Melting me softly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn cảnh sát Joo, lần này nhờ anh giúp đỡ nên thân chủ của chúng tôi mới được giảm án."

"Anh quá khen rồi luật sư Jung. Tôi chỉ làm việc trong khả năng của mình. Tất cả là nhờ luật sư Shim, cô ấy đã cố gắng rất nhiều để bào chữa cho thân chủ."

"Đúng vậy. Chúc mừng luật sư Shim."

"Gomawo. Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ tôi. Cảm ơn cảnh sát Joo." Soo Ryeon cạn ly với mọi người.

Hôm nay cô thật sự rất không vui. Tất cả là tại tên cảnh sát ngốc nghếch đang ngồi trước mặt cô. Hai người đã làm việc cùng nhau suốt một thời gian dài, anh ta chẳng có điểm gì tốt ngoài việc quá chu đáo khiến cô hiểu nhầm rằng anh ta đang thích mình.

"Joo Dan Tae...con người tệ bạc này. Anh đừng tưởng bản thân mình đẹp trai mà tôi sẽ thích anh." Soo Ryeon thầm nghĩ, cô hậm hực uống cạn ly rượu thứ n trong buổi tối hôm nay.

Chỉ cần nhìn anh đang cười nói cũng đủ chọc tức cô. Là anh đối xử tốt vì có tình cảm với cô hay đó chỉ là cách anh đối xử với mọi cô gái trên thế giới này. Anh ta còn có thể vui vẻ nói chuyện với người yêu cũ, chẳng lẽ hai người họ sắp quay lại với nhau? Còn cô chỉ đơn giản là tự huyễn hoặc bản thân. Cái tên Joo Dan Tae này...cô sẽ không bao giờ lún sâu vào mối quan hệ với anh ta.
_____________

Bữa tiệc cũng đến lúc tàn, mọi người tạm biệt nhau và ra về.

Soo Ryeon đang lái xe thì nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi loạng choạng trên đường.

"Kệ anh ta đi. Mau đi tiếp đi Shim Soo Ryeon." Cô tự nhủ trong lòng...

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì Soo Ryeon vẫn quyết định xuống xe và đứng trước mặt người đàn ông say xỉn.

"Anh ổn chứ, cảnh sát Joo?"

"Soooo Ryeonnnnnn..." Dan Tae nói với giọng nhão nhoét của người say.

"Cảnh sát Joo..." Soo Ryeon đứng sững người.

"Sao em lại bỏ tôi lại. Em có biết là tôi chờ em lâu lắm không?" Dan Tae bước đi loạng choạng.

"Tôi? Bỏ anh lại? Anh say rồi cảnh sát Joo. Nhà anh ở đâu? Tôi sẽ đưa anh về."

"Tôi không có nhà. Soo Ryeon có thể cho tôi ở nhờ không?" Soo Ryeon nhìn anh đầy bất lực. Không ngờ tên cảnh sát nghiêm túc mà cô từng biết lại trở nên thảm hại thế này.

"Yaaaa. Anh đừng trêu tôi nữa. Anh mà không nói địa chỉ nhà, tôi sẽ để anh nằm ở đây đấy."

"Tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ mỗi Soo Ryeon của tôi thôi." Dan Tae nói rồi gục xuống vai cô. Mặt Soo Ryeon đỏ bừng vì xấu hổ. Cô hết cách nên đành đưa anh về nhà cô.

Sau một hồi đánh vật thì cô cũng đưa được Dan Tae nằm lên ghế sofa.

...

Dan Tae quờ quạng tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ. Anh mất thăng bằng và ngã khỏi ghế sofa. Lúc này Dan Tae mới nhận ra không gian xung quanh mình có chút kì lạ.

"Anh dậy rồi hả cảnh sát Joo? Anh mau đi tắm rửa đi, sắp muộn giờ làm rồi." Soo Ryeon nói vọng ra từ nhà bếp.

"Luật sư Shim..."

"Hôm qua anh say quá, mà tôi lại không biết địa chỉ nhà anh nên mới đưa anh về đây."

"Gomawo luật sư Shim. Tôi đã làm phiền cô rồi."

"Gwenchanha...anh mau đi tắm đi còn ra ăn sáng nữa." Dan Tae gật đầu và ngại ngùng đi vào phòng tắm theo sự chỉ dẫn của cô.

Lát sau anh quay lại, Dan Tae không khỏi bất ngờ trước bàn ăn thịnh soạn.

"Debak...luật sư Shim giỏi thật đấy."

"Anh đừng cảm thán nữa. Mau ăn thôi." Soo Ryeon kéo ghế và ngồi xuống.

Cả hai người im lặng dùng bữa và chuẩn bị đi làm.

"Luật sư Shim... tối qua tôi có nói linh tinh hay gây rắc rối gì cho cô không?" Dan Tae áy náy hỏi trước khi ra về.

"Anni. Anh chỉ ngủ thôi."

"Giá như mà anh làm vậy, Joo Dan Tae. Nhờ anh mà hôm qua tôi đã thức trắng đêm. Rõ ràng là anh vẫn còn quyến luyến với người yêu cũ, vậy mà hết lần này đến lần khác ra sức bảo vệ cô. Giờ thì lại thổ lộ yêu cô trong lúc say." Soo Ryeon thầm nghĩ.

"Jinjja? Có thật là..."

"Um..tất cả chỉ có vậy. Anh mau về nhà thay quần áo đi. Sắp đến giờ làm rồi đấy."

"Ne...gomawo luật sư Shim." Dan Tae nói rồi ra về để lại Soo Ryeon với tâm trạng hỗn độn.
________________

"Jinjja eonni?" Yoon Hee hét toáng lên khi nghe những gì cô chị mình vừa kể.

"Ya...em nói nhỏ thôi. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa." Soo Ryeon bình tĩnh nhấp một ngụm soju.

"Vậy sau đó hai người có nói gì với nhau không?" Seo Jin sốt sắng hỏi.

"Anni...sau buổi sáng hôm đấy anh ta không liên lạc lại với tớ. Vụ kiện cũng đã kết thúc nên cũng không có lý do gì để gặp nhau." Soo Ryeon thở dài.

"Haizzz...anh ta tệ thật đấy." Seo Jin nói rồi cạn chén với bạn mình.

"Nhưng mà cậu nghe thấy anh ta níu kéo người yêu cũ sao?"

"Anni. Tớ chỉ thấy họ đi cùng nhau, lại còn ôm nhau nữa. Cả đồn cảnh sát đang đồn anh ta quay lại với cô ấy kìa." Soo Ryeon thở dài.

"Ya eonni. Chị là luật sư mà tại sao lại tin vào mấy chuyện chưa được xác thực như vậy." Yoon Hee bật cười.

"Không biết nữa....nhưng mà tự nhiên anh ra nói thích chị. Làm chị cảm thấy khó xử lắm."

"Đừng uống nữa Soo Ryeon-ah. Nói thật đi, cậu có tình cảm với anh ta không?"

"Tớ không biết nữa...Anh ta đã giúp đỡ tớ, thậm chí bảo vệ tớ khi thân chủ kích động. Nhưng chắc đó chỉ là phép lịch sự thôi nhỉ? Cũng đúng thôi...một người tốt bụng như cảnh sát Joo thì chuyện đó cũng chẳng có gì đặc biệt. Chắc tớ lại ảo tưởng rồi."

"Vậy cậu giải thích thế nào về những lời anh ta nói khi say. Đấy cũng là phép lịch sự mà cậu bảo à?" Seo Jin cười khẩy.

"Chịu thôi. Chắc đấy chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Đến giờ anh ta vẫn không nhớ gì mà."

"Eonni...cảm xúc mà chị dành cho anh ấy là thế nào? Đừng trả lời lòng vòng nữa."

"Thì chị cũng có chút thích anh ta. Chỉ một chút thôi..."

"Aigoo...khổ thân uri Soo Ryeonie. Cuối cùng cậu cũng biết thế nào là yêu đương sau bao nhiêu năm." Seo Jin vỗ vai cô bạn mình trong khi Soo Ryeon vẫn đang uống liên tục.

"Ya...làm gì có kiểu yêu đương nào mà lạ lùng như vậy." Soo Ryeon cứ uống liên tục trước sự bất lực của hai cô bạn.

...

"Cậu có về được không đấy?" Seo Jin lo lắng nhìn bạn mình đàn bước đi loạng choạng.

"Gwenchanha...nhà tớ ngay đây mà."

"Có cần em gọi cảnh sát Joo đến đưa chị về không?"

"Ya Oh Yoon Hee...đừng nhắc đến cái tên đấy trước mặt chị." Một người đàn ông bỗng đứng sững lại khi nghe thấy tên của mình.

"Arraso eonni. Bọn em về đây." Yoon Hee nói rồi khoác tay Seo Jin. Hai người chào tạm biệt Soo Ryeon và đi về.

Soo Ryeon cứ đứng bật động và nhìn lên bầu trời đêm cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc.

"Luật sư Shim." Lúc này Soo Ryeon thật sự chột dạ.

"Cảnh sát Joo...annyeonhaseyo." Soo Ryeon cúi gập người. Cô suýt nữa thì ngã, may là có anh đỡ kịp.

"Cô không sao chứ? Có cần tôi đưa về nhà không?"

"Annio...tôi ổn." Soo Ryeon nói rồi gạt tay anh ra.

"Anh...đừng có đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy. Đừng khiến người khác hiểu lầm tình cảm của anh dành cho họ."

"Ah...ý cô là chuyện tối hôm đó. Cô không hiểu lầm đâu. Tất cả những gì tôi nói đều là thật." Soo Ryeon sững người.

"Anh rất thích em Soo Ryeon-ah." Dan Tae giữ chặt lấy hai vai cô. Soo Ryeon mở to mắt nhìn người trước mặt.

"Hahaha...sao em lại nhìn anh như thế? Không phải là em nên trả lời anh à?"

"Trả lời gì cơ?" Soo Ryeon vẫn cố tình giả ngơ.

"Cảm xúc của em...Em thích anh hay không thích anh Soo Ryeon-ah?"

"Ah...."

"Tôi đã từng rất thích anh Joo Dan Tae. Nhưng hiện giờ trong mắt tôi, anh lại chỉ là một kẻ luỵ tình khi vẫn còn quyến luyến người yêu cũ." Soo Ryeon lớn tiếng trong khi nắm lấy cổ áo anh. Cô dường như trở nên bạo dạn hơn khi có men rượu trong người, khác hẳn với vẻ thanh lịch hàng ngày mà anh thường thấy.

"Em thích anh?"

"Tại sao anh lại chỉ nghe những gì mình muốn nghe thôi vậy?" Soo Ryeon bật cười.

"Wae?"

"Tôi nói là đã từng, chỉ là đã từng thôi." Soo Ryeon bật cười trong khi loạng choạng vùng vẫy khỏi vòng tay anh. Ki Joon nhanh chóng giữ chặt lấy cô.

"Vậy là trước đây em đã từng rất thích anh. Còn bây giờ em chỉ thích anh thôi đúng không?"

"Tôi đến chết với anh mất. Anh có thật sự là cảnh sát không vậy? Cảnh sát Joo...anh mà cứ thẩm vấn tội phạm thế này thì Hàn Quốc sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thế giới mất. " Soo Ryeon bật cười.

"Shim Soo Ryeon. Nhìn vào mắt anh và nói. Em có còn thích anh không?"

"Không đời nào tôi thích người vẫn còn vương vấn với tình cũ." Soo Ryeon cứng rắn nói.

"Anh đã quên cô ấy rồi. Nhìn vào mắt anh và trả lời, Shim Soo Ryeon." Dan Tae kéo Soo Ryeon vào lòng khiến tay cô vô thức bám vào anh. Hai tay anh ôm lấy má cô và để mặt cô đối diện với mình.

"Anh thích em Shim Soo Ryeon." Soo Ryeon sửng sốt khi nghe thấy lời thú nhận từ anh. Tên ngốc này...sao lại nghiêm túc đến vậy.

"Soo Ryeon-ah."

"Ne. Em cũng thích anh." Soo Ryeon thở dài. Dan Tae bật cười khi thấy biểu hiện của người trước mặt. Cô gái này tưởng chừng rất hổ báo nhưng thật ra cũng chỉ là một chút thỏ con hay cụp tai vì xấu hổ. Chưa để cô kịp nhận ra tình huống này có chút kì lạ, anh đã tiến đến nghiền đôi môi nhỏ của cô. Soo Ryeon có chút bất ngờ. Không biết có phải vì say hay là do cô quá thích anh mà Soo Ryeonnhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh. Hai người cứ dây dưa không dứt, cho đến khi Dan Tae rời khỏi đôi môi Soo Ryeon thì cũng là lúc cô thiếp đi trong vòng tay anh.

Soo Ryeon đưa cô về nhà mình, anh bế cơ thể nhẹ bẫng của cô lên giường và cẩn thận đắp chăn cho cô. Khi anh định rời đi thì cũng là lúc cô ôm chặt lấy cánh tay anh. Dan Tae hết cách đành để cô ôm tay mình, anh chỉ có thế nằm lại cùng với cô đêm nay. Anh để cô ôm cánh tay trái của mình trong khi vòng tay phải qua cổ Soo Ryeon và ôm lấy cô vào lòng.

...

Ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng, Soo Ryeon hé mở mắt, cô giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông. Là cảnh sát Joo, cô phải cố gắng lắm mới không hét lên. Đêm qua, anh ta đã làm gì cô vậy. Và cả căn phòng lạ lẫm này nữa, đây chắc chắn là nhà anh ta. Soo Ryeon cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của tên cảnh sát khờ khạo thì Dan Tae thức dậy.

"Chào buổi sáng Soo Ryeonie." Anh đặt lên trán cô một nụ hôn trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Anh làm gì vậy cảnh sát Joo?" Soo Ryeon hét lên khiến Dan Tae giật mình và mở mắt nhìn cô.

"Wae? Wae? Wae?"

"Đêm qua anh đã làm gì tôi? Tại sao bây giờ tôi lại ở đây? Trên giường cùng với anh?" Soo Ryeon lớn tiếng và cố gắng thoát khỏi vòng tay của Dan Tae. Anh rất bất ngờ những vẫn kịp định thần để giữ cô lại.

"Đừng nói với anh là em đã quên hết tất cả những gì đêm qua em vừa nói." Dan Tae nhìn Soo Ryeon đầy hoài nghi.

"Giữa chúng ta đã có chuyện gì?" Dan Tae thở dài.

"Em đã nói em thích anh. Và chúng ta đã chính thức hẹn hò." Dan Tae nói từng từ rõ ràng khiến Soo Ryeon bất động.

"Không thể có chuyện đó được. Chắc anh nhầm rồi, cảnh sát Joo." Soo Ryeon lấy lại bình tĩnh và cố gắng đẩy tay anh ra.

"Shim Soo Ryeon. Anh không nhầm. Em đã nói rất rõ với anh." Mặt Soo Ryeon đỏ bừng. Cô đã nói tất cả sao? Lúc này Soo Ryeon chỉ muốn có một cái hố để chui xuống cho đỡ nhục.

"Có lẽ đêm qua tôi say nên đã nói linh tinh. Xin lỗi đã khiến anh hiểu nhầm, cảnh sát Joo." Soo Ryeon tỏ vẻ hối lỗi trong khi đẩy anh ra.

"Annio. Em đã nói rất chân thành." Dan Tae không để Soo Ryeon phản ứng mà ngay lập tức chiếm lấy đôi môi cô. Soo Ryeon lúc đầu cố vùng vẫy để đẩy anh ra, nhưng sau đó cô lại bất động và nhớ lại những gì xảy ra hôm qua. Cô đã thú nhận với anh ta...và anh ta cũng thích cô...

"Cảnh sát Joo, chuyện này không đúng." Soo Ryeon đẩy Dan Tae ra trong khi anh thở hổn hển.

"Wae? Đừng lo lắng. Hãy tin vào anh, được chứ?"

"..."

"Soo Ryeonie. Anh thật sự rất thích em."

"..."

"Đừng lo lắng gì cả. Hãy ở bên anh, được không Soo Ryeon-ah?"

"..."

"Ne, cảnh sát Joo." Mặt Soo Ryeon đỏ bừng, cô cúi mặt xuống để né tránh ánh mắt anh. Dan Tae bật cười và ôm cô vào lòng.

"Đừng gọi anh là cảnh sát Joo nữa. Anh với em đâu còn làm việc với nhau."

"Ne Dan Tae oppa." Soo Ryeon vòng tay ôm lấy anh.

"Nhưng mà oppa..."

"Wae Soo Ryeonie?" Anh mân mê tóc cô.

"Chuyện của anh và cô ấy..."

"Đã kết thúc rồi."

"Em đã nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ. Lại còn ôm nhau nữa."

"Bọn anh vẫn là bạn bè mà. Tháng sau cô ấy cưới nên đến để đưa thiệp mời cho anh. Cái ôm đó chỉ là để chúc mừng cô ấy thôi."

"Jinjja?"

"Um...Soo Ryeon-ah. Đi dự lễ cưới cùng anh đi."

"Wae? Sao em lại phải đi."

"Cô ấy rất hay chê anh vì đâm đầu vào công việc mà quên yêu đương. Nhưng mà bây giờ anh đã có bạn gái rồi. Người yêu của anh lại còn vừa xinh đẹp, vừa thông minh nữa."

"Vậy là anh muốn dùng em để trả thù người yêu cũ hả oppa?"

"Tất nhiên rồi. Nhưng mà anh muốn khoe em với tất cả mọi người. Có được người yêu như em đâu phải chuyện dễ dàng."

"Đừng có nịnh em oppa-ah." Cô đập nhẹ vào lưng anh.

"Mà hôm nay anh không phải đi làm hả oppa?"

"Anni...anh đã xin nghỉ hôm nay rồi. Nếu anh mà đi làm thì em sẽ lại chạy trốn mất Soo Ryeon-ah." Dan Tae hôn lên trán cô.

"Tại em không nhớ gì thật mà oppa. Đừng nói như thể em là trap girl." Soo Ryeon đập nhẹ vào lưng anh khiến Dan Tae bật cười.
________________
Soo Ryeon vươn vai sau khi hoàn thành xong chồng tài liệu dày cộp trên bàn. Cô nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và ra về.

"Oppa." Soo Ryeon cất tiếng gọi khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.

"Em đã xong việc rồi à Soo Ryeonie?"

"Sao anh đến mà không gọi em. Anh đã chờ em lâu chưa?"

"Em đang bận làm việc nên anh không gọi. Em đã ăn gì chưa Soo Ryeon-ah."

"Annio oppa."

"Đi ăn thôi Soo Ryeonie."

"Ne oppa. Hôm nay anh không phải đi làm à?" Cô nắm lấy tay anh.

"Đêm nay anh trực. Anh sẽ đi làm sau khi đưa em về."

...

"Miane Soo Ryeonie. Mang tiếng hẹn hò cùng em mà anh chỉ đi ăn được với em."

"Gwenchanha oppa-ah. Em là người có sự nghiệp nên em hiểu mà. Đây đúng là kiểu hẹn hò mà em thích."

"Jinjja? Em kì lạ thật đấy."

Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, buổi hẹn hò ngắn ngủi cũng dần kết thúc. Dan Tae và Soo Ryeon vẫn đang mải mê ôm chặt lấy nhau trước cửa nhà cô.

"Em mau vào nhà đi."

"Tạm biệt oppa." Soo Ryeon buông tay Dan Tae và bước về phía cửa. Cô ngay lập tức quay người lại và chạy đến ôm chầm lấy anh.

"Chưa xa nhau mà em đã thấy nhớ anh rồi à. Hay là hôm nay anh ở lại đây nhé."

"Anh phải đi làm mà oppa-ah. Thời gian gặp nhau ngắn quá nên em thấy hơi tiếc."

"Nado. Cuối tuần này em rảnh không."

"Ne oppa. Em định sẽ ngủ bù để hồi phục sau vụ kiện lần này."

"Vậy thì nhà em có thừa chỗ không? Cho anh ngủ nhờ cuối tuần này với. Anh cũng sắp kiệt sức rồi."

"Ya oppa. Anh càng ngày càng thiếu đứng đắn." Cô véo má anh.

"Arraso. Không trêu em nữa. Vậy cuối tuần này, em có thời gian cho anh chứ?"

"Ne oppa. Chúng ta sẽ đi đâu vậy oppa-ah?"

"Busan. Bố mẹ anh đang rất nóng lòng được gặp em đấy."

"Tự nhiên anh làm em áp lực quá oppa-ah."

"Gwenchanha Soo Ryeonie. Muộn rồi. Em mau vào nhà đi. Chuyện này trả lời anh sau cũng được." Anh xoa đầu cô.

"Ne oppa. Làm việc thật tốt nhé oppa -ah." Cô hôn chụt lên môi anh và bước vào nhà.
___________________

Soo Ryeon lật đật tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông cửa. Cô ngay lập tức vệ sinh cá nhân và mở cửa cho vị khách bất ngờ.

"Sao anh đến sớm vậy oppa-ah?" Soo Ryeon dụi mắt.

"Pijama màu hồng? Em đáng yêu hơn anh nghĩ đấy." Dan Tae bật cười khi nhìn thấy cô người yêu đang ngái ngủ trước mặt.

"Màu hồng thì làm sao? Anh nghĩ em mặc pijama da báo à?" Soo Ryeon huých nhẹ vào hông anh.

"Hahaha. Xem chừng bộ đồ đó hợp với em hơn đấy." Chưa để Soo Ryeon kịp cằn nhằn, anh đã ngay lập tức chiếm lấy môi cô.

"Mới sáng ra mà anh đã làm gì vậy."

"Em tỉnh ngủ rồi chứ? Chúng ta vào nhà thôi." Dan Tae ôm eo Soo Ryeon vào nhà. Anh đặt chiếc túi lên bàn ăn và lần lượt sắp xếp bữa sáng anh đã mua ở cửa hàng bánh ngọt mà cô thích.

"Wow. Trông ngon thật đấy oppa-ah."

"Em mau ngồi xuống đi Soo Ryeonie." Anh nói rồi kéo ghế cho cô. Soo Ryeon cũng ngồi xuống cùng anh.

Soo Ryeon thích thú thưởng thức chiếc bánh kem trong khi Dan Tae mải mê ngắm nhìn cô. Anh lấy giấy lau một ít kem dính trên miệng cô. Dan Tae không kìm lòng được mà kéo Soo Ryeon vào lòng và hôn lên đôi môi nhỏ kia.

"Anh mau ăn đi oppa-ah. Anh không thể sống mà cứ suốt ngày hôn em được đâu." Cô để miếng bánh trước miệng anh. Dan Tae vui vẻ cắn một miếng.

"Arraso Soo Ryeon-ah."

Hai người cùng nhau thưởng thức bữa sáng. Sau đó Dan Tae cũng nhanh chóng giúp đỡ Soo Ryeon đóng gói hành lý.

"Chúng ta đi luôn hả oppa?"

"Anni. Để anh ôm em một lát đã." Anh nói rồi vòng tay kéo cô vào lòng mình.

"Ya oppa. Trước giờ anh vẫn là người đặt nặng thể xác thế này à?"

"Anni. Chỉ với em anh mới vậy thôi."

"Anh có thể nghiêm chỉnh được không? Chúng ta mau đi thôi không muộn."

"Được thôi."  Dan Tae nói rồi xếp hành lý lên xe. Suốt cả chuyến đi Soo Ryeon hào hứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cô luôn miệng cảm thán khiến Dan Tae bật cười.

Hai người dừng xe trước một căn nhà nhỏ ở Pohang.

"Nhà anh đây sao?" Soo Ryeon tháo kính râm.

"Đúng vậy. Trông rất ấm cúng đúng không?"

"Ne oppa. Em sống ở Seoul từ nhỏ nên lần đầu được tận mắt nhìn thấy một căn nhà thế này." Soo Ryeon nói rồi phụ anh lấy đồ từ cốp xe.

"Aigoo hai đứa đã đến rồi à." Một người phụ nữ trung niên vui vẻ bước đến chỗ hai người họ.

"Eomma." Dan Tae vui mừng chào mẹ mình. Bà mỉm cười và véo má anh.

"Annyeonhaseyo ahjumma. Cháu là Shim Soo Ryeon, bạn của Dan Tae oppa. Cảm ơn hai bác đã mời cháu về nhà chơi." Soo Ryeon cúi đầu chào mẹ Dan Tae.

"Soo Ryeon-ssi đây sao? Trông cháu còn xinh đẹp hơn trong ảnh đấy. Hai đứa mau vào nhà đi, appa đang chờ đấy." Cả ba người cùng đi vào phòng khách, nơi một người đàn ông trung niên đang trầm tư đọc báo và nhâm nhi chén trà.

"Appa, con về rồi."

"Annyeonhaseyo ahjussi."

"Hai đứa đã vất vả rồi. Mau lên gác tắm rửa nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta có việc muốn nói với hai đứa."

"Ne appa."

"Ne ahjussi." Soo Ryeon có chút bất an và đi theo anh.

"Soo Ryeon-ah."

"Ne ahjussi." Soo Ryeon lo lắng quay người lại đối diện với ông Joo.

"Rất vui được gặp cháu." Ông Joo mỉm cười.

"Ne. Cháu cũng rất vui khi được gặp hai bác. Cảm ơn hai bác đã mời cháu đến đây." Soo Ryeon cẩn trọng cúi đầu.

"Mau lên tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Chắc hai đứa đã rất mệt khi phải đi cả quãng đường dài tới đây."

"Ne. Bọn con xin phép." Dan Tae nói rồi nắm lấy tay Soo Ryeon và đưa cô về phòng.

...

Soo Ryeon lo lắng ngắm nhìn mình trước gương.

"Em mặc thế này ổn chứ oppa-ah." Soo Ryeon quay lại đối diện với Dan Tae, người vừa tắm xong và đang nằm uể oải trên giường.

"Ổn mà. Em đã thay ba bộ váy rồi đấy." Dan Tae đứng dậy và kéo cô vào lòng.

"Bộ nào anh cũng bảo đẹp. Em thì thấy chẳng ổn gì cả." Soo Ryeon phụng phịu nhìn anh.

"Lúc nào em cũng xinh đẹp. Vậy thì anh biết phải trả lời sao nữa."

"Ya oppa. Anh đừng có mà thiếu đứng đắn như vậy trước mặt bố mẹ đấy."

"Soo Ryeonie." Anh ôm lấy hai má cô. Soo Ryeon cũng vòng tay ôm lấy eo anh.

"Em đừng lo lắng. Bố mẹ anh sẽ không làm khó em đâu. Hãy cứ thoải mái như khi em đang ở cạnh anh được không?"

"Em sẽ cố..."

"Nhưng mà làm sao bây giờ oppa-ah. Em không thể thoải mái được."

"Lại đây với anh." Dan Tae kéo tay Soo Ryeon về phía giá sách, anh lấy từ trên giá một cuốn album ảnh của gia đình. Dan Tae đã kể rất nhiều, về anh, về những người anh chị em, những người bạn thơ ấu và cả những pha tự hủy của anh hồi nhỏ khiến Soo Ryeon bật cười khúc khích....
__________________

"Hai đứa đã xuống rồi hả." Bà Joo mỉm cười nhìn hai đứa trẻ bước xuống từ cầu thang.

Sau vài câu hỏi thăm tình hình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net