Hai đường thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Karma Akabane ngồi sâu trong chiếc ghế bành rộng lớn, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào người thư kí trước mặt. Đã quá quen với phong cách làm việc của vị giám đốc, cô không còn quá run sợ trước người con trai này nữa, nhanh chóng hoàn thiện xong bản báo cáo rồi ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh ưa thích cho anh. Điện thoại reo. Lại là cuộc gọi từ vị tổng giám đốc đáng kính:

- Hôm nay con làm tốt lắm. Các nhà đầu tư đều rất hài lòng, và có những phản hồi rất tích cực. Hãy cố gắng thuyết phục họ trong những buổi họp tiếp theo nhé

Chỉ vậy thôi. Ngắn gọn. Không cảm xúc. Không phải là một lời động viên nhắc nhở từ một người cha, mà trái lại, đằng sau lớp vỏ bọc hoa mĩ của ngôn từ kia là một thái độ hà khắc, lạnh lùng. Nó ngụ ý rằng anh cố gắng vẫn còn chưa đủ, rằng anh không bao giờ được lơ là dù chỉ một khắc trách nhiệm nặng nề của mình đối với công ty. Karma hiểu, và anh không đáp lời. Cúp máy, anh với lấy cái áo khoác, rời khỏi văn phòng ngột ngạt, đi đến nơi mà anh cảm thấy thoải mái nhất

- Karma-kun, dạo này cậu hay thường xuyên lui tới đây thật – Takebayashi cười chào hỏi khi thấy cậu con trai tóc đỏ xuất hiện ở cửa – Coi bộ công việc của giám đốc rảnh dữ ha

- Không rảnh, nhưng trốn học là nghề tớ rồi mà, cậu không biết à – Karma cười đáp lại. Chỉ những lúc như thế này, nụ cười của anh mới trở nên chân thật

Karma vẫn chẳng thay đổi. Takebayashi nghĩ vậy. Trên thương trường, anh là một vị giám đốc tài giỏi lạnh lùng khét tiếng. Một mình anh đã gây dựng nên cả một tập đoàn lớn mạnh chỉ từ một công ty nhỏ lẻ ban đầu của ba anh. Nhưng chỉ có các bạn học trong lớp 3E năm nào mới biết được, con người thực sự của anh là một con người hoàn toàn khác, thích bông đùa, thích trêu chọc người khác, và có nụ cười rất dễ mến. Và, họ còn biết thêm được một điều khác nữa mà không một ai biết, kể cả ba anh

- Okuda vẫn còn đang làm việc đấy. Chúng tớ không có được nghỉ tự do như cậu đâu, nên có làm gì thì làm nhanh lên đấy nhé – Takebayashi đưa tay lên đẩy gọng kính, cười một nụ cười rất nham hiểm

Trên mặt Karma thoáng một vài vệt hồng. Anh đưa tay lên vò tung mớ tóc đỏ rối bù, nhe răng đáp lại câu nói mỉa mai của người bạn học. Anh rất hay ngượng ngùng khi có ai đó nhắc đến người con gái mình yêu, và đó là một nét rất đáng yêu của vị giám đốc này. Ngoài những người bạn của lớp 3E ngày xưa, chắc không ai còn thấy được điều đó nơi con người lạnh lùng này nữa

Karma lướt dọc những căn phòng đầy những ống nghiệm to nhỏ. Không khí chứa đầy mùi thuốc sát trùng và cả ti tỉ các thứ mùi của các loại hóa chất khác mà anh không phân biệt được. Nhưng anh yêu bầu không khí này. Nó dễ chịu hơn nhiều so với sự ngột ngạt và căng thẳng trong những phòng họp. Anh yêu cả những chiếc lọ chứa một thứ chất nhầy nhầy trông rất kinh dị, hay những chiếc bình khác chứa cả một con mắt hay một bộ não. Anh yêu mọi thứ thuộc về nơi này, bởi anh yêu chủ nhân của nó

Cô ở phòng cuối cùng, đang cắm cúi gì đấy với một bản ghi chép kết quả thí nghiệm. Cặp kính to choán nửa khuôn mặt, chân mày cô hơi nhíu lại, nhìn nghiêng nghiêng trông rất là nghiêm túc. Nhưng thực chất, Karma biết rằng, cô không có giỏi giấu tính cách thật sự của mình như anh. Dù có ra vẻ thế nào, cô cũng không thể che hết được sự đáng yêu của mình. Nghĩ thế, Karma bật cười. Âm thanh nhỏ đánh động cô gái, và cô đỏ mặt. Karma kì quá à, sao vào phòng mà không gõ cửa vậy. Người ta không gõ vào một cánh cửa không đóng, đúng không. Cả hai cùng cười. Buổi chiều tà trôi đi như thế. Yên bình và giản dị. Cô say sưa với chiếc lọ thí nghiệm trên tay, chốc chốc lại khẽ buông ra một câu hờ hững. Anh nằm vắt tay trên chiếc ghế sofa gần đó, nghe cô nói, nhìn cô làm, mỉm cười một mình, rồi chìm vào trong giấc ngủ sâu. Khi thấy câu chuyện của mình không được đáp lời, cô quay lại, nhẹ nhàng đi lấy chăn đắp lên người anh. Hỏi tại sao ở một nơi thí nghiệm toàn thuốc và hóa chất như thế này, lại có ghế sofa và chăn gối. Là cô đã chuẩn bị cho anh. Cô biết, anh hiếm khi có một giấc ngủ yên lành giữa những cuộc họp và những dự án hối hả. Vậy nên anh tìm đến đây, tìm một nơi thanh bình để mà ngon giấc. Cô nhìn anh ngủ, mỉm cười. Anh ngủ trông cũng đáng yêu quá

Cuộc sống của vị giám đốc của chúng ta cứ trôi đi như thế, với hai mảng sáng tối đan xen nhau. Thi thoảng, Nagisa có gọi điện, hai người ngồi hàn huyên tâm sự được một lúc, trước khi thư kí của anh bước vào phòng nói rằng anh có cuộc họp quan trọng. Thật là, cậu lúc nào cũng không có thời gian giành cho bạn bè hết đó, Karma, Nagisa càu nhàu. Anh cười, cậu biết tớ rất bận mà. Vậy mà thời gian cho Okuda thì lại có đó. Anh im lặng. Nagisa biết là người ở đầu dây bên kia đang đỏ mặt. Cậu tủm tỉm. Cậu hiểu rõ bạn của mình mà. Nè Karma, cậu nên tính chuyện gia đình với cô ấy đi chứ. Karma bật cười khanh khách. Còn sớm mà, vội gì, cả tớ và cô ấy đều muốn ổn định sự nghiệp trước cái đã. Cậu thì sớm thôi, con gái có thì mà. Cậu hiểu rõ quá nhỉ, Nagisa, vậy chắc cũng tính chuyện kết hôn với Kayano-chan rồi đúng không. Bên kia không phản đối. Karma cười, thôi tớ phải đi rồi. Khi nào in thiệp mời, nhớ phát cho tớ đầu tiên đấy. Dĩ nhiên rồi, bạn tốt mà, Nagisa cười. Làm việc chăm chỉ và nhớ giữ gìn sức khỏe đó nhá, Karma

Đám cưới của Nagisa và Kayano, anh làm phù rể cho thằng bạn thân của mình, Okuda làm phù dâu. Khi 4 người họ bước ra ngoài lễ đường, khách khứa đều trầm trồ. Kayano ghé vào tai bạn mình, thế này giống như là mình tổ chức đám cưới đôi ha. Okuda đỏ mặt. Nagisa nghe thấy, khẽ huých tay Karma bên cạnh. Cả hai cùng mỉm cười. Ừ, cũng giống thật, anh nghĩ vậy. Nè Nagisa, khi nào tớ và Okuda lấy nhau, hai cậu cũng làm phù dâu phù rể cho bọn tớ nhá. Bọn mình sẽ giống như là được cưới hai lần vậy. Ừ, dĩ nhiên là thế rồi. Cả bốn người họ đều nhìn nhau cười hạnh phúc. Koro-sensei, thầy ở trên trời chắc cũng đang mỉm cười, bởi những học trò của thầy đều đã lớn khôn, thành đạt và đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi

Nhưng sự đời bất ngờ, họ không lường trước được rằng, lời hẹn ước hôm ấy, không bao giờ có thể thành hiện thực. Không lâu sau ngày vui đó, Karma được gọi lên văn phòng của tổng giám đốc, tức là ba anh. Ông đưa cho anh tấm hình một người con gái, nói rằng đó là vợ tương lai của anh. Anh không ngạc nhiên, cũng không phản đối. Anh biết cô gái này. Con gái của tổng giám đốc tập đoàn cạnh tranh. Ba muốn một cuộc hôn nhân chính trị sao ba. Anh nhếch môi cười cay đắng. Đúng vậy, trên thương trường, hôn nhân cũng chỉ là một công cụ , không hơn. Con nên biết điều đó. Lấy cô gái này, sát nhập hai tập đoàn, và chúng ta sẽ tiến được ra thị trường quốc tế. Một cái giá quá rẻ so với một món hời quá lớn. Con sẽ không lấy người con không yêu, ba à. Anh phản đối yếu ớt. Yêu bất kì ai con muốn, nhưng cô gái này sẽ là vợ của con. Anh quay lưng, đóng sầm cánh cửa văn phòng rồi đi ra. Anh biết tính ba mình. Đối với ông, anh cũng chỉ là một con tốt. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã buộc phải tiếp quản công ty của ông, dù cho anh không muốn. Anh đến phòng thí nghiệm của cô, làu bàu than phiền. Okuda sướng thật nhỉ. Được làm công việc mình yêu thích, thật là vui đúng không. Đúng vậy Karma-kun. Nhưng thích được điều mình làm, đó mới là hạnh phúc đấy. Karma sẽ hạnh phúc mà, nhất định thế. Cô đã động viên anh như vậy, và điều đó đã giúp anh gây dựng nên cả cơ đồ ngày hôm nay

Anh lại đến phòng của cô, không buồn đối đáp với Takebayashi như mọi lần. Anh thả người xuống thế. Hôm nay trông anh mệt mỏi hơn mọi hôm đó, Karma-kun. Cô vẫn cười nụ cười tươi như thế. Anh nhìn cô, rồi tránh ánh mắt của cô. Tháng tới anh sẽ kết hôn. Chiếc ống nghiệm trên tay cô rơi xuống đất. Tiếng va đập với sàn nhà khô khốc. Anh cứ nhìn chăm chăm vào những mảnh vụn đó. Có lẽ chúng giống như trái tim anh và cô. Rồi anh đứng lên, quay lưng đi không nói thêm một tiếng nào nữa. Anh không muốn thấy cô khóc, và cũng không biết phải làm thế nào khi cô khóc cả. Anh đi ra ngoài. Takebayashi đứng ở cửa. Có lẽ cậu đã nghe thấy. Có lẽ cậu đã nhận ra thái độ kì lạ của anh từ khi anh bước vào đây. Cậu tặng anh một cú đấm xây xẩm mặt mày. Cậu nên có một lời giải thích hợp lí cho việc này đó, biết không hả. Takebayashi gào lên. Anh nhếch mép cười. Chăm sóc cô ấy cho tớ nhé. Rồi anh bỏ đi. Đó là lần cuối cùng anh xuất hiện ở nơi này, nơi mà anh đã nghĩ là bến dừng chân an yên nhất của cuộc đời

Ngày trước hôm anh kết hôn, anh và cô ngồi đối diện trong một nhà hàng sang trọng. Cô đã thay đổi rồi. 1 tháng không gặp cô, mà anh cứ ngỡ bây giờ người con gái đang ở trước mặt mình đây là một người hoàn toàn xa lạ. Cô trưởng thành hơn, ánh mắt trở nên cứng rắn và cương nghị hơn. Anh nhìn sâu vào đôi mắt tím biếc ấy. Nhưng anh không thấy gì cả. Anh không nhìn thấy những cảm xúc tinh nghịch nhảy múa trong đôi mắt cô nữa. Là cô đã cố tình che giấu anh, hay do anh không còn khả năng đọc nó nữa

- Kể từ khi vẫn còn học chung với nhau ở lớp 3E, em đã rất thích Karma-kun

Đó là câu nói đầu tiên của cô, phá vỡ bầu không khí nặng nề bao trùm suốt bữa ăn. Nhưng nó lại mang đến một cảm giác nặng nề trong lòng anh. Anh nhìn vào ly rượu vang trên tay, chăm chú như thể sâu bên trong thứ chất lỏng màu đỏ đó có chứa cả một quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất đời anh. Những ngày họ cùng nhau nghĩ trăm phương ngàn kế để ám sát Koro-sensei, những kì nghỉ cả lớp cùng nhau chơi đùa, những giờ thể dục mướt mát mồ hôi của Karasuma-sensei, và buổi học cuối cùng. Tất cả kí ức anh đã buộc phải vứt bỏ để có thể đứng vững trên thương trường, giờ như đua nhau ùa về trong ly rượu vang đỏ. Anh ngửa cổ uống sạch. Đừng khơi gợi lại những xúc cảm của quá khứ làm gì. Nó chỉ khiến anh cảm thấy đau đớn và tội lỗi hơn mà thôi

- Karma-kun cũng thích em, đúng không?

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tím biếc kia vẫn xoáy sâu vào anh. Anh chậm rãi gật đầu, cổ họng tự dưng thấy cay xè và đắng chát. Anh định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi

- Vậy tại sao bây giờ, lại không thể là em?

Anh nhìn cô. Ánh mắt cô chờ đợi câu trả lời từ anh. Nhưng anh vẫn không thể nào đọc ra nổi những cảm xúc trong đó. "Không xứng", anh chầm chậm thốt ra hai chữ đó một cách vô hồn. Cô đứng dậy, cúi gằm mặt "Em hiểu rồi, tạm biệt anh". Rồi cô bước đi. Còn một mình ở lại, anh nhếch mép cười cay đắng. Thật may vì cô đã không hỏi, ai mới là người không xứng

Thiệp cưới của anh, anh gửi đến tất cả các bạn lớp 3E ngày xưa. Dĩ nhiên, tên cô dâu không phải là Okuda Manami. Mọi người biết vậy, nên không một ai xuất hiện. Họ không muốn khó xử, cũng không muốn anh phải khó xử. Trừ Nagisa. Nagisa vẫn đến dự đám cưới của anh. Cậu quyết định thế nào, mình vẫn luôn ủng hộ, Karma ạ. Thích được điều mình làm, đó mới là hạnh phúc. Cậu nhất định phải hạnh phúc. Okuda-san nhờ mình chuyển lời với cậu như vậy. Cười lên, Karma à, hôm nay là ngày vui của cậu cơ mà. Nagisa gửi một cái chạm vai rất khẽ lên người bạn thân của mình. Anh vẫn cúi gằm mặt, không nói câu nào. Anh dần dần ngấm những câu nói vừa rồi của Nagisa. Thích được điều mình làm ư. Mình sẽ hạnh phúc ư. Karma gục đầu lên vai cậu bạn. Nagisa vòng tay vỗ nhẹ vào lưng Karma. Anh cảm giác khóe mắt mình có gì đó ươn ướt. Lần đầu tiên trong đời kể từ khi Koro-sensei chết, anh cho phép mình yếu đuối như thế này. Dụi dụi đầu vào vai Nagisa, anh ngẩng lên mỉm cười. Cảm ơn cậu Nagisa. Gửi lời cảm ơn Okuda giùm tớ. Tớ nhất định sẽ hạnh phúc mà

Vài năm sau đó, anh trở thành tổng giám đốc một tập đoàn xuyên quốc gia. Nhờ cuộc hôn nhân, mọi việc kinh doanh trở nên vô cùng suôn sẻ và dễ dàng. Vợ của anh cũng là một người phụ nữ sắc sảo và tài giỏi. Cô giúp anh trong lĩnh vực ngoại giao và thu hút vốn đầu tư. Anh chỉ việc lo chu toàn mọi việc ở công ty. Thật là một sự kết hợp hoàn hảo, một cặp đôi kim đồng ngọc nữ. Mọi người đều nói vậy về hai người họ, về cuộc hôn nhân của họ. Ba anh cũng tỏ ra vô cùng hài lòng. Thấy không, con trai, nếu cứ cố chấp với người con yêu, con sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay. Anh nhếch mép cười vô cảm. Không biết cô bây giờ như thế nào rồi. Đã rất lâu rồi, anh chẳng còn gặp lại được cô nữa

Giữa hoàng loạt những giấy tờ bộn bề, chiếc điện thoại của anh kêu vang. Đó là chiếc điện thoại anh chỉ dùng để liên lạc với các bạn lớp 3E ngày xưa, trong đó có cô. Lâu lắm rồi nó chẳng còn kêu nữa. Anh xới tung cả bàn làm việc, lấy nó ra từ trong tận góc sâu trong cùng. Là Nagisa. Tớ bận lắm. Vừa cầm máy lên, anh đã nói luôn như vậy. Karma à, Nagisa thở dài. Một khoảng lặng kéo dài. Từ lâu rồi đến cả Nagisa anh cũng còn không liên lạc nữa. Công việc cuốn anh đi. Anh cắm đầu vào công việc để quên đi mọi thứ, quên đi tuổi trẻ, quên đi tình yêu mà anh đã bỏ lỡ, và anh cũng đã vô tình quên luôn người bạn tri kỉ năm nào

Karma à, chủ nhật này họp lớp nhé, Isogai nhờ tớ nhắn cậu như vậy. Bận đến đâu cũng phải đến đó, Karma. Hôm đó là tròn 15 năm ngày Koro-sensei mất, cậu còn nhớ không. Anh cười. 15 năm rồi à. Thời gian trôi đi nhanh thế sao. Koro-sensei, anh cũng đã quên mất người thầy vĩ đại ấy. Được rồi, tớ sẽ thu xếp, giọng anh nhẹ như gió thoảng. Giờ tớ phải họp rồi, nói chuyện sau nhé, Nagisa. Anh cúp máy, vẫn kịp nghe ở đầu dây bên kia 1 tiếng thở dài. Xin lỗi, anh nói khẽ với chính mình

Hôm ấy, đúng như dự đoán, Karma không đến. Nagisa biết vậy, nhưng cậu vẫn chờ. Kayano kéo tay cậu, vào trong với mọi người nào, cậu ấy không đến đâu. Nagisa quay sang kéo tay Okuda, lặp lại lời tương tự, như hiệu ứng domino. 4 người bạn vui vẻ khi xưa giờ chỉ còn 3. Họ lặng lẽ thở dài. Lời hứa hôm ấy, họ vẫn nhớ, nhưng không ai còn muốn nhắc đến nữa

- Chào cả lớp – Một con bạch tuộc bước lên bục giảng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Im lặng. Và rồi họ vỡ òa trong sung sướng, Koro-sensei, là thầy sao

- Đây là thành quả nghiên cứu suốt 15 năm qua của bọn tớ đấy – Takebayashi ưỡn ngực tự hào, cầm tay Okuda bước lên cạnh Koro-sensei. Cô chỉ cúi gằm và đỏ mặt – Từ những tế bào gốc của thầy, bọn tớ đã tìm ra được cách để tái tạo cơ thể của Koro-sensei. Nói nôm na là, bọn tớ đã tạo ra được một sinh vật như thầy và đưa vào đó những kí ức của thầy với bọn mình

Cậu chưa kịp nói xong, cả lớp đã ùa lên bục giảng. Họ ôm hôn hai nhà khoa học tài ba và người thầy đáng kính. Họ lại cầm lên những con dao trong hộc bàn đã phủ 1 lớp bụi dày. Họ lại trở về là những cô cậu học trò của lớp học ám sát năm nào

- Được rồi, các em, ổn định nào, thầy điểm danh nhé – Sau một hồi xúc động đã qua đi, ai về chỗ người nấy, nhìn lên trên bục giảng để sống lại những năm tháng tuổi thơ. Koro-sensei cũng đã cầm lên một cuốn sổ

- Akabane Karma – Không có tiếng đáp lời. Không khí vui vẻ của lớp học bỗng chốc chùng xuống. Koro-sensei thấy lạ, bèn lặp lại tên cậu học trò. Sao ngày quan trọng thế này lại thiếu mất em ấy cơ chứ, thầy giận dữ huơ huơ xúc tu, khuôn mặt chuyển sang màu tím. Cậu ấy rất bận ạ, Nagisa buồn bã đáp lời. Cậu liên tục bấm điện thoại cho cậu bạn thân, Anh đang ngồi trong phòng họp, điện thoại rung liên hồi, nhưng anh tảng lờ đi. Dù không muốn gặp lại chúng tớ, cậu cũng không muốn gặp lại Koro-sensei sao, Karma. Nagisa gửi đi một tin nhắn như thế, và cậu cũng không mong nhận được phản hồi

Nghiên cứu của Okuda và Takebayashi đã khiến 2 người họ nhận được rất nhiều giải thưởng. Thí nghiệm của họ không chỉ đơn thuần để tái tạo lại Koro-sensei, mà còn tạo ra được một loại tế bào mới thay thế cho tế bào gốc, có thể áp dụng trong việc chữa trị các loại bệnh hiểm nghèo. Okuda nhận được lời mời phỏng vấn liên tục. Anh thấy cô thường xuyên xuất hiện trên ti vi, với tần suất không kém gì anh. Anh mỉm cười. Giống như anh, cô cũng đã tìm được một chỗ đứng cho mình, một nơi mình thực sự thuộc về. Dù chúng ta không thể ở bên nhau, chắc em cũng đang hạnh phúc vì được làm những gì mình thích, đúng không

- Giờ chúng ta sẽ chuyển sang câu hỏi hơi mang tính riêng tư môt chút, có được không ạ - Chị phóng viên ngồi đối diện Okuda vừa cười vừa hỏi – Cô có thể chia sẻ cho khan giả về mối tình đầu của mình không ạ

Anh dừng bước. Màn hình lớn trên phố đang chiếu một buổi phóng vấn cô. Anh mỉm cười chua chát. Tình đầu à? Anh hướng mắt lên chờ đợi câu trả lờ của cô

- Tình đầu của tôi, là một mối tình ngây dại tuổi học trò. Chúng tôi tạo nên những kỉ niệm bên nhau trong một lớp học. Chúng tôi cùng nhau trưởng thành. Chúng tôi may mắn được trải nghiệm những điều mà những bạn cùng trang lứa không được, nhờ người thầy rất đặc biệt của chúng tôi

Cô dừng nói. Dường như có 1 thứ cảm xúc nào đó đã ngăn cô tiếp tục. Anh cũng thấy lòng nhói buốt. Quá khứ đã ngủ yên lại ùa về

- Thí nghiệm này, tôi đã dành tâm huyết cả 15 năm cho nó, và tôi muốn dành tặng nó cho những người bạn lớp 3E ngày xưa, trong đó có mối tình đầu của tôi. Tôi muốn tôi và họ được sống lại những năm tháng tuổi trẻ, những ngày vui vẻ chúng tôi còn bên nhau. Tôi thực sự mong muốn rằng, nó sẽ lại gắn kết chúng tôi

Nghẹn lại một lúc, Okuda tiếp tục:

- Nhưng mọi chuyện chẳng hề đơn giản như thế. Chúng tôi giống như những đường thẳng, chỉ giao nhau duy nhất một lần thời tuổi trẻ, rồi chạy dài mãi về hai phía. Tôi và mối tình đầu của tôi là như vậy. Anh ấy rất giỏi toán, nhưng anh ấy cũng chẳng thể nào tìm nổi cách để cho hai đường thẳng có thể cắt nhau tại một điểm thứ hai. Tôi cũng đã dành 15 năm tâm huyết của mình những mong phá vỡ được quy luật tự nhiên kia, và dĩ nhiên là tôi đã thất bại. Vậy nên...

Cố gắng kìm nén những cảm xúc đang chỉ trực vỡ òa, Okuda hoàn thành nốt câu trả lời còn dang dở:

- Mối tình đầu luôn là một thứ gì đó rất đẹp, đẹp đến mức ta chỉ có thể cất đi và nhìn ngắm nó. Bây giờ, tôi và anh ấy đã sống cuộc đời riêng, đi con đường mà mỗi người đã lựa chọn. Nhưng, tôi rất hạnh phúc và tôi hy vọng là anh ấy cũng vậy, dù mỗi người đều mang trong tim mình một mối tình không thành. Bởi vì, được làm điều mình thích, đó chỉ là may mắn. Nhưng thích được điều mình làm, đó mới là hạnh phúc. Anh nhất định sẽ hạnh phúc với những quyết định của mình, và tôi cũng vậy

Gió khẽ lùa vào tóc Karma, và anh thấy cảnh vật trước mắt mình như mờ đi. Điện thoại rung. Lại là Nagisa. Nè Karma, cậu có xem ti vi chứ. Ừ, tớ đang xem đây. Cậu hiểu những gì cô ấy nói chứ. Ừ, có lẽ vậy. Nè, Karma, Okuda là một cô gái tuyệt vời, cậu nhất định phải được như cô ấy đấy. Nhất định phải hạnh phúc ấy. Ừ, anh mỉm cười. Cô nói đúng. Có lẽ số phận sắp đặt sẵn anh và cô là 2 đường thẳng, chỉ được phép giao nhau duy nhất 1 lần. Nhưng như vậy thì có sao chứ. Anh và cô, chắc chắn sẽ hạnh phúc mà

Nè, Nagisa, anh chầm chậm nói. Chủ nhật này 4 chúng ta gặp nhau nhé. Lâu lắm rồi đấy nhỉ, mình nhớ mọi người quá, Karma giở giọng châm chọc. Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười. Thế này mới là Karma chứ. Mình sẽ kêu cả Koro-sensei nữa, ổng cũng đang nhớ cậu phát khóc đấy. Cả hai cùng cười.

Nắng chiều trải dài trên gương mặt đang mỉm cười của anh, tựa hồ như tuổi thanh xuân của họ đã thực sự sống dậy vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net