Su ơi!! Bin thích Su nhiều lắm!!! _MitSu_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm học mới bắt đầu..... Và những kí ức dần dần trôi đi theo những năm tháng....

Tôi - Nguyễn Thu Hà ( Biệt danh là Su ) Năm nay lên lớp 8 và tôi đã thích rất nhiều người nhưng tôi chưa bao giờ được người khác đáp trả lại tình cảm. Tôi luôn nhớ đến một người con trai đã cùng tôi chơi đùa, dạy tôi học tiếng Trung mặc dù lúc đó mới học lớp 1. Từ lúc tôi ngồi cùng bàn vs cậu con trai đó thì tôi đã biết thế nào là yêu....Yêu??? Tôi nghĩ đây không phải yêu mà là một sự trưởng thành và bồng bột của một người con gái. Và dần dần tôi cùng người con trai đó lớn lên theo từng năm tháng.....

Người con trai đó là Khôi, Đỗ Hoàng Khôi. Một người đã làm tôi từ một con bé ích kỉ, chỉ biết cho mình nhưng khi tôi mới 6 tuổi thì tôi gặp cậu. Cậu đã cùng tôi lớn lên và cùng nhau chơi đùa. Nói thẳng ra là bọn tôi là bạn thân của nhau....Cậu đã làm cho tôi thay đổi cả cái tính nết ích kỉ đó và thay vào đó là tính quan tâm đến những người xung quanh.

Cuối cấp 1, tôi đã tỏ tình vs Khôi nhưng cậu đã dùng một câu rất phũ để nói vs tôi

- "Tớ chỉ coi cậu là con bạn thân thôi. Tớ xin lỗi. Tớ đã thích Hạnh...."

Hạnh là một người bạn cùng lớp, Hạnh rất xinh xắn, dễ thương, học giỏi và được rất nhiều cô giáo quý.

Tại sao chứ? Hạnh đâu thích Khôi đâu? Sao Khôi phải nói một câu tàn nhẫn như thế hả? 5 năm tôi đã trao tình cảm cho một người con zai mà tôi ko biết rằng người đó chỉ coi mình là một người bạn. Tôi rất đau lòng, từ đó tôi vẫn lặng lẽ quan sát Khôi. Cho Su hỏi rằng như thế có phải Su đã yêu Khôi hay chỉ là một sự bồng bột của Su???

Cứ thế dần dần cũng lên cấp 2. Từ khi tôi lên lớp 6 thì tôi và Khôi không còn một quan hệ nào vs nhau nữa. Hằng ngày tôi vẫn nhớ đến Khôi, muốn hỏi Khôi là dạo này cậu có khỏe ko? Cậu đã yêu người khác chưa? Cậu học trường nào? Lớp nào? Cứ thế...cứ thế dần dần trôi qua cho đến khi tôi lên lớp 7....

Hằng ngày tôi vẫn luẩn quẩn những câu hỏi đó trong đầu và đến một hôm tôi đi vào lotte mart một cùng con bạn....

- "Ôi da..." Tôi đâm vào một người con trai

- "Ôi...Tớ xin lỗi cậu nhá. Cậu có bị sao ko?" Người con trai lên tiếng và đỡ tôi dậy

- "A...Tớ ko sao. Cảm ơn nhé" tôi đứng dậy và phủi quần áo

- "Hà à? Là Hà đúng ko?" Người con trai đó chỉ tay vào mặt tôi

- "Đúng là tớ nhưng cậu là ai vậy?" Tôi ngơ ngác hỏi

- "Mới ko gặp nhau gần 2 năm mà ko nhớ tớ hả?"

- "Tớ xin lỗi nhưng tớ ko nhớ nhưng trong cậu rất rất là quen" tôi cố lục trí nhớ nhưng tôi ko nhớ cậu ta là ai

- "Tớ là Khôi nè"

Khi tôi nghe được 4 từ dó thì thôi bất động... Khôi ư? Đỗ Hoàng Khôi người mà tôi coi là mối tình đâu ư? Tôi đã gặp lại cậu sau gần 2 năm....

- "Khôi....Là Khôi thật ư?" Tôi vội ôm chầm lấy Khôi, lúc đọ tôi cũng ko biết tại sao tôi làm vậy

- "E hèm" 1 người con gái từ đằng sau đi đến

- "À...Hà ơi...Cậu bỏ tớ ra trước được ko? Cậu làm vậy là bạn gái tớ ghen đấy" Khôi đẩy tôi ra

- "Bạn gái? Bạn này là bạn gái cậu hả? Trong cũng xinh nhỉ?" Tôi cố cười gượng nhưng hốc mắt tôi đã cay sè

- "Ừm! Đây là bạn gái tớ. Tên là Lê Hồng Anh"

- "Chào bạn. Mình là ny Khôi! Rất vui đc gặp bạn" Hồng Anh khoác tay Khôi trông rất đẹp đôi.

- "Chào bạn! Mình cũng rất vui đc gặp bạn. À mình quên mất mình đang có việc nên mình đi trước nhá. Bye các cậu"

Tôi mặc kệ con bạn đang gọi tôi. Tôi chỉ biết chạy về nhà nhưng về nhà mà mẹ lại nhìn thấy cảnh này thì ko hay nên tôi đành đi ra Gò Đống Đa ngồi tự kỉ 1 mình. Tôi đang chạy ra chỗ ghế đá thì...

"RẦM"

Tôi ngã lăn quay ra đất và lại có một người con trai ra đỡ tôi...

- Bạn à, bạn ko sao đấy chứ? - 1 người con trai vội ra đỡ tôi đứng dậy

- Tôi...tôi....Oà...hức hức - tôi lúc đó cảm thấy rất cô đơn nên oà khóc như một đứa con nít đang đòi kẹo

- Cậu...Cậu sao thế? Sao lại khóc? Tớ có làm gì đâu mà cậu khóc

- Hức hức - tôi chỉ biết đứng đấy mà nấc lên nấc xuống

- Cậu trả lời tớ đi. Cậu đừng khóc nữa, người ta đang nhìn cậu vs tớ như sinh vật lạ đấy

- Cậu...hức...tôi đau...hức...hức

- Cậu đau ở đâu?

- Đầu gối

- Ôi...Chân cậu chảy máu rồi. Ngồi đây tớ đi mua băng cá nhân cho - cậu ta dìu tôi đến chiếc ghế đá gần nhất

Cậu ta leo lên 1 chiếc xe đạp địa hình và đạp nhanh ra mua băng cho tôi.

--Tôi là dải phân cách thời gian--

Tầm 10 phút sau thì cậu ta đã mang theo 1 sấp băng cá nhân.

- Đưa chân ra đây

- Tôi tự làm cũng đc

- Cậu nhìn cái tay cậu như thế mà làm đc hả?

Tôi nhìn lên cánh tay của tôi. Chồi ôi! Tay tôi cũng bị chảy máu và phồng to lên

- Đưa nhanh ra đây

- Đây nè. Làm nhẹ thôi

Sau 10 phút tiếp theo cậu ta đã băng xong cho tôi.

- Cảm ơn nhá

- Không có gì. Mà tôi cũng là người đâm bạn ra như vậy mà

- Ừm, bạn tên gì vậy?

- Tôi tên là Tuấn Anh

- À ừ. Cảm ơn cậu nhá. Tôi về trước đây

Tôi vừa đứng dậy thì bị ngã. Hoá ra tôi cũng bị chẹo chân.

- Lên xe đi tôi đèo về cho

- Hả? Cái gì cơ? - tôi ngạc nhiên

- Lên xe tôi đèo về

- Tôi ko cần đâu, tôi tự về cũng đc

- Chân như vậy mà cũng đòi tự đi về hả? Lên xe nhanh lên

- À ừ

Thế là tôi đành ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xe đạp địa hình của Tuấn Anh...

- Bạn ăn cái gì mà nặng vậy?

- Ăn cái gì thì cũng cần khai báo vs cậu hả?

- Không cần

Lúc đó bọn tôi ko nói gì vs nhau. Tuấn trở đến đầu ngõ thì tôi bảo Tuấn dừng ở đó.

- Nè, dừng ở đây đi - tôi xuống xe

- Nhà bạn trong ngõ này hả?

- Ừ, có chuyện gì sao?

- Chẳng có chuyện gì nữa. Bạn về đi và lần sau nhớ đừng chạy như thế nữa. Tôi về đây

- À mà khoan đã

- Chuyện gì nữa?

- À mắt tôi có xưng ko?

- Có, xưng húp luôn

- Ờ, cảm ơn. Cảm ơn bạn nhá

Nói xong tôi và Tuấn mỗi người một hướng....
Tôi về nhà thì mẹ tôi đang ngồi xem phim nên cũng ko để ý đến mắt tôi. Tôi đi lặng lẽ lên phòng, nghĩ lại cái cảnh của người con trai tôi đã từng theo đuổi 5 năm khoác tay đi cùng bạn gái thì tim tôi lại đau quặt lại. Từ đoá tôi đã học cách quên đi Khôi và coi Khôi như một người ở quá khứ đau buồn.....

Đến một hôm tôi đang đi ra cửa hàng một giá thì tôi lại gặp Tuấn Anh. Tuấn Anh đi lại gần tôi...

- Chân bạn khỏi chưa?

- Bạn vẫn nhớ tôi hả?

- Không nhớ sao hỏi được

- Ừ, tôi cũng khỏi rồi. Cảm ơn bạn về chuyện hôm đấy nhé.

- Sao hôm đấy bạn khóc?

- Tôi đau nên khóc

- Chia tay ny hả?

- Đã bảo đau nên khóc

- Ừ, hôm đấy bạn khóc nhìn bị ai đá vậy đó

- Ko phải ai đá mà tại cái đầu gối bị chảy máu nên khóc

- Mà bạn tên là gì vậy?

- Thu Hà và cứ gọi mình là Su đi

- Ừ, Mình tên là Tuấn Anh và biệt danh mình là Bin

- Ừ, mình biết rồi

- Cậu đi đâu đấy?

- Mình đi ra cửa hàng một giá! Còn cậu?

- Mình đi đạp xe vòng quay phố thôi

- Ừ, bạn đi cùng vs mình đc ko? Đèo mình đến đó đi

- Cậu tự đi đi, cũng gần đây thôi mà. Cậu cũng nặng nữa nên tớ sợ đâm lắm

- Cậu từng đâm vào tớ, đèo tớ về nhà một cách ngon lành như thế mà sợ bị đâm nữa hả?

- Thôi lên xe đi. Tớ ko muốn cãi nhau ở đây

- Ai cãi nhau vs cậu đâu

- Thế ai vừa nói xối xả vào mặt tớ thế hả?

- Tớ ko biết ai nói cả. Hì...quay đầu xe đi rồi đèo tớ đến

Đã đến cửa hàng 1 giá và tôi đã chọn được 1 quyển sổ và lúc tính tiền thì....

- Tí nữa đi uống trà sữa ko?

- Bố đứa nào bao?

- Tớ bao

- Thật ko vậy?

- Thật. Ko đi thôi nhé

- Được rồi được rồi. Tớ nể tình cậu lắm nên mới đi đấy nhé.

- Tính tiền đi rồi đi

- Okok

Tính tiền xong Tuấn chở tôi về 1 cái ngõ cũng gần đó

- Cậu đứng ở đây đợi tớ nhé.

- Cậu đi đâu?

- Đi về cất xe

- Gần đây ko có quán nào bán trà sữa đâu. Cứ đi xe đi

- Tớ sẽ có cách. Đứng đây chờ tớ

- okok. Đi nhanh lên nhé

Nói xong Tuấn đã đi vào ngõ. Lúc cậu đi ra thì lai một con ninja màu đen và bảo tôi leo lên. Tôi cùng Tuấn đi ra đường Lý Thái Tổ và cùng nhau lượn vào các quán trà sữa. Đến tầm khoảng 6h tôi mới về đến nhà và chào tạm biệt Tuấn.

Tôi đi lên phòng và tôi thấy hôm nay là ngày vui nhất của tôi từ khi nhìn thấy Khôi và người con gái khác đi cùng nhau.

Thế rồi mấy ngày sau tôi lại gặp lại Tuấn và Tuấn lại hẹn tôi đi chơi cùng cậu.

Ngày ngày tôi đều nhớ tới cậu. Tôi cũng không biết tôi lúc đó như thế nào nhưng cái cảm giác cậu mang tới cho tôi một cách ấm áp nhất. Tôi biết lúc đó tôi đã thích cậu nhưng tôi nhát gan và ko dám nói chuyện đó cho cậu nghe.
Mọi ngày từ từ trôi qua, tôi và cậu cũng đi chơi với nhau nhiều hơn. Thân thiết, gần gũi với cậu nhiều hơn và cho đến một ngày.....

- Su ới Su ơi....

- Chuyện gì vậy mày? Nghe giọng sến quá

- Tao gọi mày là Su rồi nhé. Sao mày ko gọi tao là Bin đi

- Ừ thế Bin có chuyện gì sao?

- Su rảnh không?

- Su rất rảnh nè! Có việc gì nhờ Su sao?

- Không nhờ nhưng có chuyện muốn nói cho Su biết

- Chuyện gì vậy Bin?

- Su đang rất rảnh đúng không?

- Đúng

- Su thích Bin đi cho đỡ rảnh....

- Ơ....Su....Su. Thế Bin có rảnh ko?

- Bin rất rất rất rảnh luôn

- Thế chúng ta thích nhau đi cho đỡ rảnh....Hì hì

- Thế cũng được. Muộn rồi....su ơi chúng ta về đi

- Ok Bin

Về tới ngõ nhà tôi....

- Su ơi!! Bin thích Su nhiều lắm!!! - Cậu thì thầm vào tai tôi

- Hè hè....Chuyện đâyv thì Su biết rồi. Su về đây. Bái bai Bin đẹp zai

- okok về đi Su. Ngủ ngon nhé.

Đến tối tôi ko thể nào ngủ đc và cứ nghỉ mãi đến việc của chiều này giữa Bin vs tôi.

Cứ thế thời gian trôi qua, tôi cũng ko nhớ về Khôi như ngày xưa nữa. Tâm trí của tôi bây giờ chỉ có mỗi cái tên Phạm Tuấn Anh trong đầu thôi. Tôi và Bin đã yêu nhau đc 1 năm rồi. Chúng tôi cũng trải qua bao nhiêu sóng gió như: cãi nhau về những chuyện vặt, hiểu lầm nhau nhưng đc một ngày thì đã giải hoà , Vân Vân và mây mây.

Bây giờ tôi vẫn nhớ được câu nói thì thầm của cậu dành cho tôi: "Su ơi!! Bin thích Su nhiều lắm!!!"

--The End--

Truyện này là chuyện thật 100% nhé. Đây là một câu truyện tình yêu của một cô bé lúc 6 tuổi và thích thầm một cậu bé cùng bàn

Truyện này Su sẽ ko cho ai bếch hay mượn cả. Vì đây là câu chuyện tình của Su nên Su sẽ ko cho ai mượn cả. Hãy hiểu cho Su nhá

Tks kiu các nàng đã đọc hết truyện "Su ơi!! Bin yêu Su nhiều lắm!!!".

#lề: các nàng nhớ vote truyện cho Su nha :* lò vé các nàng ^•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net