YoonJoon (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 2 tuần sau -

Namjoon nghiến răng chịu đựng cơn đau quặn thắt bên dưới bụng vẫn tiếp tục làm phiền em từ sáng tới giờ. Các bước nhảy  không đồng bộ và  không thể theo vũ đạo như ý muốn. Hoseok liên tục mắng em để giữ tập trung nhưng Namjoon thậm chí không thể đứng vững. Luôn luôn vấp ngã và tay trái của em không ngừng ấn vào bụng dưới của mình. Namjoon cảm thấy buồn nôn và chóng mặt , mang thai khiến em rất mệt . Em có thể cảm thấy mồ hôi lạnh khắp người ,em  tiếp tục nhăn mặt vì đau trên mỗi bước đi.

"Namjoon !!"

Namjoon giật bắn người vì tiếng hét khiến em lỡ một chân. Em loạng choạng khi cố gắng giữ thăng bằng cơ thể nhưng sau đó há hốc mồm kinh hoàng khi suýt ngã về phía sau may mà em giữ được bản thân không bị té. Namjoon muốn ngừng thở trước hành động đó và cảm thấy biết ơn vì mình có thể tránh được sự cố kinh khủng - sợ nó sẽ ảnh hưởng đến em bé.

"Không cần phải hét lên như vậy đâu Hobi. Em làm mọi người giật mình ..." Seokjin chế giễu.

Hoseok đảo mắt, hai tay chống nạnh. Y dành một cái nhìn sắc lẹm về phía Namjoon.

"Namjoon! Chúng ta đã tập cùng một điệu nhảy trong hai tiếng đồng hồ nhưng cậu vẫn không bước được đúng. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Xin lỗi Hobi-ah!"

Hoseok nói với vẻ khó chịu trước khi bật nhạc lên một lần nữa. Tất cả bảy người đã xác định vị trí của mình và bắt đầu thói quen khiêu vũ từ đầu. Chỉ năm giây nhảy mà Namjoon cảm thấy tim mình đập loạn nhịp và tay bắt đầu run mạnh. Em biết có điều gì đó không ổn với cơ thể mình lúc này nhưng  không thể hiểu tại sao. Em đã uống hết số thuốc được kê đơn như bác sĩ Han đã chỉ định cho anh. Em cũng ăn đủ 3 bữa mỗi ngày trong hai tuần qua. Em biết mình đang tăng cân và khỏe mạnh hơn trước.

Nhưng sau đó thì đột nhiên bị chuột rút và đau đớn ? Namjoon rùng mình khi nghĩ rằng có lẽ có điều gì đó không ổn với đứa con của mình? Có phải vì đêm qua em ngủ không đủ giấc ? Em hầu như không có đủ giờ ngủ sau khi hoàn thành công việc của mình trong studio. Và bây giờ điệu nhảy của em lạc lõng, hoàn toàn mất đi sự tập trung.

"Namjoon! Cậu có đang nghe tớ nói không ??"

Namjoon rùng mình trước giọng nói giận dữ lớn và đôi mắt em nhìn chằm chằm vào Hoseok trông rất tức giận.

"Mọi người đều đã nhận phần của mình Namjoon. Chỉ có cậu là cứ tiếp tục lộn xộn và không khớp đội hình. Cậu có thực sự nghiêm túc về sự trở lại của chúng ta không? Cậu đã lười biếng trong vài tuần qua!" Hoseok đang trút cơn giận dữ của mình về phía Namjoon mà không do dự. Y luôn nghiêm túc với việc nhảy và mọi người đều biết sự thật. Không ai muốn gây rối với Hoseok trong một buổi tập nhảy. Namjoon nhăn mặt vì đau khi có thêm một cơn đau thắt trên bụng. Tầm nhìn của em chuyển sang màu xám. Dần mờ ảo, em có thể nhìn thấy từng khuôn mặt của những người bạn cùng nhóm với vẻ thất vọng vì sự thiếu cố gắng của mình. Namjoon đang thở khò khè và cố gắng nói điều gì đó với Hoseok khi chỉ có bóng tối che khuất tầm nhìn của em. Em ngã trên mặt đất với một tiếng động mạnh và điều cuối cùng em nghe thấy là tiếng hét lớn từ các thành viên trong ban nhạc.

"Namjoon !!!"

******

Seokjin nắm và siết chặt bàn tay lạnh ngắt của Namjoon trong khi đôi mắt ướt át dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của Omega - vẫn bất tỉnh suốt hai giờ qua. Hơi thở chậm rãi và đôi môi khô nứt của Namjoon, mang đến cho hắn nỗi buồn giống như các thành viên khác trong nhóm. Tất cả họ đều thất vọng khi biết được lý do khiến em đột ngột suy sụp.

"Việc Namjoon hyung giữ bí mật cho thấy rõ ràng rằng anh ấy không cảm thấy mình là một phần của nhóm. Em rất đau lòng khi nghĩ về việc anh ấy ở một mình trong suốt thời gian qua. Để  cảm thấy rằng anh ấy không thể dựa dẫm vào chúng ta ... ”

Seokjin nghiêng đầu về phía gương mặt đẫm lệ của Jimin, đồng tình với câu nói của y . Jimin khóc nức nở , thật đau lòng , Taehyung vỗ vai an ủi người bạn đồng niên. Những lời tuôn ra từ  Jimin chẳng khác nào một cái tát vào mặt mọi người. Vậy thì ai nên là người có lỗi? Là một nhóm, họ sẽ có thể phụ thuộc vào nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Họ đã trải qua tất cả mọi thứ như một bầy đàn, có sự tin tưởng đối với nhau rằng họ sẽ tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều là trụ cột của nhóm. Nhưng tại sao Namjoon lại chọn con đường khác?

"Tại sao cậu ấy không nói với chúng tôi về điều này? Và cái quái gì phải chịu trách nhiệm cho việc này?" Hoseok giận dữ. Hoseok chải tóc ra phía sau một cách thô bạo. Chân y gõ xuống sàn một cách lo lắng.

Hoseok tự giận bản thân vì đã quá khắc nghiệt với Namjoon trong buổi tập hôm nay. Y thậm chí không thể cảm nhận được sự đau khổ từ Namjoon. Y là loại Alpha gì mà không thể cảm nhận được nỗi đau của Omega? Y đã tập trung nhiều hơn vào bài nhảy để được hoàn thiện và  đã bỏ lỡ mùi đau khổ của trưởng nhóm .Trong góc phòng, hai tay khoanh trước ngực, Yoongi nuốt nước bọt nghe Hoseok giận dữ. Anh lo lắng dựa vào tường, mắt nhìn Namjoon. Anh biết có điều gì đó không ổn với Namjoon kể từ lần cuối cùng em đến bệnh viện. Nhưng Yoongi không ngờ Namjoon lại xuống tay với chuyện này. Có thai? Và cái cách mà Namjoon đang tránh mặt anh là bằng chứng hiển nhiên rằng em đang mang thai đứa con của anh! Đúng? Nó có thể là? Anh đã quan hệ với Namjoon vào hai tháng trước trong khi cả hai đều say sưa. Anh không nhớ rằng mình đã thắt nút Omega vào đêm hôm đó. Nhưng nó có phải là con của anh không?

Yoongi không ngừng tự hỏi mình câu hỏi tương tự. Yoongi có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh khắp người. Anh sợ hãi khi nghĩ về kết quả của cuộc hỗn loạn đột ngột này. Anh  không biết liệu mình có chuẩn bị để chịu trách nhiệm cho hành vi sai trái của mình hay không.

"H-hyung......"

Giọng nói yếu ớt của Namjoon vang vọng khắp căn phòng, khiến tất cả bao người trừ Yoongi lao vào giường bệnh. Namjoon có vẻ bối rối trước khi bắt đầu nhìn thấy tất cả các khuôn mặt của mình thông qua tầm nhìn mờ của mình. Một cái bóp nhẹ vào tay khiến Namjoon nghiêng đầu sang một bên. Em nở một nụ cười yếu ớt khi nhìn thấy Seokjin. Namjoon lo lắng khi cố gắng nhớ lại những gì đang xảy ra với mình. Em kinh hoàng bật dậy khỏi giường khi kí ức trước khi em gục xuống hiện về trong nháy mắt. Em vòng tay lên bụng, ôm chặt chú chó con quý giá vào trong lòng. Mọi người đều giật mình với phản ứng của em trước khi Seokjin ngồi xuống mép giường. Hắn nhấn chìm Omega đang sợ hãi vào một cái ôm thật chặt và từ từ vuốt ve lưng em lên xuống. Cơ thể căng cứng của Namjoon bắt đầu thả lỏng sau đó.

"Này, Joonie. Không sao đâu. Em bé không có sao đâu. Đừng lo ..." Seokjin dỗ dành, thì thầm vào tai em.

Namjoon thở phào nhẹ nhõm trước khi đáp lại cái ôm, vùi mặt vào cổ Seokjin - hít hà mùi xạ hương vani để xoa dịu nỗi lo lắng trong em. Nó thanh thản đến nỗi em gần như trôi dạt vào một vùng đất ngủ.

"Ai là cha của đứa bé ,Namjoon?"

Namjoon tự động mở to mắt, thở gấp trước câu hỏi đột ngột. Trong khi đó, năm cặp mắt còn lại nhìn chằm chằm vào Hoseok ,gầm gừ tức giận vì thái độ của mình, phản đối Alpha hỏi về điều đó vào thời điểm quan trọng. Hoseok cáu kỉnh chế giễu và chọn phớt lờ mọi ánh nhìn. Có thể thấy Namjoon hiện tại yếu đuối đến mức nào nhưng y không có kiên nhẫn như những người khác để chờ thêm một ngày nữa . Đặc biệt là khi Omega trong bầy của y  đã giao phối mà mọi người không hề hay biết.

"Anh ấy là ai vậy Namjoon ??" Hoseok hỏi lại một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi để mọi người có thể thấy rằng y đã gây áp lực đến mức nào khiến quai hàm của mình trở nên căng thẳng như vậy.

Namjoon run lên vì giọng nói nghiêm khắc và mắt em bắt đầu rưng rưng. Tay em kéo vạt áo Seokjin, mắt run rẩy nhìn vào lòng hắn - quá sợ hãi khi nhìn Hoseok đang giận dữ. Giọng của Alpha nghe quá gay gắt

"Nói tôi nghe đi Namjoon !!" Hoseok hét lên đầy thù địch.

Mọi người trong phòng gần như thót tim trước tiếng la hét, sợ hãi lắng nghe giọng nói như sấm. Hoseok rất đáng sợ khi y tức giận hoặc bất cứ khi nào y sử dụng giọng nói của Alpha của mình. Namjoon đang run rẩy trên giường của mình và Seokjin đang cố gắng an ủi em trong khi mắt hắn có cái nhìn sắc bén về phía Hoseok.

"Không phải bây giờ, Hoseok!" Seokjin mắng Alpha.

Môi Hoseok hơi hé mở để phản bác khi một giọng nói khác cắt ngang gói đồ trong phòng. Tuy nhiên, mọi người đều có thể ngửi thấy mùi đau khổ xung quanh căn phòng.

"Xin lỗi cho tôi hỏi..."

Tất cả đều quay đầu về phía người phụ nữ mặc áo choàng trắng, tay phải cầm một tập tài liệu màu xanh, nhìn chằm chằm vào BTS với ánh mắt nghiêm khắc. Bỏ qua tất cả những người đàn ông trong đó, bác sĩ Han đi về phía Namjoon vẫn đang run rẩy trong tay Seokjin.

"Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu có quyền hỏi Namjoon câu hỏi ngay bây giờ," cô nói, ánh mắt của Hoseok có vẻ không đồng tình với  beta nữ.

Bác sĩ Han chế giễu vẻ mặt gay gắt trước khi cô nắm tay Namjoon khi Seokjin tiến đến bên giường, nhường không gian cho bác sĩ kiểm tra Namjoon. Namjoon ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ Han với ánh mắt buồn bã và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.

"Chúng tôi là bầy của cậu ấy và chúng tôi có quyền được biết!" Trả thù Hoseok.

Tất cả mọi người trong phòng trừ Yoongi và Seokjin đều gật đầu, đồng tình với Hoseok. Bác sĩ Han lại lườm Hoseok một lần nữa và tên Alpha gầm gừ đáng sợ với cô như một lời cảnh báo. Nhưng cô không run sợ trước lời đe dọa. Cô ấy mạnh mẽ hơn những gì Alpha đang nghĩ về cô . Cả hai đã có một trận chiến gay cấn qua ánh mắt, không ai thừa nhận thất bại. Không khí trong phòng trở nên căng hơn và được bao phủ bởi các pheromone của cả Alpha và Beta.

"Với vai trò là Alpha trong đàn, tại sao bạn không thể cảm nhận được sự đau khổ của omega của bạn? Cậu ấy đã mang đứa bé được gần hai tháng. Chà, chính xác là bảy tuần và tất cả các bạn thì không biết ,thậm chí nhận ra sự khác biệt của mình trong một ngày chết tiệt? Và bây giờ cậu có gan để thể hiện thái độ Alpha thảm hại của bạn đối với tôi? Thật là  ngu ngốc! " Bác sĩ Han chỉ trích.

Mọi người đều sững sờ trước lời nói của cô và bác sĩ Han có thể thấy Hoseok đã sơ hở một chút như thế nào. Đôi mắt căng thẳng của y từ từ mờ đi và giờ chuyển thành tội lỗi. Bác sĩ Han thở phào nhẹ nhõm vì bây giờ y đã bình tĩnh hơn để cô có thể nói sơ qua về tình trạng của Namjoon. Cô biết rằng rất khó để xử lý tình huống nếu Alpha tiếp tục tấn công cô ấy. Đặc biệt là khi các Alpha rất bảo vệ Omega của họ. Bác sĩ Han liếc nhìn Yoongi, người vẫn đang đứng ở góc phòng yên tĩnh dựa vào tường. Đôi mắt của Yoongi chạm vào mắt bác sĩ Han và anh có thể cảm nhận được sự phẫn nộ từ đôi mắt đang bắn vào mình. Yoongi nhanh chóng chuyển mắt sang chỗ khác. Trái tim anh có chút hồi hộp. Bác sĩ Han quay người về phía Namjoon và nở một nụ cười trấn an.

"Namjoonie ,cậu cảm thấy thế nào?" Cô hỏi.

"Tôi không sao. Đứa bé ổn chứ?"

Bác sĩ Han vỗ vai Namjoon. "Đứa bé vẫn ổn. Lý do khiến cậu suy sụp là vì quá căng thẳng và mệt mỏi. Và tôi đã nói gì với cậu Namjoon? Cơ thể của cậu không ..."

"Bác sĩ Han ... Cô nói chuyện này trước mặt mọi người sao?"

Tiến sĩ Han dừng lại một lúc. Hoàn toàn hiểu rằng nhóm của Namjoon không biết về tình trạng của anh ấy. Cô nhìn từng gói một. Tất cả đều cau mày bối rối và khuôn mặt của họ hiện rõ sự thèm muốn được biết thêm về sức khỏe của Omega.

"Cậu không thể giữ nó như một bí mật nữa phải không?" Bác sĩ Han nói với một giọng nghiêm khắc.

Namjoon lắc đầu. "K-không, tôi đoán là ..."

"Có chuyện gì xảy ra?" Seokjin ngắt lời, cảm thấy bồn chồn trước cuộc trò chuyện mà hắn không thể hiểu được gì. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.

"Tôi nói được không?" Bác sĩ Han hỏi Namjoon và Omega gật đầu .

"Tất cả các bạn cần phải ngồi xuống trước khi tôi giải thích toàn bộ ..."

Vị bác sĩ nói rất nghiêm túc, kết quả là cả bầy lo lắng ngồi trên chiếc ghế dài màu nâu ở góc phòng. Seokjin vẫn ngồi bên cạnh Namjoon và dang tay lên vai Omega.

"Cậu cũng vậy Yoongi. Cậu là người cần thiết lắng nghe kỹ nhất ở đây ..."

Mọi người đều cau mày trước lời nhận xét đó và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Yoongi trước khi anh ngồi xuống chiếc ghế dài. Anh không đủ can đảm để nhìn các thành viên. Bác sĩ Han hít sâu một hơi, lật tập tài liệu trên tay xem xét kỹ lưỡng các giấy tờ, từng tờ một. Căn phòng trở nên căng thẳng đến mức tất cả bọn họ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của mình. Bác sĩ Han hắng giọng trước khi bắt đầu nói và tất cả các thành viên BTS nhanh chóng đứng thẳng người, sẵn sàng lắng nghe chẩn đoán của cô.

"Hiện tại, Namjoon đang mang thai được 7 tuần. Trong lần khám gần đây nhất, tôi đã thông báo cho cậu ấy biết về tình hình sức khỏe của cậu ấy trong suốt thai kỳ. Được biết, Namjoon bị nhẹ cân, huyết áp thấp khiến anh ấy không thể tiếp tục. Tôi đã đề nghị phá thai nhưng Namjoon đã từ chối ... "

Đó là sự im lặng ngay lập tức trong giây lát. Cả nhóm cố gắng tiêu hóa những gì bác sĩ Han vừa nói với họ. Tất cả bọn họ đều cau mày như nhau trước khi nheo mắt nhìn Namjoon trong vòng tay của Seokjin - vẫn gục mặt vào ngực Seokjin với những giọt nước mắt lăn dài trên mi mắt.

"Và thực tế là cậu ấy được giao phối nhưng không được đánh dấu  ,nó không giúp ích gì cho Namjoonie cả ..."

Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc trước tiết lộ đó, ngoại trừ Yoongi. Seokjin siết chặt tay khi Namjoon bắt đầu nức nở, khóc nhiều hơn khiến áo sơ mi của Seokjin bây giờ ướt đẫm. Đôi mắt của em bị bỏng khi nhắm lại.

"Tôi có thể biết lý do tại sao cậu không đánh dấu Namjoonie?" Bác sĩ Han hỏi và đưa mắt nhìn Yoongi.

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía bác sĩ Han đang nhìn thẳng vào Yoongi. Yoongi cảm thấy kinh hoàng trước câu hỏi và hồi hộp chờ đợi phản ứng của thành viên khác khi được tiết lộ. Tất cả các thành viên của anh  đang nhìn anh  với ánh mắt giết người và cơn thịnh nộ đang bùng cháy bên trong họ, biết thủ phạm thực sự. Người đã khiến Omega quý giá của họ phải đau khổ.

"Yoongi? Là anh?" Hoseok hỏi một cách khoa trương với giọng căng thẳng. Những người khác quá sợ hãi để nói ra điều gì đó, nhìn Hoseok bây giờ nghiêm túc như thế nào và Yoongi rụt rè như thế nào .Hoseok nghiến răng và y lao về phía Yoongi, người vẫn im lặng. Hoseok nắm lấy cổ áo anh.

"Anh đã làm cái quái gì với Namjoon, đồ ngốc ???" Hoseok không kiềm nén được mà quát.

"Namjoon đã đồng ý !! Tôi không ép em ấy làm điều đó!"  Yoongi hét lên và anh đẩy Hoseok ra khỏi mình.

Hoseok choáng váng và mất bình tĩnh khi tung cú đấm vào khuôn mặt tái nhợt tự nhiên của Yoongi, khiến anh ngã xuống sàn gạch.

"Hyung !!!" các maknae hét lên gần như cùng lúc, hoảng sợ khi đối đầu. Hoseok gần như tung cú đấm thứ hai khi giọng nói run rẩy của Namjoon phá tan sự hỗn loạn trước mắt.

"Dừng lại hyung!"

Hoseok thở hồng hộc, tay buông thõng trên không khi nghiêng đầu về phía Namjoon. "Nhưng anh ấy ... anh ấy..."

"Đó không phải lỗi của anh ấy, hyung. Chúng ta-chúng ta đã say tối hôm đó. Nó chỉ xảy ra - và Yoongi-hyung không biết rằng tôi ... tôi ..."

"Vì Chúa, Namjoon! Anh ấy cần phải chịu trách nhiệm cho việc này! Cậu không thể để anh ấy thoát khỏi nó. Đó cũng là con của anh ấy ...!" Hoseok nói với vẻ bực tức. Mắt y nhìn Yoongi vẫn ngồi trên sàn, lau đôi môi bị chảy máu của mình.

Namjoon thở dài và ánh mắt chuyển sang Yoongi. Em nhìn chằm chằm vào Alpha một lúc và  anh tránh mặt em, Namjoon hiểu ra. Em bặm môi, run rẩy và sắp khóc lần nữa nhưng em phải bình tĩnh lại, cố gắng không tỏ ra yếu đuối.

"Không - không cần phải làm như vậy. Tôi tự mình ổn. Đó là - quyết định của tôi là giữ đứa bé ..." Namjoon giải thích trong khi mắt nhìn Yoongi. Và thề có Chúa là em đã nhận thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Yoongi khi em nói vậy. Namjoon không thể nói dối bản thân rằng em rất đau lòng và tổn thương sâu sắc.

Tuy nhiên, bất chấp điều đó, em không thể bắt Yoongi chia sẻ gánh nặng của mình. Đó không phải là lỗi của Alpha. Bản thân em  muốn có đứa bé, và Yoongi đã nói rõ ràng với em trước đó, giới tính họ chỉ là một sai lầm. Em không thể mắc sai lầm và ích kỷ khi tước đi tự do của Yoongi.

"Namjoon !!!"

Namjoon rùng mình vì tiếng hét, cảm thấy sợ hãi khi nhìn Hoseok. Sau đó, em giấu mặt vào ngực Seokjin và cơ thể em run lên vì sợ hãi.

"Làm ơn đi,  Hoseok. Cậu không nên hét vào mặt bệnh nhân của tôi. Cậu  ấy quá yếu để bị áp lực như thế này," bác sĩ Han cắt lời, không kìm chế được khi chứng kiến ​​tất cả sự hỗn loạn trong phòng. Hoseok tỏ ra bực mình  nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và đưa mắt  xem Namjoon bị ảnh hưởng như thế nào lúc này. Y không thể khiến Namjoon trở nên xa cách với nhóm hơn nữa. Họ cần thủ lĩnh và y sẽ bảo vệ Omega. Y rất vui khi làm điều đó thay cho Yoongi.

"Còn bây giờ, tôi khuyên tất cả các bạn hãy chăm sóc Namjoon trong tam cá nguyệt đầu tiên của cậu ấy. Cậu ấy vẫn còn yếu để tiếp tục mang thai. Nếu cậu ấy vẫn có triệu chứng như vậy trong một tháng tới thì phá thai là biện pháp cuối cùng  "


Mọi người đều ngạc nhiên về lời nói của bác sĩ. Họ không biết nó nghiêm trọng như vậy và việc mang thai ảnh hưởng nghiêm trọng đến Omega như thế nào. Việc em mang thai đứa con của Yoongi cũng ảnh hưởng đến họ. Họ rất hoảng sợ nhưng không gì có thể so sánh được với những gì Namjoon đã trải qua trong hai tháng qua. Namjoon là ưu tiên của họ lúc này.

**By : No




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net