ muốn ngồi vẽ ra, viết ra và thu và hát, rồi lại viết, lại vẽ, lại sửa lại thu lại hát cho đến bao giờ tác phẩm ấy đạt đến độ hoàn hảo của ngôn từ và giai điệu thì thôi. Đưa tay sờ sờ hai má phúng phính như gấu bông của mình, nó thầm nghĩ đến vẻ mặt của Seungwan trong ít phút sắp tới đây, khi nó nhẹ nhàng đến phía sau và kéo cô vào lòng cho một chiếc ôm nồng nàn vị nhớ thương. Hai ngày lao đầu vào công việc thì không sao, nhưng khi đã rời mớ giấy viết nhạc ra là nó chỉ nghĩ ngay đến bà xã bé bỏng đáng yêu của mình, chỉ muốn có cánh mà bay về nhà ngay lập tức. Ai mà tin được, Seulgi của SM Ent, một trong những producer/vocalist cá tính và lạnh lùng sắc cạnh trong từng bài hát lại yêu vợ mình đến thế, và, phải nói là, ngọt ngào đến thế!

Quái lạ, Seulgi thầm nghĩ khi bước vào phòng bếp. Giờ này đáng lẽ ra Seungwan phải ở đây và đang nấu nướng chứ nhỉ? Dù là một diễn viên thành đạt và bận rộn, nhưng chưa bao giờ Seungwan quên chuẩn bị cho nó một bữa cơm nóng hổi và ngon lành mỗi khi nó về đến nhà. Tất nhiên là trừ những lúc cô phải đi quay ngoại cảnh ở xa. Thú thực, Seulgi không muốn nhắc đến những tháng ngày đau khổ ấy, khi nó phải làm bạn rượu của Henry với cậu chàng Heechul kì quái nhưng đáng- yêu- một- cách- tội- lỗi của Suju, hoặc là phải ngồi nhai hộp cơm mà Sooyoung ném cho vì thương tình bản mặt chảy dài của nó. Đúng là như thế, nhưng nó không nhớ là Seungwan có lịch trình cũng vào hôm nay. Hay là cô ấy chuẩn bị điều gì bất ngờ cho mình nhỉ, Seulgi nghĩ lúc nhìn vào phòng khách. Cũng không có. Ngôi nhà vắng lặng đến bất ngờ. Vắng lặng, và có chút gì đó lạnh lẽo. Seulgi rùng mình lo lắng. Có chuyện gì xảy ra với Seungwan của nó hay sao? Vội vã, nó chạy lên tầng hai.

– Seungwan!

Seulgi gọi lớn cùng lúc đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ. Nếu cô ấy không có ở đây chắc nó sẽ phát điên lên vì những ý nghĩ của mình mất.

– Seulgi...

Nó thở phào nhìn vợ mình đang ngồi trước bàn phấn đặt cạnh bên giường.

– Này, em làm Gi lo chết đi được. Em...

Seulgi chưa nói hết câu đã vội ngừng lời khi thấy Seungwan quay sang nhìn mình. Gương mặt cô đẫm nước mắt. Nó ngỡ ngàng đến đờ cả người. Seungwan đáng yêu hồn nhiên hay cười của nó đang khóc. Nước nhòe hai bên má, còn đôi mắt cô thì đỏ hoe.

– Em làm sao thế, Seungwan à?

Ngay lập tức Seulgi lao đến ôm lấy đôi vai bé nhỏ của cô. Seungwan đang run rẩy cực độ, cả cơ thể cô đang run lên cùng tiếc nấc như được kìm nén trong lồng ngực.

– Có chuyện gì Seungwan? Nói Gi nghe đi!

Seulgi lo lắng đến cháy lòng quỳ xuống trước mặt cô và nắm chặt lấy đôi tay cô trong bàn tay của mình như muốn truyền cho cô sự bình tĩnh. Trái lại những gì nó nghĩ, đôi mắt vợ nó nhìn nó như vô hồn, và đôi tay cô đang cố vùng ra thoát khỏi tay nó.

– Gi lừa dối em.

– Cái gì?

– Tại sao Gi lừa dối em?

Seungwan đẩy vai nó thật mạnh rồi vụt đứng lên lùi sâu vào một góc tường.

– Có chuyện gì em yêu? Gi không...

– Đừng gọi tôi như thế! Kang Seulgi, cô lừa dối tôi. Vậy mà...tôi đã tin...vậy mà...

Kèm theo mỗi từ thoát ra là một tiếng nấc nghẹn ngào. Vợ nó đang nói gì vậy chứ, Seulgi không hiểu.

– Em à bình tĩnh lại đi...

– Kệ tôi. Đi khỏi đây đi!

– EM BÌNH TĨNH LẠI XEM NÀO!

Seulgi không kiềm chế được quát lên. Nó giật mạnh chiếc mũ len ôm đầu ném xuống đất một cách giận giữ. Vợ nó giật mình, cô quên cả việc mình đang khóc, chỉ đứng ngây ngốc ở đó, mở to mắt nhìn nó.

– Tôi xin lỗi, nhưng mà, ít nhất phải nói cho tôi biết là có chuyện gì đã chứ. Seulgi nhắm mắt lại và hơi cúi đầu như để tập trung tìm cách nói rõ ràng và ngắn gọn nhất. - Tôi đi hai ngày và lúc về thì em không nói không rằng hét vào mặt tôi như thế...

Lúc nói đến câu này, nó lại thấy đôi mắt to tròn của cô đẫm nước.

– Gi ở đâu suốt hai ngày rồi?

– Studio, tất nhiên rồi. Tôi đang hoàn thành sản xuất album mới, em biết mà.

– Không phải.

Seungwan phủ nhận chắc nịch. Cô quay đầu đi chỗ khác. Và hình như cô lại khóc dữ hơn.

– Sao?

– Em biết hết rồi.

– Em biết cái gì? Những lời lấp lửng của vợ làm Seulgi thấy mình như đang đi trong một đường hầm tối mò đầy ngóc ngách, không hiểu cái nào mới là con đường đúng mà cũng chẳng hiểu mọi thứ bắt đầu từ đâu.

– Gi đừng dối em nữa. Gi không yêu em nữa phải không?

– Cái gì thế này? Seulgi thốt lên kinh ngạc. Em sao vậy, em yêu? Gi làm gì khiến em giận sao?

– Yerim nói nhìn thấy Gi đi với cô ta mà em không tin. Giọng Seungwan trở nên chua chát. Cho đến sáng nay...em gặp Sooyoung và cậu ấy bảo... Gi không có ở studio.

Đầu Seulgi tiếp tục quay mòng mòng. Dù nó sợ mấy trò chơi quay vòng và tốc độ cao ở công viên giải trí đến tái xám hết cả người, nhưng mà câu chuyện của Seungwan mới thực sự khiến nó như miếng cam đang nằm trong máy xay sinh tố. Nát bét chả ra hình thù gì cả. Nó thở dài.

– Wan à, Gi chẳng hiểu tí gì trong những lời em vừa kể hết.

– Gi vẫn còn không thừa nhận sao! Gi đã có người khác rồi. Gi bỏ em đi với cô ta mấy ngày nay! Giphản bội em!

– Son Seungwan! Seulgi quát lớn và trừng mắt nhìn cô chằm chằm. Đừng nói những lời khiến tâm hồn tôi bị tổn thương! Em...em không được phép nghi ngờ tôi...

Seungwan òa khóc nức nở.

– Bây giờ lại còn mắng em nữa. Gi quát em!

– Aish! Sh!t!

Seulgi cáu giận đá mạnh vào giường ngủ rồi ngồi vật xuống đất. Nó đưa tay vò rối kiểu đầu củ tỏi vốn đã không bao giờ có sợi nào vào nếp của mình. Vợ nó vẫn ôm mặt khóc, còn nó vẫn không hiểu một tí gì cả. Nào Yerim, rồi là Sooyoung, rồi cô gái nào đó nữa chứ? Ai đã bơm vào đầu Seungwan của nó tất cả những chuyện đó, khiến cô hành động như thế này với nó vội vàng kết luận và đầy kích động như thế? Bất chợt, chân nó đụng phải vật gì đó đang nằm ngay dưới chân giường. Một quyển sách, hình như thế. Đang cáu giận, Seulgi định giật lấy và ném nó vào góc tường, nhưng dòng chữ trên in trên bìa ngay lập tức khiến nó giật mình tròn mắt.

– Damn it, Seungwan!

Đứng bật dậy thật nhanh, nó giơ tập sách mình vừa mới nhìn thấy trước mặt Seungwan vẻ đe dọa.

– Cái này là cái gì đây? Đừng nói với tôi...

Seulgi chưa nói được hết câu đã thấy đôi mắt nghịch ngợm của bà xã mình hé ra sau những ngón tay trắng thon. Chúng vẫn đỏ, nhưng nó biết: Cô đang cười.

– Trời ơi thôi ngay em yêu! Em còn muốn tôi đau tim đến mấy lần nữa hả?

Tỏ vẻ chán nản và mệt mỏi, nó ngồi phịch xuống nhà ra, cục tức ứ nghẹn nơi cổ không cách nào giải tỏa được. Bà xã nó, aish, thật là muốn tức chết!

– Mình à, em xin lỗi.

Seungwan ngọt ngào vòng tay ôm lấy cổ nó từ bao giờ. Cô vùi đầu vào vai áo nó, những sợi tóc mềm của cô xõa nhẹ chảy tràn trên vai nó mang mùi dâu mát dịu khiến nó chẳng làm sao giận cô tiếp được nữa.

– Lần trước em làm tôi suýt hết hồn khi cả ngày cứ ngơ ngẩn nói toàn những câu ngô nghê. Bây giờ lại thử tôi với màn ghen tuông ghê gớm này nữa. Seulgi kể khổ. Mắt nó ngước lên trần nhà với cái vẻ chán nản toàn tập. Ôi, tôi không thể hiểu được tại sao cứ phải lấy mấy cái kịch bản đó ra áp chế tâm lý tôi làm gì hả Seungwan ?

Cô không nói gì, chỉ khúc khích cười và ôm chặt nó hơn nữa. Đúng là cô hay làm khó nórồi. Lần trước sau khi nhận kịch bản phim điện ảnh, cô đã quá say mê với nhân vật mà quyết định tập thử ở nhà. Kết quả là hôm đó Kang Seulgi bị dọa cho một trận khiếp vía khi thấy vợ mình làm toàn hành động ngớ ngẩn. Tí nữa là nó đã vác cô đến bác sĩ tâm lý nếu như cô không bật cười trước cái gương mặt đầy biểu cảm của nó khi dụ dỗ cô ra xe. Lần này cũng thế, chỉ là cô muốn thử cảm giác trước khi đóng "Friends", bộ phim cô mới nhận mà thôi. Có điều, Seungwan nghĩ lại, cái lúc cô đặt mình vào hoàn cảnh của cô gái kia, cái lúc cô nghĩ Seulgi không còn thuộc về mình, không còn yêu thương cô nữa, trái tim cô thực sự đau đớn. Và nước mắt ấy, những giọt nước ngay trước khi Seulgi về là thật, chứ không phải là thứ nước mắt giả tạo của kĩ thuật diễn. Không có Seulgi, cô không biết mình sẽ phải sống như thế nào, Seungwan thầm nghĩ.

Thấy vợ mình không nói gì, Seulgi xoay người ngồi đối diện với cô.

– Nghe này, em làm loạn gì cũng được, nhưng đừng có đem tình yêu của tôi ra thử thách, nhé !

Seungwan ngoan ngoãn gật đầu.

– Còn nữa, Seulgi hôn chụt một phát lên chóp mũi cô, Gi đói quá rồi. Hai ngày nay Gi chỉ chờ lúc được về ăn cơm em nấu thôi mà...Kang Seulgi nũng nịu, nghe giọng tuyệt vọng đến tội nghiệp.

– Ai bảo Gi là em chưa nấu gì. Seugnwan phì cười.

– Hở?

– Mình lên sân thượng nhé. Em có bất ngờ cho Gi này. Cô kéo tay nó đứng dậy.

– Được rồi được rồi. Chờ Gi tu sửa nhan sắc tí đã nào. Seulgi ra vẻ uể oải. Gi không muốn ngồi ăn trong ánh nến lung linh với một gương mặt phờ phạc dọa ma em đâu.

– Á, làm sao Gi biết có nến?

– Ơ kìa, chồng em không hiểu em thì ai đây...

~End~

=]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net