[ĐOẢN] [CHANBAK] No tile =)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ĐOẢN] [CHANBAEK] No tile =)))

Author: Đường Thiên Hàn Aka YuBi Nhi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạch Hiền đang lướt web bỗng thấy Quote có ghi rằng "Người luôn bên bạn mọi hoàn cảnh sẽ là bạn nữa đời còn lại của bạn". Thấy vậy Bạch Hiền quay sang gọi Xán Liệt

"Ê đầu heo lại ta bảo"

Xán Liệt đang nấu ăn trong bếp nấu ăn nói vọng ra

"Hửm ? Ngươi kêu ta ?"

"Không lẽ ta kêu cẩu -.- ?"

"Sao chuyện gì ? Ngươi đói à Bạch Hiền ?"

"Không ta bảo ngươi này. Sao ngươi theo ta hoài vậy ?"

"Tại ngươi muốn !"

"Ơ... Ta muốn khi nào ._. ?"

Mặt Bạch Hiền ngơ ngác

"Ngươi viết trong nhật ký đó !!"

Xán Liệt trả lời rất ư là tự nhiên

"Ưm...Ơ...Nh..Nhật ký gì ?"

Bạch Hiền xanh mặt

"Thì cái cuốn màu hường có in hình con puppy đó !"

"Ngươi thấy gì rồi o_o ?"

Trán bắt đầu tuôn mồ hôi

"Ta thấy những gì ta thấy"
Xán Liệt thản nhiên trả lời

"...*quạ bay*Ya !!!! Phác Xán Liệt nhà ngươi !!! Sao mi dám xem trộm nhật ký của lão tử ?!!"

Bạch Hiền mặt đổi sắc và tối sầm lại cậu bắt đầu suy nghỉ "Liệu rằng khi Xán Liệt thấy được những thứ đó cậu ta có bỏ mình không ? Cậu ta có ghét mình không ? Cậu ta có rời xa mình không ? Và vâng vâng mây mây..." Rồi chạy lại góc nhà....

"T...Ta ta đâu có cố ý ta chỉ vô tình thấy thôi"

Xán Liệt cảm thấy Bạch Hiền nổi giận liền quýnh quán lên. Bạch Hiền thui thủi chui vào góc tường khóc. Xán Liệt tắt bếp chạy ra thấy Bạch Hiền đang trong góc nhà thút thít khóc liền chạy đến ôm cậu bế lên sofa đặt lên đùi mình rồi nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên má cậu rồi từ tốn hỏi

"Sao ngươi lại khóc ? Ta đã làm gì sai ?"

Bạch Hiền không trả lời mà còn vùi đầu vào Xán Liệt khóc to hơn. Xán Liệt cố gắng nâng mặt cậu lên nhưng không thành. Bỗng nhiên Bạch Hiền ôm cổ Xán Liệt

"Thiệt là xấu hổ a ~~ T.T cư nhiên ngươi lại xem được nhật ký của ta T.T vậy ngươi xem xong có chán ghét ta có bỏ ta không ?"

Xán Liệt vòng tay qua ôm eo cậu ôm chặt vào lòng rồi thủ thỉ bên tai cậu

"Đương nhiên là không ! Ta thương ngươi cưng chiều ngươi như vậy còn cảm thấy không đủ ở đó mà ghét ngươi !"

"Ngươi không chán ghét ta thật ?"

"Thật !"

" Cho dù ta bị 'gảy' và ta mắc bệnh mộng du và ta thích ngươi, ngươi cũng không chán ghét ta ?"

"Không !"

"Tại sao ? Ta tưởng ngươi trai 'thẳng' chứ ?"

"Nếu ta thẳng thì ta không theo ngươi đến giờ phút này đâu ngốc !"

Xán Liệt búng tráng cậu một cái rõ kêu ~

"Thật chứ ?"

Bạch Hiền còn mơ hồ

"Ngươi không tin ta có thể thê..."

"Thôi ta tin"

Xán Liệt mặt đối mặt với Bạch Hiền hỏi

"Sao lúc nãy ngươi khóc ?"

"Ta sợ ngươi sẽ bỏ ta ngươi sẽ không bên ta nữa và chán ghét ta a~"

Xán Liệt lại búng tráng cậu thêm một cái kêu hơn nãy. Cậu ôm tráng la một tiếng

"Nếu ta chán ghét ngươi thì từ lúc đọc nhật ký ta không thèm ở lại đây đâu ngốc !"

Xán Liệt cười ôn nhu ôm cậu một cái rồi nhẹ nhành đặt lên mắt cậu một nụ hôn-môi cậu một mụ hôn-trên má cậu một nụ hôn và cuối cùng là cái môi mềm kia ~ Bạch Hiền nhắm mắt lại hưởng thụ và chiềm đắm trong nụ hôn ấy đến lúc người cậu muốn rã ra thì Xán Liệt mới chịu buông tha cho cậu

"Đi anh bế em vào ăn cơm !"

Xán Liệt thay đổi xưng hô 360 độ =)))

"Không cần ! Ta có chân tự đi được !"

Nói xong Bạch Hiền chạy một mặt thẳng vào bếp với cái mặt đỏ chót ~
-----------------THE END--------------

Cái này tớ đã dành tặng cho một cô bạn tên FB là Lâm Biện (đã đăng trên facebook cá nhân của tớ rồi ~) và tớ đăng đây để cho mọi người cùng đọc  thôi ~ nên đừng mang đi đâu nhaaaaaa :))))  tớ viết với mục đích phi thương mại okay ~ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net