Nỗi lòng.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian...... Đi qua thật nhanh rồi để lại trong em một cỗ bi thương, tê dại.

Em, người con gái của tuổi 15 là độ tuổi trăng tròn, có lẽ được coi là độ tuổi đẹp nhất của người con gái.

Em, một người con gái luôn luôn suy nghĩ theo hướng trưởng thành mặc dù độ tuổi 15 chẳng phải là độ tuổi trưởng thành hay chĩnh chạc

Em, cũng chỉ là cô gái bình thường, nhan sắc cũng bình thường, thành tích học tập cũng chẳng phải xuất sắc, điều kiện gia đình cũng coi như khá giả đi. Nhưng cuộc đời em sao nó lại bi thương đến thế. Bố em thực sự đã buông tay mẹ con em từ khi em còn nhỏ. Thấy không, khi em sinh ra gia đình đã không như mong muốn..Em thấy mình bất lực với cuộc sống này biết bao!

Lại là thời gian trôi,.... Em dần như trưởng thành hơn đôi chút nhưng trong em lại dần dần hình thành vỏ bọc mạnh mẽ, bắt buộc mình phải sống trong chính vỏ bọc ấy và không muốn phá vỡ nó...

Quay về thời gian của em trước đây.

Trước đây
Em là một cô bé vô âu vô lo, chẳng suy nghĩ gì về cuộc sống của mình để mặc cho tháng ngày qua đi thật nhanh và thầm ước mình thật nhanh nhanh trưởng thành.. Cho đến khi em bắt đầu lớn dần lên và nghe được câu chuyện mà bà ngoại kể cho nghe đến mức em ngẫm lại mà muốn bật khóc. Đấy là mẹ em trước đây, khoảng thời gian lấy chồng và mang một sinh linh nhỏ bé là em thì mẹ đã phải chịu khổ, bà nội thì thực là bà mẹ chồng khó tính đi, bố em thì lỡ xa chân vào con đường tệ nạn xã hội không kiểm soát được và còn nhiều lần lấy tiền của mẹ, đánh mẹ. Em đau lòng lắm, thương thay cho số phận của người mẹ, người đã mang nặng đẻ đau, người đã chịu mọi sự tủi nhục chỉ vì con. Mẹ em lúc ấy đáng ra vẫn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp, phơi phới tinh thần của tuổi thanh xuân nhưng không mẹ lại bỏ lại thanh xuân của mình để dành cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng số phận thật trớ trêu.

Chính vì câu chuyện đó đã gieo mầm nảy nở trong lòng em một suy nghĩ trưởng thành hơn tuổi, luôn luôn phải suy nghĩ kĩ và thật mạnh mẽ, không để mình mong manh dễ vỡ.

Lên một năm học nữa thì lại được con bạn tính khí trẻ con, luôn nói mà không để ý cảm xúc của người khác và vì nhiều lí do tập hợp lại đã khiến em thực sự rất giận nó... Khoảng thời gian ấy gần như suy sụp hoàn toàn. Em mệt mỏi lắm, em thực sự rất là mệt.. ... Và việc này đã trở thành nút thắt trong cuộc sống của em khó có thể cởi được ra. Em biết em đang thực sự rất mạnh mẽ nhưng con gái mà không chịu được lâu đâu để rồi có những đêm em bật khóc phát ra âm thanh thút thít thật nhẹ hay những khi tỉnh dậy vào ban đêm thấy mặt mình đẫm nước mắt. Tại sao mọi chuyện không tốt đẹp lại đổ hết lên đầu em như vậy

Sự thật đôi khi tàn nhẫn lắm, thà em ngu ngốc tin sai sự thật còn hơn là chính tai mình nghe thấy sự thật

Em của bây giờ đang cố gắng để buông bỏ quá khứ và bước đi trên con đường tiến tới tương lai và trong quá trình đó không muốn bất kì ai phải thương hại mình, động viên mình nhưng lại có một con bé thật sự rất trẻ con, luôn muốn âm thầm lặng lẽ đợi chờ em cho đến khi em có thể đối diện với hiện tại, tương lai và bỏ quên quá khứ.

Mỗi bước đi, mỗi sự lựa chọn bây giờ chính là sự lựa chọn của chính bản thân em trong tương lai.

Thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất nhưng thanh xuân cũng là để đau buồn, những thứ em đang phải trải qua ở hiện tại thì vẫn phải vượt qua để bước đến tương lai, và lại hi vọng trong khoảng thời gian dài dẵng đó sẽ có một trái tim luôn ấp ủ sưởi ấm và soi sáng cho cuộc đời em.

Thời gian thoáng qua rất nhanh, nỗi bi thương, tê dại lại càng nhiều
Rồi cuối cùng điều gì khiến em vứt bỏ sự bi thương trong cuộc đời ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net